Chương 157: Quá cẩn thận…

1647 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 157: QUÁ CẨN THẬN…

-Ông…ông nói nhiều rồi . ..

Tiết Quế Xương sắc mặt rất khó nhìn nói.

Ngô Thanh Hải gật gật đầu, cười khổ, nói:

-Đúng vậy…tôi đích xác là nói nhiều rồi .

Kế tiếp bữa ăn rất trầm buồn, nhưng trong lòng Đinh Trường Sinh đã có tính toán, nếu chuyện này lcùng Hà Chiếu Bằng có liên quan, như vậy kéo Hà Chiếu Bằng xuống chính là một cơ hội tuyệt hảo, Lý Thiết Cương mặc dù không có thúc giục mình, nhưng nếu chính mình không có làm ra được cái gì, cũng không phải là hồi sự…

Cho nên, chính mình muốn tại Hồ Châu không thể làm được sự tình nào lớn, thì không thể làm được sự tình nhỏ hơn sao?

Quay về trên đường trở lại Hồ Châu, Đinh Trường Sinh bị Tiết Quế Xương gọi vào ngồi xe của ông ta, chính hắn vốn là muốn ngồi trên xe của Lan Hiểu San, một đường trở về thật tốt, chứ với một lão đầu như Tiết Quế Xương có cái gì có thể nói .

Nhưng Tiết Quế Xương là lãnh đạo, hắn không thể không nghe a.

-Như thế nào, có tính toán gì không?

Tiết Quế Xương hỏi.

Đinh Trường Sinh nhìn tài xế lái xe phía trước, lại nhìn nhìn Tiết Quế Xương.

-Không có việc gì, nói đi, cậu có cái ý nghĩ gì, cứ nói ra, thử xem có cùng với ý nghĩ của tôi không?

Tiết Quế Xương hỏi.

Đinh Trường Sinh rất cẩn thận, dù sao việc này nếu nói không tốt, kế hoạch của mình liền có khả năng bị người thấy rõ, lúc này sẽ mang đến phiền toái rất lớn, cho nên, cứ việc Tiết Quế Xương tin tưởng tài xế của ông ta, nhưng Đinh Trường Sinh thì không tin được.

Hắn một mực ghi nhớ một câu, “ vua nói năng bất cẩn thì làm mất lòng tin của quần thần; nếu tướng nói cẩu thả thì sẽ gặp tai họa; nếu nói chuyện quan trọng mà không cẩn thận thì sẽ gây họa, vì vậy, quân tử phải thận trọng và không nói năng thiếu thận trọng…” cho nên từ lúc Đinh Trường Sinh lại lần nữa tiến vào quan trường, sẽ không dễ dàng đối với bất luận kẻ nào phun ra tiếng lòng, trừ phi là người mà hắn rất tín nhiệm.

Cụ thể trong chuyện này, hắn cho rằng Tiết Quế Xương có thể tín nhiệm được , ít nhất Tiết Quế Xương cùng Để Khôn Thành không cùng một chiến hào, cho nên chuyện quyết định hạ Hà Chiếu Bằng hay không, thì bọn họ là có thể thương lượng , nhưng nơi này còn ngồi một tên tài xế, lời này liền khó mà nói.

Nửa đường hai người xuống xe bên vệ đường, Tiết Quế Xương cùng Đinh Trường Sinh đi đến bên cạnh một khu rừng cây nhỏ, Tiết Quế Xương nói: "

-Trường Sinh, cậu quá cẩn thận a?

-Không phải là tôi cẩn thận, là từ khi tôi đến đây Hồ Châu thì khắp nơi nguy cơ, khắp nơi cạm bẫy, chỉ cần sơ ý một chút, có khả năng sẽ bị hại chết, tôi minh bạch ý tứ của ôngi, ý ông nói đến Hà Chiếu Bằng a, bên thành kỷ ủy không có khả năng nhúng tay vào sự tình của hắn đâu, sự tình kỷ ủy thì Để Khôn Thành có thể nhúng tay vào được, nhưng bên viện kiểm sát thì khởi động điều tra hắn có làm tròn trách nhiệm hay không thì được, về phần các việc khác, thì cứ chậm rãi nó tự sẽ đến, trò chơi này giống như là lột vỏ cà rốt, bên trong có hư hay không, thì phải lột ra mới biết được .

Đinh Trường Sinh nói.

-Được…, Trường Sinh, có lời này của cậu nói ra thì tôi an tâm, chỉ cần cậu làm, thì bên ủy ban thành phố, tôi sẽ là toàn lực ủng hộ cậu, cậu yên tâm, việc này Lương bí thư cũng không có thể nào mặc kệ, tôi sẽ đem tình huống chuyện này cặn kẽ viết báo cáo, tự mình hướng đến Lương bí thư hội báo, như vậy chúng ta càng thêm nhiều trợ lực rồi.

Tiết Quế Xương nói.

-Vậy thì chúc cho Tiết chủ tịch may mắn, để nhìn xem Hà Chiếu Bằng rốt cuộc đạo hạnh như thế nào, nếu lấy chuyện này bắt đầu, từ đó tra ra đến việc khác, đó mới là tốt nhất ..

Đinh Trường Sinh nói.

Lúc này thì điện thoại di động Đinh Trường Sinh vang lên, Tiết Quế Xương nhìn hắn liếc nhìn một cái, xoay người hướng trên xe đi đến, Đinh Trường Sinh lấy ra điện thoại nhìn, là Tiếu Hàn gọi điện thoại tới.

