Chương 38: Dấy lên ngọn lửa

1916 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 38: DẤY LÊN NGỌN LỬA

Có khả năng là Dương Hiểu đến bây giờ mới phát hiện ra mình ăn mặc không phải, vì thế dùng tay vừa che ngực, vừa che bên dưới hạ thể nói:

-Con…con vào ngồi trước, để mẹ nuôi rót cho cháu ly nước.

Nhưng Dương Hiểu chạy tới phương hướng phòng ngủ của mình, chạy về đến trong phòng ngủ mới vỗ lấy ngực mình tự trách, chính mình đúng là cư nhiên lại mặc cái váy đồ ngủ, hơn nữa phía dưới lại không mặc qυầи ɭóŧ, cái váy ngủ này là do con gái Cố Hiểu Manh đi Hàng Châu công tác thì mua cho nàng, chất liệu tơ tằm, mặc lấy phi thường thoải mái trong lúc ngủ...

Qua một hồi, Dương Hiểu một lần nữa đi ra, nàng rót cho Đinh Trường Sinh ly nước bưng ra , lúc này đây nàng mặc lên cái áo khoác, luôn thêm cả cái… qυầи ɭóŧ…

-Con muốn thắp cho cha nuôi nén nhang .

Đinh Trường Sinh nhìn qua một góc phòng khách có bày ra di ảnh Cố Thanh Sơn, phía dưới di ảnh là lư hương, nhìn thấy qua Dương Hiểu mỗi ngày đều dâng hương cho Cố Thanh Sơn, cho nên Đinh Trường Sinh mới nói như vậy.

Dương Hiểu vừa nghe lời này, gật đầu, đứng lên, Đinh Trường Sinh đi theo nàng đi đến phía trước di ảnh, Đinh Trường Sinh lấy ra một nén nhang, Dương Hiểu dùng cái bật lửa giúp hắn châm lấy, Đinh Trường Sinh chắp tay trước ngực nâng lấy nhanh cúi đầu cầu nguyện vài câu sau đó cắm đến vào bên trong lư hương.

Dương Hiểu vốn cho rằng xong rồi, vừa muốn hỏi một chút hắn như thế nào lại đột nhiên đến Hồ Châu, nhưng còn chưa kịp hỏi, Đinh Trường Sinh lui ra phía sau vài bước, quỳ gối tại phía trên sàn, hướng về di ảnh Cố Thanh Sơn dập đầu bốn cái.

- Đứa nhỏ này, mẹ nuôi không chú ý nhiều như vậy đâu, tâm đến thế là được rồi, trên sàn nhà cứng rắn, mau đứng dậy đi...

Nói xong, khom lưng nắm cánh tay Đinh Trường Sinh đem hắn kéo lên .

Hai người một lần nữa trở lại phía trên ghế sofa, Đinh Trường Sinh nhìn nhìn Dương Hiểu, mấy năm này Dương Hiểu nhìn qua vẫn không già đi, ngược lại trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều, cho nên nhìn thấy lại càng xinh đẹp thành thục hơn, Đinh Trường Sinh hỏi:

-Hiểu Manh có thường xuyên trở về không vậy mẹ nuôi?

-Ân, tầm một tháng nay không có trở về, công ty nàng đang bận rộn, hơn nữa dì nghe ý của nàng, hình như công ty cũng không khởi sắc lắm, cả ngày chạy khắp nơi, Trường Sinh ...mẹ nuôi cũng mong con, nếu có thời gian, thuận tiện giúp nàng một chút, người đi trà lạnh, từ ngày cha nuôi con ra đi, mẹ nuôi chỉ là một quả phụ, cho nên càng không có người đến, cho nên...

-Đừng nói nữa, con biết... con đang công tác trên tỉnh kỷ ủy, cho nên bây giờ con đã trở về nước, sẽ tìm cơ hội gặp Hiểu Manh thử xem, chỉ là con không biết nàng có còn hận con như vậy hay không, chính xác là con không có biện pháp giải thích với nàng, trước kia không có cách nào giải thích, hiện tại cũng là không có cách nào khác giải thích.

Đinh Trường Sinh thở dài nói.

