Chương 6: Cô bé bán diêm
Thời gian cứ vùn vụt trôi qua. Những con đường Hà Nội rực rỡ và lung linh hơn trong ánh đèn neon lấp lánh chào mừng một mùa giáng sinh ấm áp và an lành sắp tới. Tôi ôm một túi đồ chạy tung tăng trên phố, lướt qua những ô cửa kính được trang trí bởi những chùm đèn nhấp nháy vui mắt, lướt qua những đôi bít tất đủ các màu và những hộp quà sặc sỡ người ta để ở bậc cửa, rồi cả những cây thông với đủ thứ đồ trang trí treo trên đó. Tôi bước thật nhanh về nhà để cùng giúp mẹ và chị dọn dẹp bởi hôm nay gia đình bác Lâm, bạn học của mẹ, sẽ sang dùng bữa với gia đình tôi và gia-đình-bác-Lâm ở đây nghĩa là cả Anh Quân cũng sẽ tới. Tôi đã đập mặt vào tủ lạnh sau khi nghe mẹ thông báo “hung tin”.
Mẹ kể rằng hai vợ chồng bác Lâm đến được với nhau là do mẹ, cả hai đều là bạn thân của mẹ hồi còn đi học. Nghe mẹ kể bao nhiêu chuyện thời học sinh, chuyện mẹ giới thiệu bác Lâm cho cô bạn thân… Càng nghe tôi càng cảm thấy mến hai bác hơn. Nhưng tại sao hai người họ lại có một cậu con trai tính khí quái dị như vậy? Để bây giờ mỗi tiết học nào của “lão quái vật” ấy là tôi lại trở thành trò cười cho cả lớp, hôm thì lau bảng, hôm thì vứt rác, hôm thì gọi tôi lên dù chẳng có việc gì rồi lại đuổi tôi về chỗ. Thật phát điên mà. Tôi rất muốn gào lên ăn vạ với mẹ nhưng chỉ sợ rằng sau khi mẹ biết rằng Anh Quân là con của bạn thân của mình thì số tôi coi như đã xác định. Chính vì vậy nên hôm nay tôi chỉ mong Anh Quân không thèm nói gì với tôi, chỉ cần như vậy thôi là đã tốt lắm lắm rồi. Nhưng cuộc đời mà, đâu phải cứ mong ước thì nó sẽ trở thành sự thật đâu chứ.
Đúng 7h bữa tối được dọn ra, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng. Đến 7h15 hai bác cùng cậu con trai “quái vật” có mặt ở nhà tôi và tất cả cùng quây quần bên bàn ăn,cảm giác ấm cúng như một đại gia đình thực thụ. Mẹ và hai bác ôn lại rất nhiều kỉ niệm xưa cũ còn mấy đứa chúng tôi chỉ lặng lẽ ngồi ăn, đôi lúc lại thêm vào đôi ba câu cho thêm phần đặc sắc rồi tất cả lại cùng cười phá lên. Từ đầu tới giờ Anh Quân nhìn tôi bằng ánh mắt châm chọc, mấy lần định nói gì đó để trêu tôi nhưng tôi đều bị tôi cướp lời. Khi thì hỏi mẹ gì đó, khi thì quay sang giả vờ ngu ngơ chọc tức ông anh trai. Thấy cậu con trai độc nhất của bạn thân từ đầu bữa không hé một lời, mẹ tôi gắp một miếng gà to đùng, đúng cái miếng mà tôi đang định gắp, đặt vào bát Quân rồi hỏi chuyện.
– Anh Quân, thế là cháu du học bên Anh đúng không? Thế giờ cháu đang làm gì?
– Dạ bây giờ cháu đang dạy ở trường cấp 3 ạ. – Anh lễ phép trả lời mẹ tôi. Nhưng chưa kịp nói hết thì tôi vội vã chen vào.
