Buổi chiều, tại nhà thi đấu của trường khá nhộn nhịp tiếng cổ vũ vang vọng trong đấy đâu đâu cũng nghe tiếng hò hét.
Xung quanh trên ghế ngồi cũng rất đông, đa số là học sinh nữ lẫn lộn lớp này với lớp khác nhưng mà quả thực có rất nhiều bạn xinh đẹp.
Bên dưới sân bóng chuyền là hai đội bóng, nhìn vào rất nhiệt huyết đúng là sức trẻ luôn luôn năng động như thế.
Bóng dáng cậu con trai dáng người cao ráo đứng phía cuối đập bóng đã biến thành tâm điểm cho mọi người phía trên.
Sở Linh Dương vì biết hôm nay lớp mình đấu với đội của lớp khác nên cô rất rất muốn dùng năng lực thanh nhạc của mình để cổ vũ. Cô nàng đi theo cô bạn Quách Đường của mình tìm một chỗ thích hợp sau đó khởi động hít một hơi thật sâu.
Phía dưới dáng người cao mét vừa phát một cú bóng đầu tiên mở màn đã khiến đội bạn hoàn toàn phải ngưỡng mộ "quá đẹp".
Tỉ số mở màng 1-0 khá hấp dẫn, thấy người phát bóng là Đông Hướng, Linh Dương hét lên:
"Người hàng xóm, Đông Hướng tôi tin cậu sẽ làm nở mày nở mặc cho lớp chúng mình".
Không hiểu sao cô có thể nói được như vậy chắc là uống nhầm thuốc nên mới gọi tên cậu ta.
Nhưng mà giọng nói khỏe có khác, lấn ác luôn tiếng ồn ào đang cỗ vũ, mọi người dồn ánh mắt vào cô nàng. Rồi tựa như nhận ra điều dì đó rồi cả nhà thi đấu vang lên:
"Hứa Đông Hướng, nam thần của tôi".
Nghe thì có hơi lộ liễu nhen nhưng mà lúc này đám con gái hoàn toàn đều nói như thể, như thể anh chính là hào quang trong đêm tối vậy.
Linh Dương cười bỡn cợt, thì thầm:
"Nam thần của tôi, hơ hơ hơ đúng là 'sến'".
Bên dưới sân bóng hết sức căng thẳng, không ai ngờ Đông Hướng này vừa giỏi học tập, vừa giỏi luôn cả thể thao.
Trận đấu kết thúc, đội thắng đội thua thì cũng đã biết lớp 11C của Linh Dương ăn hai quả. Tất cả đều nhờ công của tên ác quỷ này, cả đám con gái đều ùa xuống đưa nước cho cậu ta đúng thật là không thể hiểu nổi mê chỗ nào được chứ.
Linh Dương đi tới chỗ lớp mình đang tập hợp không ngừng khen ngợi mọi người đã làm rất tốt, chỉ có con người kia đàn đứng một mình làm gì đấy với cô nào đấy của lớp khác.
Chỉ thấy cô ấy nói, Đông Hướng không thèm nhìn lấy cũng chẳng nói lời nào. Một hồi kia cô gái rời đi dáng vẻ có chút ngượng chắc là lại thổ lộ tình cảm mà tên ác quỷ kia không chịu chứ gì nữa.
Cô nàng đứng quan sát, không ngờ lại có một cậu con trai đi tới tìm tên này chả nhẽ anh thu hút luôn cả người cùng giới sao. Không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng của hai người đàn ông.
Phía này, một cậu con trai của lớp đối thủ vừa nảy đi tới, anh có chút rụt rè, dáng người cũng khá cao, tay gãi gãi đầu lúng túng:
"Này, tôi có thể nhờ cậu một chút được không???".
"Nói". Anh lấy từ trong balo ra bình nước giữ nhiệt của mình từ từ uống một ngụm.
Cậu bạn có chút ngập ngừng:
"Cậu...cậu giúp tôi chuyển lá thư này đến Linh Dương lớp cậu được không, nghe nói hai người là hàng sớm".
"Không, tôi với cậu ta không thân". Anh nói rồi ánh mắt quay sang nhìn cô hồi lâu, rồi lại mang balo rời đi để lại cậu bạn có chút hụt hẫng.