-Ừ…, chúng ta đều biết, sự tình cha nuôi không ai không trách con, đó cũng là vì con hảo tâm, mẹ nuôi cũng chưa từng trách con, đúng không? Nàng cũng không có khả năng trách con nữa đâu, chẳng qua là nàng hiện tại không xuống đài được mà thôi, con hãy nể mặt mũi của mẹ nuôi, cho nàng cái bậc thang, mẹ nuôi thật tâm muốn nhìn thấy các người tốt, các người được tốt, trong lòng mẹ nuôi, lão Cố ở trên trời cũng có thể an tâm.

Dương Hiểu nói rất thê thảm, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Đinh Trường Sinh theo phía trên cái bàn rút một miếng giấy khăn, đưa cho Dương Hiểu, nhưng Dương Hiểu không có nhìn thấy vì đang khóc, Đinh Trường Sinh do dự một chút, duỗi tay thay lau nước mắt cho nàng, một tay chậm rãi lướt qua sau lưng của nàng vỗ vỗ an ủi, chợt hắn cảm giác được toàn thân Dương Hiểu vậy mà mẫn cảm run lên, cái cánh tay cường tráng chăm chú ở phia sau lưng của nàng, làm cho thân thể Dương Hiểu cô quạnh chết lặng nhiều năm hơi nóng lên, lập tức nàng nhận ra, rất nhanh bình phục lại như lúc ban đầu.

-Con xem mẹ nuôi kìa, cứ nói những chuyện không vui, để mẹ nuôi đi rửa hoa quả a .

Nói xong, Dương Hiểu có chút hoảng đứng lên cầm lấy túi hoa quả trên bàn trà mà Đinh Trường Sinh mua mang đi rửa lấy..

Dương Hiểu không dám lại tiếp tục ở lại nơi này, bởi vì từ ngày Cố Thanh Sơn chết, nàng tiếp xúc với nam nhân chỉ có một Đinh Trường Sinh mà thôi, hơn nữa giữa nàng và Đinh Trường Sinh giống như một mực có một loại như gần như xa, ngày trước đã có i lần mập mờ khó quên, nhưng nàng không dám hướng đến phương diện kia nghĩ đến, nhưng lần này Đinh Trường Sinh đến, thân thể của nàng che giấu ý tưởng lâu nay, lại lần nữa bất chợt lại nhóm lên ngọn lửa, điều này không thể không làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

-Đến, ăn táo đi, mẹ nuôi bao năm nay ăn cái gì cũng rất ít, cho nên mua cái gì cũng vậy, ăn cái cũng cũng dư nên bị hư, cho nên về sau không mua nhiều nữa, ăn bao nhiêu thì mua bao nhiêu, con thấy không, con tới đây chơi mà còn phải ăn hoa quả của con mua đấy...

Dương Hiểu nói.

-Mẹ nuôi à…cứ tiếp tục như vậy không được đâu, tìm chút chuyện gì làm đi, chứ cứ ở nhà thì hay suy nghĩ, suy nghĩ nhiều, liền xảy ra vấn đề, nhất là mẹ nuôi đang sống một mình, bây giờ vẫn là xinh đẹp chưa già,, nếu không để con giúp mẹ nuôi tìm cái công tác gì để qua thời gian a?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Ui…, mẹ nuôi đã đến tuổi này, ai mà còn muốn chứ, mẹ nuôi cũng muốn đi ra ngoài làm cái gì đó, nhưng tìm chưa thấy chỗ nào thích hợp a...

Đinh Trường Sinh khoát tay, nói:

-Dì không cần lo, việc này cứ giao cho con…

-Vậy được rồi, Trường Sinh,…con đến Hồ Châu ở mấy ngày? Hay là ngày mai sẽ đi?

Dương Hiểu hỏi.

-Con vẫn chưa nhất định, có vụ án dính đến lãnh đạo thành phố Hồ Châu, con đến nhìn qua một chút, nếu thật cần phải xâm nhập điều tra, trên tỉnh sẽ cử người tới , cho nên cũng có thể chỉ ở mấy ngày thôi… .

Đinh Trường Sinh nói.

