Chương 155: Đây là hiện thực

1426 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 155: ĐÂY LÀ HIỆN THỰC.

-Anh nói anh là kiểm soát viện thành phố, tại sao không đi bắt những tham quan kia, mà lại cùng dân chúng chúng ta làm khó, tôi nói cho anh biết, dân chúng chúng ta không dễ bắt nạt đâu .

Phía sau, người vừa mới nhìn giấy chứng nhận của Đinh Trường Sinh đứng lên nói.

Đinh Trường Sinh lấy một cái ghế, tùy tiện ngồi xuống, nhìn người kia, hỏi:

-Anh là người cần đầu những người này phải không, vậy chúng ta trao đổi chút đi, trao đổi thành, các người cuốn xéo, trao đổi không thành, tôi cuốn xéo, như thế nào?

-Tốt, trao đổi như thế nào đây?

Đinh Trường Sinh, hỏi:

- Bên ngoài hiện có bao nhiêu người?

-Tầm bốn, năm ngàn người, có chuyện gì vậy?

-Tầm bốn, năm ngàn người? Không ít người a, một cái huyện thành mà có thể tiêu tiền mướn được nhiều người đến nơi này nháo sự như vậy, nhìn đến sau lưng ông chủ của anh đúng là nhân vật có tiền, nói đi, hắn là ai vậy, anh nói cho tôi biết hắn là ai, thì sự tình này xử lý anh có thể theo hướng nhẹ mà xử lý, sự tình cái nhà máy xử lý rác là sự tình cái nhà máy xử lý rác, đó là vấn đề mà chính phủ tính toán, các người đến tại nơi này nháo, nếu chính phủ nói cái nhà máy kia không xây dựng, các người còn ở lại chỗ này nháo vì cái gì nữa?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Người này vừa nghe Đinh Trường Sinh lời nói, sắc mặt thay đổi, nói:

-Tôi không rõ anh đang nói cái gì, dù sao tôi là thay dân chúng ra mặt nói chuyện, đừng cho là dân chúng dễ bắt nạt, tôi không sợ nói cho anh biết, tôi đã từng ngồi tù, cùng lắm thì lại ngồi tù thôi, như thế nào đây?

Đinh Trường Sinh gật gật đầu, nói:

-Ừ…, lời này nghe thật đúng là một hán tử, nhưng anh thu được bao nhiêu tiền trong chuyện này, anh có nói qua với những anh em ở gian trong phòng này chưa? Bởi vì phàm là người tại trong phòng này, không là bằng hữu, cũng là của ngươi thân thích của anh phải không? Vậy anh thu bao nhiêu tiền đen, có phân chia đủ cho bọn họ sao?

-Tiền đen, anh nói bậy bạ cái gì?

Gia hỏa kia giật mình, Đinh Trường Sinh làm sao biết mình cầm tiền , cho nên ánh mắt liền có một chút né tránh, nhưng tất cả đều bị nhìn tại bên trong mắt.

-Những người này ai cũng đều là có gia đình a, anh thu tiền, chỉ cho bọn họ mỗi người một ngày một trăm đồng tiền, thấy không thích hợp a..

Đinh Trường Sinh vừa nói cầm lấy điện thoại nhìn, nhân lúc tên kia không chú ý, chụp một tấm hình phát cho Lan Hiểu San, nhờ nàng tra tên này, nếu hắn tự xưng là đã từng ngồi tù, vậy khẳng định là đã có án, cho nên nếu tra ra dạng người này thì không khó.

-Anh nói nhăng gì đấy, nói lại một cái thử xem, lão tử tại tù bên trong đã từng đánh người, cũng chưa hề nhăn quá lông mày, tiểu tử có phải hay không chán sống rồi..

Gia hỏa kia nói xong hướng đến Đinh tiên sinh, liền muốn động thủ.

-Như thế nào…. muốn động thủ a, đừng nghĩ đến đám các người nhiều người, đánh người là phạm pháp, nhất là đánh kiểm sát trưởng viện kiểm sát, vậy càng là phạm vào tội tập kích nhân viên công tác quốc gia, cho nên, các người phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi động thủ.

Đinh Trường Sinh vẫn là ngồi vững như thái sơn nói.

-Không có việc gì đâu, cứ đánh chết hắn, có gì tôi chịu trách nhiệm cho.. .

Lúc này điện thoại Đinh Trường Sinh phát tới một tấm hình, vừa nhìn chính là quay chụp từ máy tính, hình không phải là rất rõ ràng, nhưng vừa đủ để thấy rõ ràng một chút tin tức cơ bản.

