Chương 47: Thục An phát ghen

Khiến cho Thục An bị đuổi khỏi nhà bị mất vai diễn, Hải Ninh về nhà liền khui một chai rượu vang tự ăn mừng. Tuy cô ta chưa đến mức thân bại danh liệt nhưng đây quả là một bước khởi đầu quá sức hoàn hảo.

Cô lắc lắc ly rượu rồi chậm rãi đưa dòng rượu đỏ thơm nồng vào cổ họng, những lúc này bản thân cô lại cảm thấy cô độc khi nhìn hình bóng của mình phản chiếu lên chai rượu để trước mặt.

Trong không gian bao trùm yên lặng, điện thoại của cô chớp sáng lên, cô bắt máy một cách nhanh gọn, khóe môi bắt đầu chớm một nụ cười hạnh phúc phúc khi giọng nói bên đầu bên kia vang lên.

“Cô Hải Ninh ơi, hôm nay cô có thể dẫn con đi ăn nữa không?”

Cô lập tức đồng ý mà không nghĩ ngợi gì, tóm ngay cái túi chạy liền ra khỏi nhà.

Cổng trường tấp nập mấy bạn nhỏ được bố mẹ đến đón, hôm nay tâm trạng của cô khác hẳn với mấy lần chỉ biết đứng từ xa lén nhìn.

“Cô ơi!”

Tiếng Đình Hiên vang lên từ cổng trường, thằng bé đã nhanh chóng nhìn thấy cô kể từ lúc cô bước xuống xe, nó chạy tới nhảy nhào lên người cô như cái cách hay làm với Đình Dương vậy.

Hải Ninh cũng vui vẻ giang tay ra đón lấy thằng bé “Hiên hôm nay muốn ăn gì nào?”

“Pizza, con muốn ăn pizza.”

“Được, chúng ta xuất phát thôi!”

Ở nhà hàng Đình Hiên rất háo hức, thằng bé đung đưa đôi chân ngắn ngồi đợi phần pizza thơm ngon.

“Con đi với cô, ba con không nói gì sao?” Hải Ninh vừa nhéo má thằng bé cưng chiều vừa hỏi.

“Con nói với ba là con phải tập diễn kịch với cô giáo và các bạn, con kêu ba đến đón con trễ một chút.”

“Con…”

Phần pizza đã gọi, được mang ra đúng lúc Hải Ninh định nói gì đó, nhìn Đình Hiên vui vẻ cô cũng không muốn làm thằng bé mất hứng.

Thật ra trẻ con nói dối là không tốt, nhưng Hiên còn nhỏ sau này nếu thành công giành quyền nuôi thằng bé cô sẽ từ từ nói cho nó hiểu, còn bây giờ cô cứ tận hưởng giây phút hiếm hoi được ở bên con trai trước đã.

Cô và Đình Hiên mãi ngồi ăn và trò chuyện đến quên mất cả thời gian, thấy thằng bé ăn uống đính cả ra mặt, cô cười nhẹ lấy khăn tay ra lau miệng cho thằng bé nhưng lúc này người nó lại đơ ra.

Hải Ninh bật cười “Con làm sao vậy, cô chỉ lau miệng cho con thôi mà.”

Đình Hiên vẫn không nói gì, mắt cứ mở to nhìn về phía sau của cô. Đến khi có một cái bóng lớn đổ xuống người cô, cô lập tức quay người lại phía sau.

Đình Dương đứng ngay sát sau lưng cô, cô giật mình theo quán tính để tránh chạm vào anh nên cô đã ngã ra phía sau một chút, nhưng không ngờ chân lại không giữ được thăng bằng.

Đình Dương thấy cô chới với liền bắt nhanh lấy tay cô, cuối cùng cô lại nằm gọn trong vòng tay của anh.

Ở đây là nhà hàng, có nhiều người ở đây nên cô hơi ngại đẩy anh ra “Cảm… cảm ơn.”

Đình Hiên bỏ miếng bánh đang cầm trên tay xuống, thằng bé chạy đến nắm tay anh vẻ ăn năn “Ba, con xin lỗi, là con đã nói dối ba đừng trách cô Hải Ninh.”

Đình Dương hừ lạnh đưa Đình Hiên về lại chỗ ngồi nhưng thật ra trong lòng đang thầm nói “Con trai của ba giỏi lắm.”