– Ôi, ôi, ôi…trường… trường cấp 3 hơ, hơ hơ hơ..hơ..cấp 3… hơ hơ
Và tôi gần như gục mặt vào bát cơm sau khi phát biểu ra những lời ngu ngốc mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không hiểu mình vừa phát ngôn ra cái gì.
– Mày làm sao thế? Ăn phải cái gì à? – Anh tôi quay sang nhìn với một bộ mặt kinh hãi.
– Em.. hơ.. không..không sao hơ..hơ… – Mặt tôi cười như mếu. Bộ dạng tôi lúc này chẳng khác nào một con ngốc, một con bệnh hoạn chưa uống thuốc.
Mẹ lừ mắt nhìn tôi một cái. Tôi cất cái điệu bộ ngớ ngẩn của mình vào một góc rồi tiếp tục ăn.
– Mà thằng Quân nhà tôi nó dạy lớp Tú An đấy. – Bác Lâm quay ra nhìn con trai rồi nhìn mẹ tôi.
– Thật không? – Mẹ nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
Thôi xong rồi. Vậy là cuộc đời tôi xác định rõ rồi. Đúng là chạy trời không khỏi nắng, muốn giấu cũng không thể. Nhớ lại những lúc tôi kêu ca chửi rủa “anh thầy” với mẹ… Thôi xác định rồi.
– Vâng, cháu dạy lớp của Tú An ạ.
– Vậy à, Tú An học hành thế nào cháu?
– Các môn thì khá nhưng riêng môn…
– Ây yaaa đau bụng quá…- Tôi vội gào lên, ôm bụng lăn lộn.
– Thấy chưa, đã bảo ăn phải cái gì mà – Anh tôi ngồi bên cạnh bình thản lên tiếng.
– Anh còn ngồi đấy nói nữa, phụ em đưa An lên phòng đi – Chị dâu vội vàng buông bát xuống đỡ tôi dậy. – Cả nhà cứ tiếp tục dùng bữa đi ạ, con đưa An lên phòng
Ông anh trai chẹp chẹp mồm vài cái rồi cũng đứng dậy cõng tôi lên phòng còn chị dâu thì đi tìm thuốc. Xong xuôi cả hai cùng xuống nhà, bỏ lại tôi đang giả vờ ôm bụng kêu la. Chẳng cần biết Anh Quân sẽ nói những gì với mẹ tôi nhưng mà tốt nhất là không nên ở đó lúc này. Môn hóa, lúc nào cũng là môn hóa, là cái môn phiền toái nhất quả đất. Tôi cứ ngồi lì trên phòng, nghịch đủ trò làm đủ việc cho tới khi cửa phòng bật mở, người bước vào lại là mẹ.
– Biết ngay là giả vờ mà.
– Mẹẹ…
– Mẹ con cái gì, chuẩn bị bài rồi đi ngủ đi. Học hành cho cẩn thận vào, mẹ bảo anh Quân chú ý tới bài vở của con nhiều hơn rồi đấy. Cố gắng mà học cho tốt vào.
Nói rồi mẹ đi thẳng ra ngoài. Ôi mẹ ơi, mẹ không cần nói con cũng đã nhận đủ “sự chú ý” rồi, mẹ nói xong chắc con còn thảm hơn. Tôi méo mặt đi chuẩn bị sách vở rồi tắt đèn đi ngủ sớm.
Hôm nay là Noel, ngày Chúa ra đời. Tôi cùng Linh Trang đã mất rất lâu để lên kế hoạch cho việc đi chơi với Lam với Thùy với Việt Anh vào ngày hôm nay nhưng sau đó Linh Trang lại không thể đi. nó gửi cho tôi một tin nhắn.
