Chương 39: Lại nhìn thấy

Nhưng cái loại sự tình này làm cho Dương Hiểu không dám bước thêm nữa bước, dù mình và Đinh Trường Sinh không có quan hệ huyết thống, nhưng giữa hắn và Cố Hiểu Manh lại có quan hệ và cùng Cố Thanh Sơn, nên làm cho trong tâm của nàng có điều cố kỵ.

Nằm tại trên giường nhớ tới sự việc của Đinh Trường Sinh, nàng ngủ không được, rồi lại nhớ đến ngày trước, lúc vùi đầu khóc lóc đến khi phát hiện gò mà mình cham vào một cây thịt to lớn bên trong quần đùi của hắn thì mới giật mình nhưng một thoáng ngây ngẩn người đó đủ để cho khúc thịt to lớn kia chạm vào đến khóe môi của nàng rồi cái giống đực lúc đó đang kê ngay sát miệng nàng, đến bây giờ Dương Hiểu bỗng nhiên chợt nhớ lại rất rõ rang từng chi tiết, làm cho nàng lại càng hoảng loạn lên, cứ như vậy nàng lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, dần dần nàng nhớ tới chính mình hàng tháng mỗi khi tịch mịch, đều phải làm vài lần cái sự tình kia, không ngờ tới bây giờ thời gian còn chưa tới, bên dưới hạ thể đã liền nhịn không được rồi.

Bên dưới âʍ đa͙σ ngứa ngáy phát nhiệt không chịu được, cặp đùi cứ ma sát qua lại để giảm cơn ngứa, chốc sau bên trong cái qυầи ɭóŧ màu da đã là dính đến một mảnh lớn dịch nhờn từ cửa miệng âʍ đa͙σ tiết ra, cơn động dục càng thêm tăng mạnh không giải tỏa được, dựa theo ánh đèn ngủ, Dương Hiểu đứng lên, đi đến ngăn tủ trước mặt, kéo ra cái ngăn kéo nhỏ, cẩn thận cầm lấy mấy thứ đồ, những vật này là nàng chính mình mua qua trên Internet, ngoại trừ nàng, không có ai biết nàng có mấy thứ đồ vật này….

Đinh Trường Sinh thật ra thì có chút mệt mỏi, hai ngày vừa qua cùng Đường Linh Linh triền mien không ngừng nghỉ, cho nên muốn đi ngủ sớm, nhưng bởi vì đêm nay, một thoáng nhìn thấy cái gò mu với thảm lông đen rậm rạp của Dương Hiểu, rồi lúc nàng vễnh mông trải lấy ga giường, vái váy mỏng không che giấu được hình dáng toàn bộ cái âʍ ɦộ nàng nằm bên trong cái quân lót màu da, bỗng nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện đến những hình ảnh đôi bầu vυ" và cái mông của Dương Hiểu mà lúc trước hắn đã không biết bao nhiêu lần âm thầm nhìn ngắm, cứ nghĩ đến thì miệng hắn lại khô khốc rồi lại uống rất nhiều nước…

Nữa đêm bị mắc tiểu tỉnh giấc, đi ra phòng ngủ, lúc qua bên trong phòng khách, lại tình cờ nghe được tiếng rên nhỏ bất thường của Dương Hiểu từ trong phòng ngủ truyền đến, lúc mới đầu Đinh Trường Sinh hắn sợ Dương Hiểu xảy ra vấn đề gì, vì thế đi tới sát cửa nghe ngóng âm thanh bên trong, nhưng lúc này âm thanh bên trong ngừng lại, chốc sau, hắn nghe tiếng bước chân hướng ra phía cửa, do dự một chút liền vội vàng tìm chỗ ẩn nấp….

