CHƯƠNG 1: VẤN ĐẠO

Có một người sẽ làm các môn sinh Lam thị cảm thấy Lam Khải Nhân thật khả ái?! Đó là ai? --- Hỏi.

Vân Tước Cung Di. --- Đáp.

...

Tiên phủ Lam thị tọa lạc ở nơi thâm sơn bên ngoài thành Cô Tô.

Thuỷ tạ trong lâm viên chằng chịt nhưng thú vị, tường trắng ngói đen quanh năm có mây mù bao phủ kéo dài, đặt mình vào đó, phảng phất như trong biển mây tiên cảnh. Sáng sớm sương mù tràn ngập, nắng sớm lờ mờ. Hai thứ bổ sung cho nhau tạo ra tên của nó - "Vân Thâm Bất Tri Xứ".

Núi yên người lặng, lòng như nước tĩnh. Chỉ có từng hồi chuông từ trên lầu cao truyền đến.

Tuy không phải chùa, nhưng lại có một nét thiền ý tịch liêu của núi lạnh.

Nghe qua danh sư xuất cao đồ, Cô Tô Lam thị chính là một nơi nuôi dưỡng người tài, không thiếu các công tử của những gia tộc vì mộ danh mà tới đây cầu học.

Thứ nhất, Cô Tô Lam thị có một vị lão tiền bối tên Lam Khải Nhân đức cao vọng trọng, có ba đặc điểm lớn mà các thế gia công nhận: Cổ hủ, cố chấp, nghiêm sư xuất cao đồ. Tuy hai điểm trước khiến nhiều người kính sợ tránh xa và thậm chí là âm thầm căm ghét hắn, nhưng cái cuối cùng lại khiến họ muốn đưa con cháu vào tay hắn để được dạy dỗ một phen. Dù vô dụng tới mức nào, vào tay hắn cũng trở thành một con người, mà không phải động vật đi bằng hai chân.

Thứ hai, Cô Tô này, không biết từ bao giờ đã trở thành danh giáo có tiếng trong tu tiên giới, nói đến đây phải ngược dòng đến thời gian mà môn sinh đắc ý nhất của Lam Khải Nhân chính thức đi học, cai trị Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam gia dòng chính có hai vị công tử, Trạch Vu Quân - Lam Hi Thần, Hàm Quang Quân - Lam Vong Cơ, đều là nhi tử của gia chủ hiện thời.

Hai vị công tử này tài mạo vô song, ít ai bằng được, tuổi nhỏ đã được tôn xưng là Cô Tô Song Bích.

Mà ít ai biết, cùng hai vị công tử nhà họ Lam lớn lên, được Lam gia nuôi dưỡng, nhận làm chính tông đệ tử còn có một vị, đi không thay tên, ngồi không đổi họ --- Vân Tước Cung Di.

Người này từ khi biết nói, mở miệng ra đã yêu cầu đổi tên. Vốn tên hắn là Lam Vân Trần, Lam Tịnh, xuất thân dòng thứ của Lam gia, từ khi sinh ra phụ mẫu đã không còn, là một đứa trẻ đáng thương, tính cách quái gở, lập dị, không thích nói chuyện với ai.

Thanh Hành Quân từng mang ơn phụ mẫu quá cố của hắn, đem hắn về nuôi dưỡng. Trong đêm đó, biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tính cách quái gở? Đúng, xác thật quái gở.

Lập dị? Không thích nói chuyện với ai? Đúng luôn, vừa lập dị vừa không thích nói chuyện với ai.

Nhưng mà...

Gia chủ Thanh Hành Quân bị đánh.

Lam lão tiên sinh, Lam Khải Nhân bị đánh.

Các trưởng lão của Lam gia bị đánh.

Bất luận nam nữ, trái ý hắn, đều bị đánh.

Cô Tô Lam thị Tịnh thất bị chiếm đóng, môn sinh Lam thị trên tay áo gắn phù hiệu, ghi hàng chữ "Tác phong và Kỷ luật", chấp hành nghiêm chỉnh 3000 điều gia quy, ai làm trái lại, cắn sát!

Phía sau một chữ "cắn sát" này, là không chừa một ai, nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng. Nặng hơn, chính là nửa năm chưa thể xuống giường, đại tiểu tiện không thể tự gánh vác.