-Có cái gì phân phó, em nghe đây .

Đinh Trường Sinh nói.

-Em nói việc nhờ chị tìm hiểu về cái tin tức kia, bây giờ có thể gặp mặt không? Chúng ta hẹn ở địa phương nào đó…

Tiếu Hàn nhỏ giọng nói.

-Em bây giờ đang ở trên đường quay về Hồ Châu, tầm nữa giờ thì đến Hồ Châu, đến lúc đó em sẽ liên hệ với chị… .

Đinh Trường Sinh nói.

-Tốt, đến lúc đó liên hệ.

Nói xong, Tiếu Hàn liền cúp điện thoại.

Đến nội thành, Tiết Quế Xương để cho lái xe đem Đinh Trường Sinh đưa về cơ quan, xong rồi thì mới trở về ủy ban thành phố, điều này làm cho Đinh Trường Sinh cảm giác được Tiết Quế Xương chính xác là biết làm người.

Đinh Trường Sinh vừa mới vừa vào văn phòng, An Lôi đã tiến vào, tùy tay đóng cửa lại.

-Em lo lắng cho anh muốn chết, lúc anh đi đến huyện Đào rồi, em xem trên mạng những hình ảnh cùng video quá dọa người, nghề nghiệp của chúng ta hiện tại cũng phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng sao?

An Lôi nói.

-Bởi vì làm bên khoa công tố thì không có ảm nhận được sự uy hϊếp ngoài hiện trường, đây là những sự tình rất bình thường, về sau sẽ còn có, cho nên đừng lo lắng, sự tình đều đã xử lý tốt, yên tâm đi, có tin tức gì trọng yếu sao?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Có, người trên viện kiểm sát tỉnh ngày mai sẽ xuống, bảo anh ở cơ quan chờ đợi, tầm mười giờ sáng là đến .

An Lôi nói.

Đinh Trường Sinh gật gật đầu, nói:

-Tốt, em cứ dựa theo quy cách tiếp đãi bình thường a, có cái gì không hiểu, cứ hỏi một chút phó chủ nhiệm văn phòng, bọn họ trước giờ đều là theo lấy Giang Thiên Hà làm, việc này rất rõ rang..

-Em biết rồi…em đi làm việc trước .

An Lôi nói xong cũng đi.

Buổi chiều sau khi tan tầm, dựa theo ước định, Đinh Trường Sinh lái xe đến một chỗ bãi đỗ xe của trung tâm thương mại đón Tiếu Hàn, sau đó một đường hướng vùng ngoại thành chạy tới, mãi cho đến phía trên bờ đê hồ Lạc Mã, nơi này có hàng liễu lâm râm, gió lạnh phơ phất, hoang vắng vô cùng thoải mái, lúc dừng xe lại, hai người cũng không xuống xe, cứ thế ngồi tại bên trong xe..

-Hiện tại có thể nói a, chị nghe được chuyện gì rồi?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Việc này cũng chỉ là vừa nghe được, bởi vì chị đi thăm dò khắp nơi cho nên Trần Hoán Cường chắc chắn là sẽ rất mau biết là chị để lộ bí mật đấy, em đoán không lầm, muốn bắt cóc con gái của em đúng là bọn hắn làm, vẫn là bởi vì vụ án của Chu Bội Quân, bọn hắn muốn hù dọa em, để em không tra vụ án này nữa .

Tiếu Hàn nói.

-Nói như vậy, bọn hắn ý thức được nguy cơ rồi, nhưng bây giờ đã lâu em không còn có chú ý đến vụ án này, bọn hắn rốt cuộc sợ cái gì đâu này?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Chị không biết, nhưng chị nghe được Trần Hoán Cường nói, nếu như con đường của Chu Bội Quân bị đánh rớt, bọn hắn sẽ bị tổn thất rất lớn, nhìn đến Chu Bội Quân đối với nhóm của hắn rất là trọng yếu, lần này là em đã uy hϊếp phía trên đầu bọn hắn rồi, cho nên bọn hắn mới chó cùng rứt giậu, muốn thông qua bắt cóc con gái nem để uy hϊếp em bỏ đi ý định đối với vụ án Chu Bội Quân truy tra.

Tiếu Hàn nói.

-Um…, xem ra là bộ dạng này, chị hiện tại ở nơi nào ở, để em đưa chị trở về ..

Đinh Trường Sinh nói.

-Này..này…đúng là qua sông đoạn cầu, chị vừa mới nói xong, em liền không kịp đợi đã muốn đuổi chị đi, cùng ngồi nói chuyện với chị một hồi không được à?

Tiếu Hàn lườm hắn liếc, nói.

-Em không phải là ý đó, ý của em là…

-Em đừng nói gì nữa, còn có chuyện này, em sắp gặp phiền toái nữa rồi, đừng nói là chị không nhắc nhở em… .

Tiếu Hàn lời trong lời ngoài lộ ra đắc ý, nhìn Đinh Trường Sinh có chút tim đập nhanh.

-Chuyện phiền toái gì vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

- Có phải hay không cổ động cho Chu Hồng Kỳ ly hôn? Cha của nàng muốn tới Hồ Châu tìm em tính sổ kìa, em chờ xem đi…

Tiếu Hàn nói.