“Tú An, xin lỗi nhớ chắc tao không đi với bọn mày được đâu. Tối nay tao phải đi cùng gia đình mất rồi. Xin lỗi các bạn hộ tao nhớ”
Mất cả công lên kế hoạch bàn tới bàn lui, rồi cả Việt Anh, Dương Thùy và Hồng Lam nữa. Tôi cũng chẳng hiểu vì đâu mà tự dưng Việt Anh lại có thể nhảy vào đi cùng một đám chỉ toàn con gái, cho tới khi tôi thông báo lại cho tất cả mọi người là Linh Trang sẽ không đi được thì mặt Việt Anh xị xuống như bị dội nước. Xem ra sắp tới có chuyện hay rồi đây.
Hôm nay tuy là Noel nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi được nghỉ học và càng kinh khủng hơn khi tôi chợt nhận ra là hôm nay có môn hóa, môn hóa đấy. Nhớ lại buổi tối hôm nọ, nhớ lại những gì mà mẹ nói với Anh Quân…ôi trời ơi. Ngời trên xe bus, do sắc mặt tôi thay đổi theo từng suy nghĩ nên trông rất khó coi. Chính vì thế nên trên xe ai cũng đang nhìn tôi với ánh mắt dè chừng. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài thì e rằng điểm tới tiếp theo của tôi sẽ là trại tâm thần chứ không phải là trường học nữa. Nhưng hãy lạc quan lên, tối nay là giáng sinh rồi, tôi sẽ được đi chơi, được thấy nguời ta giả làm ông già Noel trong bộ đồ đỏ với chòm râu giả trắng muốt, được nhìn thấy một phố phường lấp lánh đèn hoa ấm áp trong cái rét thấu xương của tháng 12… Chỉ cần nghĩ tới đây thôi là tôi đã cảm thấy lâng lâng rồi.
Thay vào bộ mặt ngái ngủ như mọi hôm, tôi bước vào lớp với một vẻ mặt vô cùng hớn hở, có lẽ vì nghĩ về chuyện đi chơi khiến tôi cảm thấy phấn chấn hoặc cũng có thể vì hôm nay chúng tôi học buổi chiều. Vừa bước vào tới lớp, tôi nhìn thấy Lam và Thùy cũng hớn hở không kém. Tôi đặt cặp xuống chỗ và bắt đầu nói về buổi đi chơi. Xem ra không chỉ có mình tôi mong chờ buổi tối nay mà cả Thùy và Lam cũng vậy. Việt Anh thì liên tục kêu ca vì không được đi ngay lúc này. Chẳng hiểu Việt Anh bới đâu cái niềm tin mơ hồ rằng sẽ vô tình gặp Linh Trang vào tối nay và cu cậu cứ thế ngồi cười khiến người khác phát sợ. Tôi cứ vô tư cười đùa cùng đám bạn mà chẳng để ý xem xem xung quanh lớp như thế nào, cũng chẳng hề để ý rằng mình đang bị “chiếu tướng” bởi một cặp mắt ganh ghét.
Hai tiết đầu tiên trôi qua trong tiếng thở dài và nửa lớp thì nằm rạp hết xuống bàn. Đứa thì hí hoáy với cái điện thoại dưới ngăn bàn, đứa thì ngồi ngắm mấy cái bút như thể đấy là báu vật, đứa thì đang phiêu du trong thế giới giấc mơ… Kể cũng đúng thôi, không khí giáng sinh đang tràn về mọi nẻo, ai ai cũng háo hức được nhào ngay ra khỏi lớp để đi chơi vậy mà ngày hôm nay lại phải học ngay hai tiết văn buồn chán liền một lúc, lại còn là tiết đầu tiên nữa, ai mà chịu cho nổi. Tôi uể oải gấp quyển sách vào, đặt nó sang một bên rồi cũng nhoài người ra ôm lấy cái bàn.
– Ôi trời ơi hai tiết văn…
– Mày nghĩ hai tiết văn là đáng sợ sao? – Lam quay xuống nhìn bộ mặt bơ phờ của tôi rồi gãi mũi – Thế thì tao rất vui được thông báo cho mày một tin buồn là tiết tiếp theo là tiết hóa.