- Thường Tứ, hết hạn tù phóng thích mới có ba tháng, anh đã mang theo những người này ở đây nơi này gây náo loạn, thật là có bản lĩnh a, tốt lắm, không cần người của cục công an đến, tôi trước thay bọn họ có thể bắt giữ anh rồi..

Đinh Trường Sinh đứng lên nói.

-Làm sao anh biết tôi?

Thường Tứ giật mình hỏi.

Đinh Trường Sinh đưa tay cầm điện thoại, nói:

-Bây giờ đem những người này giải tán, tôi nói cho anh biết, tính chất sự tình này có thể thay đổi, anh phải nghĩ kỹ, là anh tự chính mình làm, hay là để tôi ra mặt giải tán đây.. .

Lúc này, ngoài cửa có người đến, Đinh Trường Sinh nhìn là Tiết Quế Xương, hắn hướng về Đinh Trường Sinh gật gật đầu, sau đó tiến vào.

-Tôi là Tiết Quế Xương chủ tịch thành phố Hồ Châu, đại diện ủy ban thành phố tuyên bố, quy hoạch cái nhà máy xử lý rác tại huyện Đào sẽ không còn xây dựng nữa, các người nhanh chóng từ ủy ban huyện lui ra đi, còn nếu tiếp tục vây khốn ủy ban huyện, công an chống bạo động sẽ đến áp dụng nghiêm khắc hành động đấy…

Tiết Quế Xương nói

-Ông nói có giữ lời?

Thường Tứ hỏi.

-Tôi là chủ tịch thành phố, nói không giữ lời, chẳng lẽ là cậu sao?

Tiết Quế Xương hỏi.

Thường Tứ gật gật đầu, chỉ Đinh Trường Sinh, nói:

-Tốt, coi như các người thức thời, bất quá tôi nói rõ rồi, nếu lừa gạt chúng ta rời khỏi nơi này, các người nếu lại tiếp tục xây dựng, chúng ta sẽ lại đến đây .

Thường Tứ mang theo người ra cửa, xuống lầu, dùng loa công suất lớn hướng ra phía ngoài thông báo, nửa giờ sau, ủy ban huyện bị vây khốn đã giải quyết xong rồi, nhưng để lại đầy trên đất đống hỗn độn…

-Thành phố đồng ý không xây dựng cái nhà máy này rồi hả?

Đinh Trường Sinh hỏi Tiết Quế Xương nói.

-Để bí thư gọi điện thoại, trong điện thoại thì nói như vậy, kỳ thật cái này nhà máy này cũng không cần cấp thiết phải xây dựng, sự tình này không phải do chúng ta định đoạt, cũng không phải là Để bí thư định đoạt, nhất định là hắn đã hướng lên trên xin chỉ thị, có thể là tạm thời chậm lại một chút, nghe nói cái nhà máy này là hạng mục của An công tử, xây dựng một cái nhà máy dạng như thế này, về sau cố định thu tiền không nói, quốc gia còn có khả năng cấp một số lớn tiền trợ cấp, kỳ thật An công tử một phân tiền cũng không bỏ ra, theo tôi được biết, hạng mục nhà máy này tiền đã bỏ vào tầm một ức, sớm muộn gì một ức này cũng là đổ lên tại trên đầu ủy ban thành phố, đây là hiện thực.

Tiết Quế Xương bất đắc dĩ nói.

-Tên dẫn đầu tên Thường Tứ, vừa mới hết hạn tù được phóng thích, tôi cảm thấy sau lưng của hắn có người đang chỉ huy chuyện này, những người này mỗi ngày được phát một trăm đồng, ncũng không phải là số lượng nhỏ, phải điều tra tên gia hỏa này thử xem..

Đinh Trường Sinh nói.

-Chuyện này giao cho công an thành phố, bảo bọn họ bí mật chế trụ Thường Tứ, nhất định phải theo từ bên trong miệng hắn lấy ra được điều gì đó, tính chất chuyện này rất ác liệt, sẽ đưa đến một tác dụng làm mẫu rất xấu..

Tiết Quế Xương nói.

-Tiết chủ tịch, tôi an bài cơm rồi, ăn cơm rồi nói sau..

Ngô Thanh Hải theo bên trong văn phòng đi ra, nói.

Tiết Quế Xương nhìn nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi:

-Chúng ta ăn xong rồi hãy trở về chứ?

-Như thế nào cũng được, để tôi kêu Lan Hiểu San cùng nhau tới đây đi .

Đinh Trường Sinh nói.