Chương 6: Dâʍ đãиɠ

Cơ thể cô run rẩy như thể rơi vào trong hầm băng, mà Bùi Hàn đang ngồi trên sô pha tập trung xem phim sεメ thỉnh thoảng sẽ lia ánh mắt tới đây, cười nhạo hỏi.

“Sao bây giờ không chạy nữa? Cô thử chạy lần nữa cho tôi xem?”

“Có chút cá tính đấy, dám đập di động của tôi, cô biết đêm nay mình sẽ có hậu quả gì không?”

Âm thanh của Bùi Hàn trầm thấp hữu lực, anh gác chân ngồi tựa lên ghế, ánh mắt nhìn Thu An Thuần thương hại giống như nhìn một con kiến dễ nắn bóp trên mặt đất. Thu An Thuần cắn chặt hàm răng, từng đợt sợ hãi dâng lên trong lòng, Bùi Hàn liếc mắt ra hiệu, ý bảo người bên cạnh lập tức mang thuốc tới đây. Viên thuốc màu lam nhạt đυ.ng vào nước trong ly thì tan biến, Bùi Hàn duỗi tay chống ở bên cạnh mặt bàn dựa tới chỗ gần Thu An Thuần nhất.

“Uống đi.”

Cả người Thu An Thuần run bần bật, vẫn không nhúc nhích chút nào, hạ mắt nhìn xuống dưới. Một tên ăn chơi chác táng bên cạnh vẫn luôn cắm đầu chơi điện thoại bỗng dưng ngẩng đầu lên, bảo Thu An Thuần đừng có phản kháng, nhỡ lát nữa Bùi Hàn nóng giận lên thì chỉ sợ cô sẽ càng thảm hơn mà thôi.

“Trường cấp ba của các cậu toàn loại mặt hàng gì thế này? Trông chẳng ra gì cả, lại còn cho người ta uống thuốc, cậu biết số thuốc này tôi lấy tới như thế nào không?”

Cũng không phải do Vạn Chấn Nhất keo kiệt, nhưng thật sự là diện mạo của Thu An Thuần không xứng uống loại thuốc này. Bùi Hàn tranh luận với hắn hai câu, ánh mắt khi quay đầu lại nhìn Thu An Thuần càng thêm âm trầm. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ tới khi sự nhẫn nại của Bùi Hàn trở về con số không, Thu An Thuần nhắm chặt hai mắt bất đắc dĩ mà uống hết chén nước thuốc kia, rất nhanh, mới mười phút sau thuốc đã bắt đầu có tác dụng.

Cô bắt đầu cảm thấy thân thể mình nóng lên, trong tiểu huyệt như thể có hàng nghìn con kiến đang bò, trào ra từng đợt sóng nhiệt, cô ngồi liệt dưới đất hai chân kẹp chặt gắt gao còn hơi hơi cọ sát ý đồ giảm bớt sự thống khổ. Nhưng nước trong tiểu huyệt bắt đầu chảy ra ngoài từng chút một, thấm ướt qυầи ɭóŧ, dưới sự cọ sát giữa đùi cô và mặt đất, qυầи ɭóŧ bị mài xoắn thành một sợi dây vải, kẹp ở giữa hai mảnh môi âʍ ɦộ, viên đậu phía trước càng mẫn cảm và cứng hơn. Cô cắn chặt môi, gương mặt ửng hồng giấu sau làn tóc đen mượt, những người thanh niên trong khu ghế lô vừa nói vừa cười, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt của những người khác ngẫu nhiên nhìn tới đây quan sát nhất cử nhất động của Thu An Thuần, tựa như đang chờ thời cơ để bắt được con mồi.

Lúc này, cửa khu ghế lô bị vặn ra, một người thanh niên cao lớn đi đến, gương mặt thanh lãnh xa cách, thân mình cân xứng, ngay khi đôi chân thon dài kia bước qua ngưỡng cửa, Thu An Thuần ngửi thấy được một mùi hương nhàn nhạt.

Bùi Hàn duỗi tay tiếp đón, Hà Thân tùy ý ném cặp sách xuống bên cạnh, tới sô pha ngồi xuống.

Từ đầu tới cuối Thu An Thuần cũng không dám nhìn theo nhất cử nhất động của anh, nếu không phải ở một trường hợp đặc thù như vậy thì có lẽ Thu An Thuần sẽ nhìn chăm chú vào Hà Thân, nhưng lúc này thì Thu An Thuần lại hận không thể chui ngay vào trong lòng đất, sợ hãi Hà Thân phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Bùi Hàn cong môi, ngoắc ngón tay với Thu An Thuần.

“Có phải da^ʍ huyệt đã chảy nước ra rồi hay không? Tới đây cởϊ qυầи cho cậu ta nhìn xem, nhìn xem huyệt nhỏ có phải muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của cậu ta không?”