– Mày phắn đi. – Tôi lèm bèm – Vui với chả vẻ, đau khổ thì có. TT^TT
Sau một hồi kêu ca than vãn tôi ép mình ngồi thẳng dậy, lấy ra quyển sách hóa. Nhìn vào trang công thức mà tôi như nhìn bức vách. Chỗ thì hiểu lơ mơ, chỗ thì mù tịt. Mặc dù hóa lớp 10 ở chương tôi đang học cũng khá dễ và tôi cũng hơi hơi biết làm nhưng mọi thứ vẫn còn quá mịt mờ. Tôi ghét môn hóa không chỉ vì nó khó, còn một lí do nữa và nó là gì thì chắc ai cũng biết rồi đấy và cái lí do để tôi ghét môn hóa đến mức thậm tệ như thế hiện đang di chuyển vào lớp. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm bên trong mặc một áo sơ mi trắng cổ áo lộ ra ngoài, quàng trên cổ còn chiếc khăn len màu đen, trên tay còn vắt một chiếc áo khoác to đùng, trông chẳng giống ai. Thế mà mấy đứa con gái hám trai lớp tôi vẫn cứ tít mắt lên, miệng khen rối rít, đáng buồn là trong số đó có cả Lam.
– Này Lam, mày không sợ cái bạn trai bóng rổ bên 10a3 ghen à?
– Ghen gì. Đối với tao trai đẹp cũng như một tác phẩm nghệ thuật, mà đẹp là phải ngắm. Tao chỉ khen đẹp thôi chứ có yêu đâu mà nó ghen. Mày đừng có mà đi hớt lẻo đấy.
Lam nói một lèo rồi quay sang Thùy bàn tán tiếp. Trong lớp lúc này chẳng khác nào một cái chỡ vỡ, hội con gái thì nhao nhao lên bàn tán về ‘anh thầy’ đẹp trai đang ngồi trên bàn giáo viên xem xét giấy tờ, lũ con trai thì bàn nhau về việc sẽ đi đâu trong đêm Noel. Duy chỉ có mình tôi ngồi yên nhìn lớp nhốn nháo. Người đang ngồi phía trên kia nhíu mày nhìn xuống phía lớp học rồi đập bàn.
– Lạ thật thôi cái lớp này, trật tự hết xem nào. Có tin tôi phạt vài em ở lại cuối giờ không hả?
Lớp im phăng phắc, không một ai ho he. Thấy vậy, lông mày của Anh Quân mới từ từ dãn ra, anh tiếp tục cui xuống xem xét lại đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn. Được vài phút, lớp tôi lại trở về trạng thái ban đầu. không chỉ thế mà ầm hơn cả ban đầu. Anh mau chóng thu gọn mớ lộn xộn trên bàn giáo viên, đập bàn thêm cái nữa rồi nói to:
– Tú An ở lại cuối giờ cho tôi.
Oắt đờ hợi? Tôi làm gì cơ? Sao lại bắt tôi ở lại cuối giờ? Bắt tôi ở lại cuối giờ thì tôi đi chơi kiểu gì? Rõ ràng tôi là đứa im lặng nhất nãy giờ mà kêu tôi ở lại là sao?
– Em làm gì ạ?? Em có làm gì đâu? Em đâu có làm gì mất trật tự đâu ạ?
– Tôi đâu có bảo em mất trật tự.
– Thế tại sao em lại phải ở lại ạ?
– Tôi phạt em vì tội không thuộc bài!
– Bài gì ạ???? – Mắt tôi mở to hết cỡ
– Các phương trình bài trước trong sách giáo khoa cộng với bài tập tính toán trong sách bài tập và lý thuyết tôi cho chép trong vở. Có làm được không?
Mặt tôi xị xuống, tôi còn chẳng nghe kịp anh ta nói cái gì. Biết thừa tôi là một đứa ngu hóa mà còn hỏi có làm được không, đương nhiên là không rồi còn hỏi.
Thấy tôi im lặng hồi lâu anh ta mới lên tiếng.