Anh sải bước đi ung dung tới chỗ cô đang đứng để chắn đi tầm nhìn của người kia.
Đông Hướng cũng không biết tại sao anh lại làm như vậy, chỉ biết lần đầu tiên có người nhìn thấy anh trong cảnh tượng rụt rè lại không bỏ lại anh cũng chẳng chê bai cười nhạo Đông Hướng anh.
"Đi về, trời tối rồi". Anh kéo cái áo khoác đang trên cầm trên tay của cô thuận thế cô cũng chạy theo anh sau đó cô khẽ nói:
"Cậu đi chậm thôi người nhỏ nhắn như tôi không theo kịp đâu".
Trên đường về, anh vẫn là người chạy trước, cô chạy sau cứ thế cả hai cũng vẫn không nói lời nào.
Đến dưới tiểu khu nhỏ, cô lẽo đẽo theo sau anh:
"Cậu nể tình chúng ta là hàng xóm kèm cặp giúp tôi có được không???".
"Tôi mặt dày ngày ngày bám cậu chỉ để nói điều này thôi đó".
Đông Hướng không nói gì, chỉ im lặng đi lên phía trước dáng người cao lớn dường như che chắn luôn cả cô.
Thấy anh không trả lời, cô cũng chỉ đành im lặng thôi thì lên kế hoạch tiếp cận vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, có nhớ ra bố mẹ anh thường vắng nhà anh chắn chắn là sẽ ăn mì gói hoặc cháo gói bởi mỗi lần ghé vào nhà anh, Linh Dương đều nhìn thấy toàn mì gói với cháo gói chất đầy trên bàn ăn.
Vừa vặn anh đang đi tới chỗ cửa nhà cô, Sở Linh Dương bước nhanh lại nắm vạt áo cậu:
"Vào nhà tôi ăn cơm đi, đừng ăn mì gói nữa".
Từ nảy đến giờ, nghe thấy lời này anh mới thốt lên một từ không mặn không nhạt:
"Ừm". Quả thực không nhạt mà là rất rất nhạt ha ha ha.
Nói rồi anh cũng chẳng ngoảnh đầu lại đi thẳng lên bật thang. Linh Dương thật khổ tâm chỉ cần cậu ta kèm mình thôi sao thật khó vậy khó còn hơn gửi thư tình cho mấy anh đẹp trai.
"..."
Sáng hôm sau, nhà trường phát động cuộc thi vẽ tranh, mỗi lớp thường sẽ nộp một bức tranh và thuyết trình.
Cậu bạn đối thủ hôm qua bẽn lẽn đứng trước cửa lớp 11C, gọi lên:
"Sở Linh Dương, cô văn nghệ muốn tìm cậu".
"Được được, tôi sẽ đến tìm cô ấy, cảm ơn nhé". Thấy cô chuẩn bị đi Đông Hướng lập tức lên tiếng:
"Đi đâu???"
"Tôi đi tới phòng âm nhạc". Nói rồi cô cùng cậu bạn kia cười nói rời đi mà một cảnh này đều bị nhỏ hàng xóm ác quỷ kia quan sát kĩ lưỡng, đôi mày nhíu lại, đôi mắt mang theo vài phần dò xét.
Trong lớp rất nhiều lời khen ngợi, vài cậu bạn trong lớp nói lên:
"Đúng là tiểu Dương lớp mình rất tài năng".
"Lúc cậu ấy lên sân khấu nhìn rất đẹp".
"Năm trước tôi từng thấy có một người anh lớp trên thổ lộ tình cảm với tiểu Dương lớp mình".
Mấy lời này anh đều nghe rất rõ, anh cũng đã từng nghe cô hát cách đây mấy bữa trước, quả thật rất êm tai. Chỉ là không thể tưởng tượng ra được lúc cô hát trên sân khấu sẽ như thế nào.
Anh bắt đầu suy nghĩ, ngày thường anh sẽ không quan tâm đến cô nhưng hôm nay thì khác, anh có chút muốn làm bạn cùng cô.
Chỉ là không biết phải làm gì, nói sao cho hợp tình hợp lý dù dì bản thân mình cũng đã từ chối kèm thêm cho cô chắc cô rất ghét anh.