-Vậy con có chỗ ở chưa, bằng không ở lại đây đi, dù sao nhà này cũng chỉ có một mình mẹ nuôi ở…

Nói đến đây, Dương Hiểu có cảm giác được lời nói mình có chút vấn đề, nói cho Đinh Trường Sinh nghe mình một mình ở đây, còn mời hắn tới, nàng thực sợ hãi chính mình không phải là đang ám chỉ Đinh Trường Sinh chuyện gì chứ?

-Mẹ nuôi à,,,con đến tra án , ở đây không tốt, con còn có chỗ ở, hơn nữa là con âm thầm đến đây , nếu người của Hồ Châu biết con ở nơi này, chỉ sợ bọn họ sẽ vẽ chuyện không hay, con cũng không muốn làm cho mẹ nuôi thêm phiền toái.

Đinh Trường Sinh nói.

-À…vậy sao?

Dương Hiểu lúc nói lời này rõ ràng cho thấy biểu cảm thất vọng, Đinh Trường Sinh nhìn nàng vài lần, trong lòng mềm nhũn, nói:

-Nếu không, đêm nay cũng trễ rồi, con ở lại ...

Dương Hiểu quả nhiên thật cao hứng nói:

-Tốt…. tốt, con để mẹ nuôi đi thu thập giường của Hiểu Manh một chút…

Đinh Trường Sinh gật đầu, bưng ly nước lên uống một hớp, Dương Hiểu thì đứng dậy đi thu thập giường chiếu Cố Hiểu Manh, qua một hồi, Đinh Trường Sinh cũng đi gian phòng của Cố Hiểu Manh, cửa mở, Dương Hiểu đang quỳ bò tại phía trên giường đem ga giường bày ra, nhưng cái tư thế quì bò này, chính xác là làm cho người đứng phía sau lưng miên man bất định, cái bờ mông no đủ sung mãn nhìn thấy không một sót một cái gì, Đinh Trường Sinh không khỏi có chút huyết mạch sôi sục, cái qυầи ɭóŧ màu da người bao trùm một phần cái mông màu mỡ qua làn váy mỏng trắng kia, khu vực thần bí kia mông lung mờ ảo, tràn đầy sức hấp dẫn, cặp mông vểnh lên cao kiều càng thêm mê người…

Cái mông Dương Hiểu cứ như vậy thật cao vểnh lấy, hơn nữa còn thỉnh thoảng bãi động một cái, Đinh Trường Sinh tựa như ngửi thấy được cái mùi man mác từ nơi bí ẩn kia, trong tâm có chút ý động, vừa muốn xoay người rời đi, Dương Hiểu lại quay đầu nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy ánh mắt si mê của Đinh Trường Sinh, cũng minh bạch Đinh Trường Sinh đang nhìn cái gì.

Vì thế nhanh chóng kéo kéo ga giường, ngồi lên, nói:

-Con…. nhìn như vậy được chưa, cái chăn này ngày hôm qua mẹ nuôi vừa mới phơi, ga giường cũng vừa giặt xong, mẹ nuôi không biết Hiểu Manh khi nào bỗng nhiên trở về, trong nhà mẹ nuôi cũng không có việc gì, những cái này ga giường ga và chăn này đều thường xuyên mang ra phơi nắng .

-Không có việc gì, con sao cũng được, từ trước đến nay con đối với nơi ngủ nghỉ không có yêu cầu cao .

Đinh Trường Sinh nói.

-Hiện tại thì khác, con bây giờ là đại lão bản, ăn ở thường đến nhà hàng khách sạn , trong nhà làm sao bằng được những nơi đó .

Dương Hiểu cười cười nói.

Đinh Trường Sinh theo Dương Hiểu ra khỏi phòng ngủ, hai người tại phòng khách hàn huyên hơn một giờ, Đinh Trường Sinh tâm tư cũng dần dần phục hồi xuống, sau đó riêng phần mình trở về phòng đi ngủ.

Trở lại phòng ngủ, Dương Hiểu thở dài một hơi, ngay tại vừa lúc thời điểm nàng đang trải giường chiếu, nàng có thể cảm giác được ánh mắt Đinh Trường Sinh không phải là thuần khiết, nhưng là suy nghĩ lại, nàng lại thích cái ánh mắt không thuần khiết đó, không biết vì sao, cách xa đã lâu như vậy, lại lại lần nữa gặp lại Đinh Trường Sinh, trong nội tâm của nàng lại dấy lên ngọn lửa……