Chỉ thấy Dương Hiểu đi về phía phòng vệ sinh, một lúc lâu sau thì mới quay trở về lại, lúc này hăn đã quá buồn tiểu, nhẹ nhàng cũng chạy đến nhà vệ sinh, đi tiểu xong thì hắn tựa như phản xạ có điều kiện, khi hắn thấy cách không xa là một cái tủ nhựa plastic có ba ngăn kéo, cũng chính cái ngăn kéo cuối cùng này, cách đây mấy năm hắn đã phát hiện ra là nơi để đồ bẩn chưa giặt, và tình cờ nhìn thấy được cái qυầи ɭóŧ màu đen với dưới đáy qυầи ɭóŧ còn in lại dấu vết từ cái âʍ đa͙σ tiết ra màu trắng lợn cợn đã khô đọng lại của Dương Hiểu, sau này hắn cũng biết Dương Hiểu có tật là dậy rất sớm giặt đồ của ngày hôm qua, bây giờ cái tủ nhựa này vẫn còn nằm tại vị trí cũ như là ngày đó, không hiểu vì sao ma xui quỷ khiến hắn lại đi đến và kéo ngăn kéo ra….

Trong tâm của hắn nhảy dựng, lần này lẫn lộn bên dưới bày ra một cái qυầи ɭóŧ màu da mà Dương Hiểu vừa mặc qua, hắn thuận tay lật ra, bên dưới đáy qυầи ɭóŧ ẩm ướt một mảnh lớn dịch nhờn, vẫn còn hơi ấm từ cơ thể của Dương Hiểu mới vừa thay ra..

………………………………………………………………………………..

Đinh Trường Sinh sáng sớm bị tiếng động cánh cửa đánh thức, hắn đi đến bên trong phòng khách, thì phát hiện trong nhà không có người, gian phòng ngủ của Dương Hiểu cũng mở ra, trong ngoài cũng không thấy người, giày của Dương Hiểu không thấy, Đinh Trường Sinh hiểu ra tiếng động cánh cửa là do Dương Hiểu mở cửa đi ra ngoài.

Nhớ tới tối hôm qua Dương Hiểu trong phòng phát ra âm thanh rên nhỏ kia, Đinh Trường Sinh đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy thân ảnh Dương Hiểu đang đi ở xa xca tiểu khu.

Mặc dù biết làm như vậy không tốt, nhưng là Đinh Trường Sinh khi nhớ đến cái qυầи ɭóŧ ướt đẫm dịch nhờn kia cùng với tiếng rên nhỏ của Dương Hiểu, hắn vẫn không nhịn được, tại bên trong gian phòng Dương Hiểu tìm kiếm một phen, không nghĩ tới hắn lại tìm được cái hộp nhỏ tối hôm qua của Dương Hiểu cất giấu trong tủ

Mở ra vừa nhìn, Đinh Trường Sinh dọa nhảy dựng, hắn không nghĩ tới Dương Hiểu lại có mấy thứ đồ vật này, mấy thứ này đều là đồ vật thủ da^ʍ chạy bằng điện của nữ nhân, đây quả thật là làm Đinh Trường Sinh mở rộng tầm mắt, bất quá hắn suy nghĩ lại thì thấy không có gì làm lạ, đừng nói là Cố Thanh Sơn khi còn khi còn sống thì chuyện giường chiếu đã là không được tốt, về sau Cố Thanh Sơn chết đi, cũng đã qua mấy năm rồi, Dương Hiểu một mực cô độc, nhưng nàng dù sao hiện tại vẫn còn là độ tuổi như lang như hổ, làm sao có khả năng không có nhu cầu về phương diện bản năng sinh lý đây này?

Trước khi Dương Hiểu quay về nhà, Đinh Trường Sinh đã đem toàn bộ khôi phục nguyên trạng, rồi ra ngồi tại trên sofa xem tivi.

-Ra bàn ăn, mẹ nuôi đi mua tào phớ mà con thích ăn đây, mấy năm qua tại bên ngoài chắc cũng đâu có ăn phải không?

Dương Hiểu mặt không đổi sắc hỏi.

