Chương 2

Ở thư phòng rộng lớn, tóc anh còn chưa khổ hẳn, Lâm Phong ngồi vào bàn làm việc, mở chiếc laptop thường ngày hay sử dụng, vào tệp tin tra soát từng tài liệu.

Lâm Phong vốn dĩ chưa làm xong việc, anh còn đang họp dở với nhân viên, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, anh nghĩ lại liền cảm thấy bất lực đến đau đầu.

Cuộc điện thoại đột ngột giữa buổi họp đã khiến anh chú ý tới, Lâm Phong ngờ ngợ nhấc máy, là một số lạ. Âm thanh truyền từ bên kia là một giọng nữ, giọng nói có chút gấp gáp văng vẳng bên tai anh, nghe hiểu một lát Lâm Phong mới biết bên kia nói gì.

Người gọi tới không ai khác là bạn của Uyển Đồng, vì hôm nay có buổi tụ tập nên cô uống quá chén, mà mỗi lần quá chén như vậy, cô lại mất kiểm soát quậy phá, nhảy nhót điên cuồng.

Đây cũng không phải là lần đầu, Uyển Đồng dù có vui hay buồn thì đều như vậy, đôi lúc anh còn mắng thầm cô, thực sự không biết uống nhiều rượu sẽ nguy hại đến mức nào sao? .

Chuyện không còn là ngày một ngày hai, kết hôn đã hơn một tháng nhưng ngày nào Lâm Phong cũng phải chịu trận từ cô, một là do ba mẹ, lý do khác thì Uyển Đồng chính là người vợ trên danh nghĩa của Lâm Phong, không thể không quan tâm, càng không thể cứ vậy mà bỏ mặc.

Anh thoát ra khỏi suy nghĩ, tay cầm bút lên bắt đầu rà tài liệu, chiếc bút rảnh rỗi đôi khị lại bị anh xoay vài vòng trên tay theo thói quen.

Cả không gian rơi vào yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng sột soạt của giấy, ở phòng nào đó, nữ nhân kia đã ngủ không biết trời đất là gì.

[...]

Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn như thường ngày, cô từ trên tầng bước xuống, mắt dụi dụi đảo quanh nhà, đã gần trưa, vậy mà nữ nhân này còn ngái ngủ.

Uyển Đồng được nuông chiều từ nhỏ, hoàn toàn không đυ.ng tới mấy việc về bếp núc và nhà cửa, quần áo luôn có sẵn, bữa ăn luôn được chuẩn bị chu đáo, cuộc sống rất nhàn hạ.

Cô lấy tay che miệng ngáp nhẹ một cái, chân chậm chạp bước tới bàn ăn, người làm hiểu ý liền bày biện bữa sáng ra bàn.

Bữa sáng cũng rất đơn giản nhưng lại nhiều món, sở dĩ ngoài việc ham chơi ra thì sở thích tiếp theo của cô chính là ăn.

Uyển Đồng ngồi vào bàn, chậm rãi ăn uống, công ty không cần quản, việc nhà cũng không, thời gian đối với cô cũng rất dư giả.

Sau bữa sáng, Uyển Đồng dành chút thời gian tập yoga, cô không quá thích thú nhưng vì muốn dáng đẹp nên coi như có cố gắng.

[...]

_Đinh thị_

Lâm Phong đã tới công ty từ lâu, trong phòng chủ tịch không có lấy tạp âm, chỉ nghe tiếng bút sột soạt trên giấy, mấy tập tài liệu được anh kiểm định đã gần hết.

Lâm Phong kí xong trang cuối, nhẹ đặt bút sang một bên lật dở kiểm tra lại, tay cầm lấy ly cà phê trên bàn nhấp môi, vị cà phê đắng giúp anh có tinh thần hơn vào đống giấy tờ này.

Âm thanh giày cao gót lớn dần, Lâm Phong không có ý nghĩ gì, tiếng mở cửa đột ngột vang lên, một nữ nhân với bộ váy trắng tiến vào.

Anh nhíu mày nhìn lên, người con gái đó là Phan Giai Kỳ, cô ta và anh quen nhau đã lâu, Lâm Phong coi cô ta như em gái và rất chiều chuộng.

Giai Kỳ mặc bộ váy trắng toát lên vẻ thanh mảnh, mặt có chút múm mím, hai má bánh bao rất dễ nhìn, Giai Kỳ nhanh bước vào phòng tiến tới Lâm Phong.

"Lần sau nhớ gõ cửa." Anh nhìn người con gái này rồi có ý nhắc nhở.

Cô ta dửng dưng không nghe, lơ đi câu nói mà bắt đầu câu chuyện của mình: "Lâm Phong, chở em đi mua sắm được không?"

"Anh đang bận."

"Gì chứ! Lúc nào cũng công việc!" Mặt mày Giai Kỳ nhăn nhó, giọng nói nũng nịu tiến lại phía anh, tay cô ta vịn lấy vai Lâm Phong, cúi sát bên tai anh phả hơi nóng.

Lâm Phong đang cầm tập tài liệu trên tay, mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh, dùng cùi chỏ đẩy cô ta ra xa, nhẹ giọng nghiêm túc nhắc nhở: "Không mau ra khỏi đây thì anh sẽ gọi bảo an."

Giai Kỳ giận dỗi giẫm mạnh chân xuống sàn, mặt bất mãn nhìn anh nhưng cũng chưa rời đi.

Tiếng gõ cửa vang lên, nữ thư ký đang đứng phía ngoài chờ đợi sự cho phép của anh.

Lâm Phong cho nữ thư ký vào, đưa tập tài liệu vừa làm rồi ra hiệu rời đi, thư ký hiểu ý, cúi nhẹ đầu chào liền đem tập hồ sơ bước khỏi phòng.

"Phong."

Anh không trả lời, tiếp tục mở máy tính lên đánh dấu tài liệu.

"Chủ tịch, tôi là bảo an." Một giọng nói nam bên ngoài vọng vào, Giai Kỳ nghe thấy bên ngoài tự xưng là bảo an liền giận dỗi anh, tay bíu vào tay áo Lâm Phong lắc đi lắc lại.

"Phong~...có cái túi kia đẹp lắm."

"Em có thể gọi Uyển Đồng đi cùng, dạo này cô ấy cũng đang rảnh."

"Sao?!"

Mắt Lâm Phong chăm chú vào tờ tài liệu, vốn dĩ đang cố tập trung làm việc nhưng hiện tại đang bị quấy rầy sắp phát bực. Tiếng Giai Kỳ tiếp tục nũng nịu, tay vẫn giữ lấy ống tay áo anh mà lắc lư đòi hỏi.

"Vào đi." Lâm Phong lên tiếng nói với bảo an phía ngoài, nghe được lệnh liền tiến vào cúi chào rồi dẫn cô ta đi.

Mặt Giai Kỳ nhăn nhó buồn bực, vùng vằng không cho đυ.ng vào người, tự giác rời khỏi phòng, còn để lại những lời mắng mỏ cho hai người bảo an kia.