"Vân Tịnh Quân? Cô Tô Tam Bích? Oa nga, là ai có lá gan này, dám để cho ta quần tụ?!" Hẹp dài mắt phượng khẽ nhếch, thiếu niên vẻ mặt cao ngạo cười lạnh, giơ lên vũ khí.

"..." Các vị trưởng lão.

--- Làm ơn đi, ai muốn ngươi quần tụ!!! Là cái danh thôi mà!!! Mà sao lại đi chú ý tới cái này!!!

Thiếu niên giơ tay che miệng ngáp một cái, hừ lạnh: "Sửa cho ta, gọi là... Độc Hành Quân."

--- Không hề hay ho gì luôn!!! Thấy ghê quá đi!!! Không có chút phong nhã nào hết!!!

"Oa nga, các ngươi có ý kiến gì?"

Màu tím xám tro đồng tử đột nhiên đông lại, đáy mắt lướt qua hàn quang, vũ khí lại lần nữa rớt ra khỏi tay áo, tự nhiên mà nằm trong tay hắn.

"... Kỳ thực nó cũng rất hay, nhưng mà nhường một bước, Cô Tô Tam Bích có thể không gọi, nhưng Độc Hành Quân... Cái này thì..." Nghe thật chói tai hảo sao!!! Thương phong nhã, đồϊ ҍạϊ thuần phong Lam thị! Tự làm giảm khí chất!

"Nhường một bước? Không tồi, chúng ta chơi một trò chơi đi, ta đếm tới ba, nếu các ngươi còn đứng ở đây, sẽ bị ta cắn sát. Một..."

... Tịnh thất không còn một ai.

"Hừ, động vật ăn cỏ."

Vân Tước Cung Di đi tới thư án, ngồi xuống, tầm mắt nhìn thoáng qua chiếc nhẫn khắc phù vân trên ngón trỏ, nội tâm khẽ động, một ngọn lửa màu tím tinh khiết xinh đẹp ở trên chiếc nhẫn toát ra, lay động.

...

Vân Mộng Giang thị năm nay cũng tới cầu học, cử không ít đệ tử, trong đó có hai kẻ nổi trội nhất, được gọi là Vân Mộng Song Kiệt, nhi tử của gia chủ Giang thị, Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm cùng sư huynh của hắn, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện.

Vừa bước chân tới chân núi Vân Thâm, vì là lần đầu vấn đạo, cả hai còn bỡ ngỡ, nhìn thấy vách đá 3000 gia quy thì thần sắc đều trở nên ủ rũ, buồn rầu.

Lúc này, bọn họ lại thấy cách đó không xa, ở cổng vào của Lam thị, các môn sinh xếp thành hàng, người này cách người kia chừng hai, ba thước, không ai dám nói chuyện, từng người từng người bước qua cổng. Đứng ở ngay cổng là một đám đệ tử Lam gia, ăn mặc chính thống, bạch y thêu lam vân, trán đeo mạt ngạch, sạch sẽ thuần tịnh, chỉ là tay áo ở bả vai lại đeo phù hiệu, ghi dòng chữ "Tác phong và Kỷ luật", người nào người nấy vẻ mặt nghiêm túc, đâu ra đó kiểm tra các môn sinh tiến vào.

"..." Ngụy Vô Tiện: Cái chốn gì đây!

Ngụy Vô Tiện tùy tay bắt một vị đệ tử đi ngang qua, vị này là Nhϊếp gia nhị công tử, Nhϊếp Hoài Tang. Hắn ta bị bắt lấy, vẻ mặt khóc tang nói: "Vị huynh đệ này, mau thả ta ra, đừng nói chuyện với ta, đừng đứng gần ta, đừng làm gì hết, cầu ngươi!"

"... Sao vậy? Chẳng lẽ ở đây không được nói chuyện?! Gia huấn ghi trên vách đá, chỉ ghi cấm ồn ào thôi mà, huống chi chúng ta còn chưa bước qua cổng, không được xem là đang ở Vân Thâm, không cần tuân thủ." Ngụy Vô Tiện vỗ vai trấn an hắn.

Giang Trừng gật đầu, nói: "Ngươi biết gì sao? Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?"

Giang Trừng chỉ vào đám đệ tử Lam thị đeo phù hiệu đằng trước.

Nhϊếp Hoài Tang khóc không ra nước mắt, lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi, vượt qua hai người, là quần tụ..."