-Vâng.. a, bên ngoài cơm cũng không ăn hợp khẫu vị, thỉnh thoảng ăn thì còn ngon, còn nếu ăn trường kỳ, thì không bằng cơm nhà, mẹ nuôi làm cơm ăn cũng ngon lắm..

-Phải không, vậy tối nay về đây dùng cơm, mẹ nuôi mua thức ăn nấu cơm, không cho phép kiếm cớ từ chối…

.Dương Hiểu nói.

-U,…con..

Đinh Trường Sinh muốn từ chối, cthì điện thoại di động vang lên.

-Con đi nghe điện thoại .

Đinh Trường Sinh cười cười, nói.

Dương Hiểu vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Đinh Trường Sinh nhận nghe điện thoại, điện thoại hiện dãy số của thành phố Hồ Châu.

-A lô..là ai vậy?

-Là tôi, tôi đã suy nghĩ xong, hôm nay muốn cùng anh gặp mặt, chừng nào thì anh có thể xuất phát?

-Tôi vừa thức dậy, chưa có ăn điểm tâm, như vậy đi, sau nửa giờ tôi rời khỏi nhà, cô ở đâu, tôi đến gặp cô.. .

Đinh Trường Sinh nói.

-Được rồi, nửa giờ sau lại liên hệ, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cho anh biết tôi ở đâu .. .

Đối phương rất cẩn thận nói.

-Tốt, lát nữa gặp .

Đinh Trường Sinh nói.

Dương Hiểu lúc này bưng điểm tâm đi ra, hỏi:

-Con có hẹn à?

-Vâng…, con lần này đến Hồ Châu là bởi vì có người tố cáo một lãnh đạo thành phố, cho nên con đến điều tra một chút, lát nữa sẽ đi gặp người tố cáo, đến bây giờ con cũng không biết người tố cáo là ai, ước hẹn tại nơi nào cũng không biết, cho nên, tối nay khi nào con có thể quay về về tới thì cũng chưa nhất định đâu.

Dương Hiểu nói.

-Không có việc gì, mẹ nuôi cứ làm cơm chờ con, mẹ nuôi định gọi điện thoại báo cho Hiểu Manh, nói cho nàng biết là con đến nhà, để xem nàng có thể trở về hay không, có được không?

Dương Hiểu dùng một loại khẩu khí thương lượng hỏi, nhưng Đinh Trường Sinh có thể nhìn thấy nàng trong đôi mắt nàng khát vọng, không thể cự tuyệt, cũng tìm không thấy lý do gì mà cự tuyệt.

-Được rồi, chỉ là không biết nàng có chịu trở về hay không mà thôi..

Đinh Trường Sinh cười khổ lắc đầu, nói.

Được sự đồng ý của Đinh Trường Sinh, hơn nữa Đinh Trường Sinh đã đồng ý buổi tối lưu lại trong nhà ăn cơm, Dương Hiểu khỏi phải nói có rất nhiều cao hứng.

Đinh Trường Sinh bởi vì có hẹn người, cho nên bữa sáng ăn vội vàng rồi xong, ra khỏi cổng tiểu khu lái xe tại trong vòng vòng trong nội thành , chờ đợi người tố cáo thần bí gọi điện thoại cho hắn.

Qua một hồi, lại một số điện thoại xa lạ gọi đến.

-A lo là vị nào?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Anh đang ở đâu, ăn sáng xong chưa?

Đối phương hỏi.

-Tôi tưởng là ai khác, đúng vậy, ăn xong rồi, hiện tại đang lái xe trên đường, chờ điện thoại của cô, chúng ta ở đâu gặp mặt đây?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Tôi đang ở trên đường Nhân Dân, anh đến bên này đón tôi đi, anh nói cho tôi biết đang chạy loại xe gì, đến lúc đó tôi ra đón xe là được.

Đối phương cẩn thận làm Đinh Trường Sinh cũng cảnh giác, rốt cuộc có phải hay không là đúng người mình muốn tìm?