Từ giây phút anh đỡ cô, một lần trong vũ hội và lần này, anh nhận ra Vivian chính là Hải Ninh vì anh đã may mắn nhìn thẳng vào mắt của cô, đôi mắt chính là thứ không thể lừa dối, anh cũng không ngờ con trai anh quen được cô trước cả bố nó.

Tuy bề ngoài cố tỏ ra vẻ giận hờn một chút, nhưng trong lòng anh lại có hơi vui mừng.

Đình Dương cũng vào ghế ngồi đối diện với Hải Ninh, cô có chút bất an nhìn dáo dác nhìn xung quanh.

“Tôi đi một mình thôi cô đừng nhìn nữa.”

Hải Ninh bất ngờ khi anh như đoán được đầu cô đang nghĩ gì vậy, nhưng công nhận khi nghe anh nói cô cũng thấy được thở phào nhưng “Anh ấy vẫn không nhận ra mình.”

“Cô Vivian, cô luôn làm tôi tò mò… tại sao cô lại để ý nhiều đến con trai tôi như vậy?”

Hải Ninh khựng người, móng tay cô bối rối bấm vào chiếc cốc giấy đang cầm trên tay, cô khôi phục vẻ mặt tự tin, nhìn anh cười nhẹ “Tại sao có nhiều trẻ con như vậy mà tôi lại gặp được Hiên, tôi nghĩ là tôi có duyên với thằng bé cũng nên. Tôi cũng rất thích trẻ con, Hiên lại đáng yêu như vậy làm sao mà không yêu cho được.”

“Vậy chúng ta gặp nhau có gọi là duyên không?” Đình Dương khoanh tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

“Anh thật biết đùa, nhưng mà tôi đều gặp được anh với tư cách là Vivian và cả là Hải Ninh thì… chắc cũng xem là duyên nhỉ.”

Nếu là người khác có lẽ anh sẽ đâm ra nghi ngờ người phụ nữ trước mặt tiếp cận anh và con trai anh là có mục đích, nhưng khi gặp và nói chuyện với cô như thế này anh lại chẳng thấy có gì kỳ lạ ở cô, có chăng kỳ lạ là nằm ở cảm xúc của anh.

Ngoài buổi ăn ngày hôm nay ra, những ngày sau anh lại lấy cớ hợp tác để được gặp cô, anh không điều khiển được cảm xúc của mình, lúc nào anh cũng muốn gặp cô hết.

Biết cô sẽ không thoải mái khi luôn có vệ sĩ đi theo mình, mỗi lần gặp cô anh đều chỉ đi một mình.

Hải Ninh cảm thấy Đình Dương dần không đề phòng cô nữa, cô quyết định lần gặp sau sẽ nói cho anh về sự thật, cầu mong anh sẽ nhớ lại được dù chỉ một ít.

Đã hơn một tuần rồi Đình Dương cũng không gọi hay đá động gì tới việc tổ chức hôn lễ, Thục An nôn nóng muốn gặp anh ngay lập tức, cô ta lại sẽ dùng cách cũ là lôi chuyện đã cứu mạng anh ra để nói nếu như anh lại lảng tránh.

Cô ta một mạch đi thẳng vào văn phòng của anh mà chẳng cần xin phép như mọi khi “Cô Thục, cô Thục, Tổng giám đốc đi gặp khách hàng rồi.”

Thục An không nghe thư ký nói, cô ta đẩy cửa phòng vào thấy căn phòng trống trơn, cô ta trừng mắt nhìn thư ký hỏi “Khách hàng nào, gặp ở đâu?”

“Là cô Vivian của Hải Nam, ở đâu thì tôi… tôi không được biết.”

Thục An tức giận nắm lấy cổ áo của cô thư ký đẩy ra “Đồ vô dụng, từ hôm nay cô nghỉ làm đi.”

Ánh mắt của cô ta trợn đến nổi gân đỏ “Vivian, lại là cô ta.”

Thục An rời khỏi văn phòng, lại cho người nhanh chóng tìm xem vị trí điện thoại của anh đang ở đâu, lúc đi trên hàng lang công ty có tới mấy lần cô ta mất bình tĩnh mà la hét lên làm mấy người chứng kiến giật mình, ai cũng đều nghĩ cô ta chắc bị điên.

“Dám công khai quyến rũ người đàn ông của tao, mày chán sống rồi Vivian.”

Cô ta nghiến răng kin kít, lái xe điên cuồng khi vừa nhận được tin nơi anh đang ở.