– Không chứ gì, vậy thì ở lại cuối giờ nhé. Giờ thì cả lớp mở vở chúng ta học bài.
Có một sự bất công vô cùng to lớn ở đây. Thực sự là rất bất công mà! Kiểm tra bài tập kiểu gì mà kì cục một cách vô lí vậy? Tại sao lại có mỗi mình tôi bị gọi kiểm tra?? Công bằng đâu? Tôi hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Nói là giở sách chứ thực ra tôi gần như xé rời từng trang. Lam lo lắng quay xuống ném cho tôi một mẩu giấy rồi lại quay vội lên.
“Thôi có gì chốc nữa bọn tao ở lại xin thầy cùng mày, đừng buồn nha. we love An”
Tôi quay sang Thùy, nó đang nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười. Còn Việt Anh thì nhìn tôi rồi nháy mắt. Nhìn ba đứa chúng nó cười ánh mắt lấp lánh, tôi cũng vui lây. Ở lại thì đã sao chứ, tôi còn có bạn bè cơ mà. ~^^~
Giờ học trôi đi một cách chậm chạp. Tới cuối tiết năm, khi mà cả lớp ra về, khi mà người ta đã chuẩn bị đi chơi Noel, khi mà đáng lẽ ra là tôi được đi chơi với bọn Lam cho tới tối thì giờ đây, ngay chính lúc này tôi phải ngồi lại lớp để đợi “lão thầy quái thai ngâm giấm” xem lão ta định “sai bảo” gì. Còn về phần Thùy, Lam và Việt Anh, tôi nói chúng nó cứ đi trước, có gì tôi sẽ nhắn tin sau, có lẽ lúc này chúng nó đang đi xem phim rồi. Tôi thở dài chán nản. Số mình đúng là số con rệp, à mà con rệp còn may mắn hơn mình chán. Ít ra hôm nay con rệp còn có thể đi chơi với bạn bè của nó. Hôm nay là giáng sinh, là ngày chúa sinh được ra cơ mà, vậy tại sao tôi lại chết dí ở một xó thế này? mà sao phạt hôm nào không phạt lại phạt đúng hôm nay?
br….br……brrrrr
Chiếc điện thoại bất chợt rung lên từng hồi trong túi. Là tin nhắn từ số máy lạ.
“Em lên phòng giáo viên ngồi đợi tôi một chút nhé. Tôi gửi tài liệu cho thầy hiệu trưởng xong sẽ qua sau. Cấm không được trốn về không thì tôi mách mẹ em đấy. Thầy Quân”
Gì cơ, bây giờ còn lôi cả mẹ ra để dọa tôi sao, thật tức muốn xì khói mà. Tôi đẩy cửa bước ra khỏi lớp, một cơn gió lạnh lập tức ùa tới. Tôi không nghĩ ngoài trời lại lạnh đến thế và cũng không nghĩ rằng trường lại vắng vẻ đến thế. Giờ này chắc chẳng còn học sinh nào ở lại trường nữa đâu, nhất lại là trong hôm nay nữa. Nhưng tôi thực sự đã sai khi nghĩ như vậy. Khi tôi đi tới cầu thang dẫn lên tầng để lên phòng giáo viên thì một bàn tay từ đằng sau kéo tôi lại. Bàn tay lạnh buốt bịt chặt miệng rồi kéo tôi đi. Tôi nhận ra đó là Mai Hương, hèn chi khỏe như vậy, chiếc cặp của tôi dù đeo trên vai vẫn bị bỏ rơi lại ở chân cầu thang, dù có cố gắng giãy dụa thế nào thì tôi vẫn bị nó lôi xềnh xệch trên dãy hành lang đi thẳng vào phòng vệ sinh nữ.
Mai Hương đẩy tôi một cách thô bạo khiến cả người tôi va vào tường, đầu tôi va vào bồn rửa mặt, nó nhìn tôi bằng đôi mắt hằn học khiến tôi nổi da gà, buốt sống lưng.
