Chương 6

Khó lắm mới đợi được đến thời gian ăn chưa, ấy vậy mà lại nhìn thấy mấy kế toán bước ra từ phòng họp với khuôn mặt và biểu cảm đặc sắc, một lời khó nói hết, sắc mặt ai cũng tràn ngập oán khí nặng nề.

Sau khi Ôn Nỉ đi ngang qua nơi làm việc của họ, họ mới thở dài một hơi.

Lăng Độ là một trong những công ty thiết kế tốt nhất trong ngành hiện nay, những người có thể vào đây là những người có kỹ năng, nhưng đồng thời áp lực và cường độ công việc gấp mấy lần các công ty khác.

Đối tác Ninh Ngạn gõ cửa văn phòng, Giản Dư Sâm nhìn lên từ máy tính: "Đi ăn trưa à?"

Giản Dư Sâm nhìn thời gian và nói: "Chờ một chút, tôi cần nhận một cuộc gọi."

Ninh Ngạn đơn giản đi vào chờ đợi, Giản Dư Sâm muốn đề nghị anh ta ra ngoài, nhưng ngay sau đó, điện thoại trên bàn vang lên.

"Xin chào, tôi là Giản Dư Sâm."

“Chào cái đầu anh ấy!” Giọng nói giận dữ của Ôn Nỉ vang lên từ phía đối diện.

"Tại sao phương án thiết kế của Kim Phong lại bị từ chối? Lý do là gì?!"

"Không có lý do gì hết, đối phương nói không thích hợp."

"Không thích hợp! Bây giờ anh lại nói với tôi là không thích hợp. Anh có biết phương án thiết kế của chúng tôi trước đó đã được phê duyệt rồi không, đột nhiên họ nói không phù hợp? Chúng tôi phải dừng công việc đang làm, muốn sửa đổi thì phải đưa ra phương hướng, tôi biết lấy manh mối ở đâu ra đây hả?”

Ôn Nỉ một hơi chửi rủa nhiều như vậy, hiển nhiên là sắp nổi điên.

Giản Dư Sâm đưa micro ra xa và đặt nó sang một bên, nhưng giọng điệu chất vấn của cô vẫn có thể truyền rõ ràng sang bên đây.

Có lẽ cô đã cúp máy ngay sau khi phát tiết xong, thậm chí còn không cho Giản Dư Sâm có cơ hội nói chuyện.

Ninh Ngạn cố nén tiếng cười, nhưng anh ta thật sự nhịn không được.

Trong công ty Ôn Nỉ nổi tiếng là người độc mồm độc miệng, nhưng cô có năng lực kinh doanh mạnh mẽ, có thể tạo ra kết quả xuất sắc, điều này đủ để thuyết phục mọi người.

Ngay cả ông chủ lớn như Ninh Ngạn cũng thường xuyên bị cô đập bàn chất vấn.

Nhưng có thể đối đầu với Ôn Nỉ vừa mới vào công ty đã gây chuyện, khiến tất cả mọi người đều biết bọn họ không thể đối phó được với nhau, có lẽ chỉ có Giản Dư Sâm mà thôi.

“Có thể đi ăn rồi.” Người đàn ông anh tuấn đứng thẳng dậy, như thể tâm trạng của anh không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xảy ra.

Ninh Ngạn cùng anh ra ngoài chờ thang máy: “Thật kỳ lạ, vận đào hoa của cậu vẫn luôn không tồi, nhìn thấy cậu, ngay cả Iron King cũng có thể biến thành búp bê Barbie màu hồng. Tại sao cậu và Ôn Nỉ mỗi lần gặp mặt đều có thể cãi nhau được vậy?”

Giản Dư Sâm nhướn mày: "À, có lẽ cô ấy đối với tôi là yêu mà không có được đi."

Ninh Ngạn lập tức bị làm cho cười lớn: "Không nghĩ tới cậu còn có khiếu hài hước như vậy."

Ôn Nỉ không thể yêu bất kỳ người đàn ông nào, vì vậy cô sẽ không yêu Giản Dư Sâm.

Hai người luôn đối chọi gay gắt, đều hận không thể cắn chết đối phương.

Nếu hai người đang diễn kịch thì chắc chắn không thể nào.

Khi bọn họ đến nhà ăn dành cho nhân viên, những người khác trong công ty cũng lần lượt đến.

Với chiều cao 1m89, Giản Dư Sâm luôn nổi bật giữa đám đông, tiếng đôi giày cao gót của Ôn Nỉ gõ lên theo nhịp điệu độc đáo, cô nhanh chóng đi ngang qua hai người họ mà không thèm liếc nhìn anh một cái, cũng không thèm để ý đến Ninh Ngạn đang ở bên cạnh anh.

Ninh Ngạn nhún vai với Giản Dư Sâm.

Chu Tuyết Lị chạy tới, chào hai người một tiếng, sau đó chen vào bên cạnh Ôn Ni: “Này, bình tĩnh đi.”

"Tớ vẫn chưa vặn đầu anh ta, cậu thấy tớ còn chưa đủ bình tĩnh sao." Ôn Nỉ ăn mấy món cô yêu thích đơn giản, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Cô cùng Chu Tuyết Lị vừa ngồi xuống, Ninh Ngạn liền đi tới chào hỏi: “Các cô không ngại chứ.”

Ôn Nỉ còn có thể không biết anh ta sao?

Còn không phải là sợ rắc rối giữa cô và Giản Dư Sâm, ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày của công ty sao?

Anh ta là ông chủ lớn và là đàn anh trong trường đại học của cô, Ôn Nỉ nhún vai, Ninh Ngạn mỉm cười ngồi xuống.

Nước hoa hương gỗ luôn có hương thơm quyến rũ ở giai đoạn cuối, Ôn Nỉ nhấp một ngụm cà phê, người đàn ông đã ngồi xuống đối diện cô, đôi chân dài tiến về phía trước, chạm vào tất chân của cô, Ôn Nỉ theo bản năng muốn đá anh một cái thì đã bị đôi chân khỏe mạnh của người đàn ông trực tiếp kẹp chặt, lúng ta lúng túng bị mắc kẹt trên không trung, không thể rút ra.