Nơi mà Đình Dương và Hải Ninh đang ngồi đang nói chuyện rất vui vẻ, Hải Ninh nghĩ đã đến lúc thích hợp rồi, cô nói muốn cho anh xem một bí mật, nghe có vẻ thần bí, cô lấy ra từ giỏ xách một phong bì, có vẻ là phong bì ảnh.

Vừa đặt nó lên bàn thì “Ào…”

Từ trên đỉnh đầu của cô chảy xuống một thứ chất lỏng màu đỏ, nó chảy khắp người cô làm cả người cô toàn màu đỏ loang lổ, nghe mùi có vẻ là rượu vang không phải là một ly nhỏ mà là đến một chai.

Thục An cô ta đứng từ phía sau, cắn chặt môi, đổ hết chai rượu lên người cô, Đình Dương đứng dậy giật lấy chai rượu từ tay cô ta vứt đi, tiếng vỡ lớn gây ra một trận náo động.

Thục An làm trò điên khùng trước mặt Đình Dương, anh không nghĩ ngợi giáng xuống cho cô ta một cái tát, Thục An ngã mạnh va vào bàn ăn bên cạnh, cô ta kéo luôn mọi thứ trên bàn đó xuống ngã theo, máu từ miệng cô ta cũng rỉ ra.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh ra tay quá nặng vì chuyện này cũng không đáng, nhưng ai biết được đây là sự dồn nén cơn tức giận của anh, chính hành động ngu ngốc này của cô ta đã khiến nó bộc phát.

Những lần trước anh đã nhịn mà bỏ qua, cô ta thì vẫn bản tính coi mình là trời, chứng nào tật nấy thách thức sự kiên nhẫn của anh, anh không cảm thấy mình có gì quá đáng cả.

Hải Ninh thở dài, cô lại cầm lấy cái phong bì nhét lại vào túi xách, cô nhếch nhác đứng dậy, quay mặt nhìn xuống Thục An.

Thục An trong phút chốc thấy cô, cô ta cứng họng không nói nên lời, chỉ rí nhỏ từng chữ đủ cô ta nghe thấy “Là… mày…”

“Không… lẽ Đình Dương nhớ lại rồi sao? Không đâu, thứ thuốc đó anh ta uống hàng ngày mà.”

Bộ dạng Thục An chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Hải Ninh càng bước tới gần cô ta hơn, Thục An sợ hãi lếch lùi lại chân tay quơ loạn xạ “Cô không được qua đây, cút đi.”

Tay cô ta ôm đầu không ngừng la hét, không ngờ Hải Ninh chỉ nhếch miệng cười một cái khinh thường nhìn cô ta rồi bước đi.

Thục An ghét nhất là có ai đó xem thường mình như vậy, đặc biệt là cô. Cô ta không cam tâm liền bò dậy, vươn tay ra toan túm tóc cô, cô ta phải cho cô một trận mới xả được nỗi nhục nhã này.

Nhưng Đình Dương không phải chỉ đứng để làm cảnh mặc cho Thục An làm càng, anh túm lấy tay của cô ta, siết mạnh tựa hồ có thể làm xương của cô ta gãy ra, lúc này cô ta đau quá mới van xin “Thả tay em ra, đau quá.”

Mặt của cô ta nhăn nheo lại, đến mắt cũng thấm ước, anh hừ lạnh một tiếng đẩy cô ta ra, sau đó từ trong ngực áo lấy ra chiếc khăn lau bàn tay vừa mới chạm vào cô ta “Hừ, bây giờ đến cả chạm vào cô tôi cũng thấy bẩn. Nếu cô chê những lời cảnh cáo của tôi quá nhẹ, vậy thì thử giở trò lần nữa xem. Tiền tài, danh vọng, quyền lực, tôi sẽ cho cô mất dần mọi thứ rồi đích thân… đẩy cô xuống vực.”

Anh quay người bỏ đi, để lại Thục An tím tái mặt mày, cô ta càng sợ anh bao nhiêu lại càng hận Hải Ninh bấy nhiêu, mọi điều uất ức cô ta đều muốn đổ hết lên đầu Hải Ninh, để cô gánh chịu “Hết lần này đến lần khác mày xuất hiện, chen vào cuộc sống của tao, cướp đi mọi thứ của tao, lần này tao phải cho mày chết không thể siêu thoát.”