– Mày biết tại sao tao lại lôi mày vào đấy không? Mà thôi tao nói luôn nhé, tao muốn biết là mày làm cách nào mà Việt Anh lại chơi với mày?
– Cậu thích Việt Anh? – Tôi tròn mắt nhìn Mai Hương.
– Nếu đã biết thế rồi thì từ nay về sau tránh xa Việt Anh ra.
– Tại sao? Việt Anh cũng là con người, cậu ấy hoàn toàn có quyền lựa chọn chơi với ai, sao cậu vô lí thế?
Nhắc đến hai từ “vô lí” tôi lại nghĩ đến Anh Quân, đây mới là người vô lí nhất mà tôi biết từ trước tới giờ. Không biết giờ này anh đã lên đến phòng giáo viên chưa, lên rồi mà không thấy tôi thì chắc chắn anh sẽ gọi cho mẹ tôi và đương nhiên đứa oan uổng nhất sẽ là tôi. Không được, tôi phải lên đó để nói rằng phạt gì thì để hôm khác, hôm nay tôi muốn xả hơi. Không nghĩ nhiều tôi lao ra khỏi phòng WC nữ. Nhưng Mai Hương đã túm dc mũ áo tôi kéo ngược trở lại khiến tôi nghẹt thở, theo quán tính ngã xuống nền nhà.
– Tao thừa biết là hôm nay mày với Việt Anh đi chơi với nhau. Tao đã nói rõ ràng với mày rồi, đừng trách tao ác.
Một làn nước lạnh từ đâu dội từ trên đỉnh đầu tôi. Chiếc xô đỏ trên tay Mai Hương rơi xuống sàn nhà tạo nên một âm thanh khô khốc. Cả người tôi ướt nhẹp từ đầu tới chân.
– Giờ thì mày đi chơi được rồi đó.
Mai Hương cười khểnh một cái rồi bỏ đi. Tôi lồm cồm bò dậy trong một bộ dạng nhếch nhác ướt sũng. Tiết trời tháng 12 lạnh thấu xương vậy mà tôi lại bị một xô nước lạnh dội cho ướt hết người. Bây giờ mà vác cái bộ dạng thảm thương này đi gặp Anh Quân thì thể nào tôi cũng bị châm chọc cho tức chết. Tôi bước chậm chậm ra khỏi WC. Trời lạnh tới mức tôi muốn chết đi sống lại, rét một cách thấu xương.
Bất giác những giọt nước mắt mang tên “tủi thân” trào ra. Tôi ngồi sụp xuống dãy hành lang vắng vẻ, giọt nước mắt nóng hổi không thể sưởi ấm tôi lúc này. Tôi cũng chỉ là một con người bình thường, à mà không, nói đúng ra thì tôi vẫn là một con nhóc, một con nhóc thích cười đùa, một con nhóc vẫn còn yêu đời vẫn còn những mơ mộng,… Tại sao tôi lại phải chịu những bất công thế này? Tôi đâu có thích Việt Anh và cậu ấy cũng đâu có thích tôi? Tôi đâu có làm gì sai đâu mà “lão thầy” vẫn bắt ne bắt nét tôi từng chút từng chút một? Hôm nay là Noel, người ta thì ấm áp trong vòng tay gia đình, người thì vui vẻ đi chơi cùng bạn bè, người thì xuống phố hòa mình vào dòng người đông đúc để tìm cho mình một cảm giác yên bình của đêm Giáng Sinh… Còn tôi thì sao? Ướt sũng, ngồi đây co ro một góc và hoàn toàn cô độc. Tôi cười một tiếng, nhìn tôi lúc này có khác nào được người ta moi từ dưới cống lên, đầu tóc áo quần đều ướt hết. Một con bé xấu số trong đêm giáng sinh. Nhắc tới đây tôi lại nhớ về câu chuyện “Cô Bé Bán Diêm” mà hồi nhỏ tôi vẫn hay được nghe, khi những đứa trẻ khác được ăn no mặc ấm, được hạnh phúc trong sự quan tâm chăm sóc thương yêu của cha mẹ trong đêm giáng sinh thì cô bé ấy lại phải đi bán những hộp diêm trong tình trạng bụng thì đói, quần áo rách rưới không đủ ấm. Tôi lúc này quần áo không rách rưới nhưng ướt sũng, bụng cũng reo lên vì đói và cũng vô cùng lạnh. Xem ra tôi cũng giống cô bé bán diêm đấy chứ, chỉ tiếc là tôi không có hộp diêm nào ở đây cả. Tôi tự thấy thương cho bản thân mình, thương cho cả số phận nhân vật cô bé bán diêm trong truyện nữa. Phải khi nào bạn gặp hoàn cảnh khó khăn, bạn mới hiểu được người khác đã phải chịu những gì còn bạn thì đã nhận được những gì.
