Chương 5: Bỏ thuốc (1)

Chín rưỡi tối còn chưa có nhiều người đến Nguyệt Oánh, sau mười giờ trở đi mới là lúc sôi động nhất. Mảnh đất phồn hoa tấc đất tấc vàng chỉ có mình Nguyệt Oánh liên kết với cả hai giới hắc bạch mọc lên, phía sau nhất định sẽ có người che chở. Là nơi uống rượu nhảy disco và ȶᏂασ phụ nữ, không dùng chút thuốc cấm thì không có chuyện vui mới mẻ nữa rồi, cho dù có chơi ra cả mạng người, người phía trên có thể thần không biết quỷ không hay dọn dẹp Nguyệt Oánh sạch sẽ.

Trong nhóm người của bọn Bùi Hàn có một vị thiếu gia trong nhà nắm giữ sản nghiệp của Nguyệt Oánh, ngày thường mấy người anh em hay tụ tập ở ghế lô lầu ba, muốn làm gì thì làm cái nấy. Bắt đầu từ những năm cấp hai, những thiếu gia một tay che trời này không ít lần tới đây chơi phụ nữ, hiện tại đã phát ngán, các kiểu chơi đa dạng sau khi chơi qua lại phát hiện cũng chỉ thế mà thôi. Cũng không ai cảm thấy hứng thú với vị nữ chính mới xuất hiện trong video vừa rồi, mọi người đều trêu ghẹo Bùi Hàn càng ngày càng ăn tạp. Tới cả nhà vệ sinh nam trong trường học mà cũng làm cho được, ȶᏂασ cho người ta khóc như hoa lê dính nước mưa, không thương tiếc em gái nhà người ta chút nào hết.

Bùi Hàn không để bụng, sau khi uống xong nửa ly rượu thì gọi điện thoại cho Hòa Thân. Đợi đối phương không nhanh không chậm tiếp máy thì truyền đến tiếng nói lạnh như băng.

“Sao nào?”

“Nửa tiếng sau tới Nguyệt Oánh đi.”

“Bận rồi, không đi.”

“Tiểu tử, cậu thì có chuyện gì bận? Lại đang luyện bóng đấy à?”

Bùi Hàn bắt đầu không kiên nhẫn, thúc dục Hà Thân tới nhanh lên: “Lâu lắm rồi mấy anh em không tụ tập, mau tới đây đi.”

Là mấy anh em chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, đương nhiên là Bùi Hàn biết với cái tình tình độc lai độc vãng nên Hà Thân không thích tụ tập cùng bọn họ, tới thời khắc mấu chốt thì cứ lấy chị họ của Bùi Hàn là Bùi Y Y ra, từ cấp hai Hà Thân đã thích chị ấy, nhưng ngại bởi Bùi Y Y lớn hơn bọn họ bảy tám tuổi, cho tới nay vẫn đối đãi với anh như em trai.

Hà Thân nghe được tin tức của Bùi Y Y, cúp điện thoại, thuận tay ném bóng vào rổ, xoay người đi ra ngoài.

Sau mười rưỡi, Thu An Thuần đang làm công ở cửa hàng gà rán bị hai nam sinh chưa bao giờ gặp mặt bắt đi, nhìn tuổi thì có vẻ xấp xỉ, nhưng mà là lưu manh ngoài trường học. Bọn họ có mạng lưới tin tức khổng lồ, tìm một học sinh trung học có đủ tên đủ họ quả thực dễ như trở bàn tay, vậy nên lúc Thu An Thuần bị kéo ra khỏi cửa hàng gà rán, lên một chiếc minibus đưa vào gara ngầm của Nguyệt Oánh, Thu An Thuần chỉ nói với chính mình rằng có khả năng đêm nay cô không ra ngoài được.

Trời mới biết sau khi cô gào khóc rất lâu mới vờ như không có chuyện gì trở về cửa hàng gà rán làm việc với ý đồ khôi phục lại cuộc sống thường ngày, nhưng tấ cả những thứ này đều bị Bùi Hàn dùng một bàn tay đánh nát dễ dàng.

Trong ghế lô, có ba chàng trai đang ngồi, hai người còn lại tuy rằng chưa từng gặp mặt ở trong trường học nhưng mà tuổi cũng ngang ngang nhau. Diện mạo vẻ ngoài đều là các thiếu gia quyền quý, quần áo mặc trên người và khí chất đều không thể bắt bẻ được. Thiếu gia của Dạ Oánh là Thanh Hữu ngồi ở phía bên ngoài, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm màn hình trên tường, trên màn hình chiếu bộ dáng của một thiếu nữ mười lăm tuổi non nớt đang trần chuồng, thiếu nữ môi hồng răng trắng, khuôn mặt đầy ngượng ngùng, ghé vào trên giường đong đưa mông, hai mảnh môi âʍ ɦộ bị ȶᏂασ cho vừa hồng vừa sưng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ào ạt ra bên ngoài, miệng thì dâʍ đãиɠ kêu tên Thanh Hữu, khó dằn nổi mà thúc dục Thanh Hữu mang con gà lớn của mình nhanh chóng cắm vào tiểu huyệt đảo một vòng.

Thanh Hữu cầm roi, hung hăng quất lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thiếu nữ, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và mông có những vệt đỏ ngang dọc đan xen. Hỏi thiếu nữ nhỏ tuổi như vậy có da^ʍ hay không, có phải là muốn có rất nhiều dươиɠ ѵậŧ lớn thay phiên nhau ȶᏂασ nát huyệt da^ʍ của cô, thiếu nữ dâʍ đãиɠ nói muốn, còn rêи ɾỉ gọi tên từng người bọn họ lên.

Thanh Hữu thích quay phim. Lần trước chơi qua một em non nớt, hiện giờ đang tập trung tinh thần xem lại. Vừa khen tác phẩm của chính mình vừa đắc ý với cái góc độ này. Thiếu nữ nhỏ tuổi da thịt trắng nõn, sau khi phóng to lên thì thấy rõ ràng tiểu huyệt đáng thương bị ȶᏂασ sưng tấy, sự tương phản mãnh liệt trên màn hình kí©h thí©ɧ thần kinh mấy chàng trai trẻ, mọi người xem xong hứng khởi, sau đó dịch tầm mắt tới phía Thu An Thuần mới bị người kéo tới vài phút trước giờ đang co lại trong góc.

Trên người Thu An Thuần còn mặc đồng phục của cửa hàng gà rán, bộ đồ liền thân màu vàng phù hợp với vận động, mang theo mũ lưỡi trai có in hình của cửa hàng, sau lưng áo có in số điện thoại gọi cơm hộp. Phía dưới là chiếc quần thể thao màu vàng ấm, cách ăn mặc và khí chất, đúng kiểu em gái giản dị ở nông thôn, chỗ đáng khen duy nhất đó là đôi vυ" mềm mại giấu trong lớp áo trước ngực.