Nhϊếp Hoài Tang thề, hắn vừa nói xong câu đó, trong đầu truyền tới một tiếng nhạc, âm điệu rùng rợn vô cùng, như là dạ khúc tử vong. Nhϊếp Hoài Tang cứng đờ, xoay đầu lại nhìn...

Quả nhiên, cách đó không xa đi tới một thiếu niên trạc tuổi bọn họ, mặc một thân y phục trắng như tuyết của Lam gia, khác ở chỗ, áo ngoài của hắn không mặc nghiêm chỉnh như bao người, mà là khoác trên vai, theo cước bộ của hắn phất lên, lại không hề rơi xuống, cũng không xê dịch tý nào, làm người tò mò vô cùng, thầm nghĩ chẳng lẽ là hắn ám khấu*?! Đáng nói nhất là vẻ ngoài của hắn, thân hình tinh tế thon dài, tóc đen dài vấn lên chỉnh tề, toái phát trước trán mềm mại dán lên hai bên sườn mặt, càng làm hắn trông có vẻ hoàn mỹ tinh xảo, một đôi mắt phượng xếch lên cao, sắc bén dọa người. Hắn ta vẻ mặt lãnh đạm nhìn quét ngang một vòng, bỗng nhiên ánh mắt chợt ngưng lại, trực tiếp nhìn qua đây!

(*ám khấu: ý nói âm thầm may lại)

Nhìn qua đây!!!

Má ơi!!! Nhìn qua đây rồi!!!

Hắn phát hiện ra ta rồi!!!

Vĩnh biệt, Đại ca!!!

Ta không chê ngươi dữ nữa!!! Là ta không có mắt, không nhận ra sự tốt đẹp của ngươi!!! Là ta sai!!! Ta hối hận!!! Ta muốn về nhà!!!

"Oa nga, các ngươi dám quần tụ sao?! Cắn sát!"

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng còn chưa hiểu trời trăng gì, đã thấy thiếu niên tuyệt đại kia nhanh như chớp phóng tới đây, tay hắn còn rút ra thứ gì, toát ra ánh sáng lạnh, làm bọn họ đồng tử co chặt, theo bản năng lui về phía sau một bước. Ngụy Vô Tiện cũng thả Nhϊếp Hoài Tang ra.

Nhϊếp Hoài Tang được tự do, lập tức phát huy bản năng sinh tồn của hắn, người còn chưa tới, hắn đã phóng qua ôm lấy đùi Vân Tước khóc lóc hô: "Cung Di!!! Cầu ngươi tha ta lần này!!! Nể tình ta ba năm cầu học, ba năm gắn bó, không có tình cũng có nghĩa!!! Ta lần này nhất định sẽ học hành đàng hoàng, nhất định sẽ vượt qua khảo thí, nhất định sẽ không gặp lại ngươi nữa, không làm phiền ngươi nữa!!!"

Vân Tước vẻ mặt bất mãn hất hất cái thứ dính trên chân ra, nhưng Nhϊếp Hoài Tang ba lần cầu học, học cái gì cũng không giỏi, nhưng lại có được bản lĩnh ôm đùi bất khả chiến bại.

"Động vật ăn cỏ, ngươi muốn bị ta cắn sát sao? Cút qua một bên!" Vân Tước sắc mặt biến thành màu đen, tonfa trên tay đã chuẩn bị đánh vào đầu hắn.

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nhìn nhau, cảm thấy không thể trơ mắt đứng nhìn được, là bọn họ liên lụy vị huynh đệ này.

"Cái kia, không phải lỗi của hắn, chúng ta lần đầu tới đây đi học, không biết rõ quy tắc ở đây, nên mới kéo hắn lại hỏi một hai câu." Ngụy Vô Tiện tiến lên một bước nói.

Giang Trừng gật đầu nói: "Nếu có chỗ nào thất lễ, xin lượng thứ."

"Lá gan rất lớn, quần tụ, gây ồn ào, ngăn cản ta, cắn sát!"

Lời này dứt, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng vẻ mặt mộng bức nhìn gậy sắt bay tới trước mặt, không chút lưu tình đánh lên người bọn họ, khiến cả hai quỵ gối tại chỗ, một người ôm má, một người ôm bụng, sắc mặt tái xanh.

Cô Tô Lam thị quá hung tàn!!!

Ở đây đâu phải nghiêm khắc đơn giản như vậy!!! Là bạo lực thống trị!!!

______

Hết chương một.

Còn tiếp....

😄🖤