Trời đã tối, những ánh đèn đường đã được bật lên từ lúc nào. Tới lúc này thì cái lạnh đã thật sự ngấm vào người tôi. Tôi không còn sức để đứng dậy nữa, phần vì lạnh, phần vì đói.
– Tú An à?
Một giọng nói vang lên từ đầu dãy hành lang. Ai vậy? Không phải là ông già Noel trong cái áo đỏ và bộ râu trắng chứ? Hay là diêm vương sai người tới bắt tôi đi? Thôi thôi nào, còn gì có thể tệ hơn là bị ướt trong một thời tiết lạnh phát điên thế này và cái bụng thì trống rỗng chứ. Tôi gục đầu vào bức tường, chẳng buồn trả lời tiếng gọi kia, mà tôi cũng chẳng còn đủ sức để lên tiếng nữa.
– Tú An? Tú An….
Tiếng gọi gần hơn, là Anh Quân. Ôi đúng là Diêm Vương sai quỷ sứ tới rồi huhu. Anh Quân thì khác nào Quỷ Sứ chứ, có khi còn kinh khủng hơn ấy chứ.
– Em làm sao thế này? Tú An???
Anh gọi thất thanh gọi tôi, vội vàng quỳ xuống lay lay người tôi.
– Thầy..thầy chưa gọi cho mẹ em đấy chứ?
– Chưa.. Hôm nay thầy hiệu trưởng có việc bận nhờ tôi giải quyết hộ, tôi gọi cho em để bảo em về trước nhưng không ai bắt máy, định lên tìm em thì thấy cặp sách rơi nên đi tìm. Mà thôi để sau hãng nói, giờ thì cởϊ áσ khoác ngoài ra rồi khoác cái này vào. Em có biết là trời lạnh thế nào không mà ngồi đây?
Bị mắng đấy, nhưng tôi chẳng thèm cãi lại, nhận lấy chiếc áo anh đưa cho rồi gắng gượng đứng dậy vào trong lớp cạnh đó để thay áo, cũng may chỉ bị ướt hai áo ngoài. Tôi khoác chiếc áo của anh vào, có rộng một chút nhưng lại rất ấm. Trên áo còn vương lại một mùi thơm nhè nhẹ, ngọt ngào như một thanh kẹo dẻo.
– Rồi, ăn gì chưa? Mà sao trán em lại tím bầm vào thế kia?
Tôi bất giác đưa tay sờ lên trán. Đau thật, chắc do lúc Mai Hương đẩy tôi, đầu tôi đập vào đâu đó. Đưa tay lên xoa xoa vào nhau để tạo ra hơi ấm. Tôi định nói gì đó, định trách móc gì đó, định cãi bướng gì đó những tất cả những lời tôi định nói lại chỉ dừng lại ở những cái mấp máy môi. Hình ảnh người đứng trước mặt tôi mờ dần đi, chao đảo, rồi tất cả tối sầm lại. Liệu có phải tôi sẽ giống như cô bé bán diêm, được bay lên thiên đường không? Ở đó tôi sẽ ra sao?