Chương 12: Nhà anh rất đẹp

Ngày 7 tháng 8, lập thu.

Giữa trưa, lúc Bạch Hân ở đơn vị ăn cơm hộp, nghe đồng nghiệp nói hôm nay muốn ăn bánh, mới biết được hôm nay nhập thu, giữa hè đã qua.

Sáu ngày, Trần Viễn đã sáu ngày rồi không xuất hiện. Bạch Hân không biết Trần Viễn còn theo dõi mình hay không, hoặc là, cái tên điên khùng kia cuối cùng hết hứng, buông tha anh.

Mấy ngày nay Trương Doanh liên tục gửi tin nhắn cho anh, cóý muốn hỏi rõ. Anh suy nghĩ, cẩn thận chỉnh sửa mấy câu nói rồi gửi đi, uyển chuyển nhưng kiên quyết từ chối.

Không, không thử. Đây là vấn đề của anh, vậy thì không nên lãng phí tình cảm của người khác để giải quyết.

Đến nỗi liệu có phải anh thật sự trở thành… Không biết, có lẽ Trần Viễn cứ biến mất như vậy, thì anh có thể cứng lên. .

Tới gần tan tầm, Bạch Hân khó có được một lúc nhàn rỗi. Anh bấm bấm điện thoại trên bàn, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cho bạn không.

Ngày mai là thứ bảy, bạn anh cũng được nghỉ, có lẽ có thể tụ tập một lúc. Từ lần sinh nhật trước của bạn anh, ở nhà cậu tan rã không mấy vui vẻ, bọn họ cũng như vậy chưa từng liên hệ.

Bạch Hân không biết có phải do mình nhạy cảm hay không, đương nhiên, cũng có khả năng bạn cậu đã quên rồi, chỉ có một mình anh còn suy nghĩ chuyện này.

Bạn anh nói anh quá ích kỷ, tính đàn bà, chỉ một việc cũng lật đi lật lại đi nghĩ.

Bạch Hân cũng biết hình như mình như vậy không tốt lắm, chưa kể bản thân mệt người, người khác cũng không thích. Nhưng mấy năm nay anh cứ một mình trưởng thành, tính cách đã sớm định hình, muốn thay đổi cũng không dễ dàng như vậy.

Bạch Hân buông điện thoại xuống, buông xuống rồi lại cầm lên, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho bạn anh, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi cậu ta ngày mai có bận không, có thể đi ăn một bữa cơm không.

Nhưng đến khi Bạch Hân tan làm, cũng đi về nhà rồi, tin nhắn của bạn anh mới gửi đến, chỉ một chữ, bận.

Bạch Hân nhìn chằm chằm chữ kia nửa ngày, thở dài, cất lại điện thoại vào túi quần.

Mặt trời lặn liền khuất sau tòa nhà cao tầng, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên mặt, cực kỳ lười biếng thích ý. Nhưng anh chụp một bức ảnh mặt trời lặn, cũng không biết có thể chia sẻ cho ai.

Bạn bè trong giới đều là người có tiếng nói, bình thường anh cũng không gửi tin nhắn hàng ngày. Kể cả anh có gửi cũng không có ai khen ngợi.

Anh và đồng nghiệp gần như là quan hệ sơ giao, mộ chút cũng không thân. Bằng anh từng nói anh nhạt nhẽo, không hiểu vì sao anh lại như vậy, người khác đều sẽ cùng đồng nghiệp đi ra ngoài ăn uống, hâm nóng quan hệ, nhưng anh thì không, tan làm liền về nhà, như người già vậy.

Bạch Hân cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy không có cùng đề đề với người khác, một đám người ríu rít, thật nhàm chán. Đến nỗi vì sao thành bạn bè với bạn anh mà anh cũng không biết, dù sao lúc học cấp ba cùng lớp cùng kí túc xá, tóm lại là ở gần nhau, có khả năng là do thói quen đi.

Hôm nay Bạch Hân đi rất chậm, dù sao cũng có nhiều thời gian, về nhà cũng là một mình, ở nhà hay bên ngoài, đều giống nhau thôi.

Anh lắc lư đi dọc theo đường giao thông công cộng về nhà, dọc đường còn mua một phần bột mì nướng.

Hoàng hôn buông xuống, bột mì nướng ăn xong rồi, Bạch Hân cuối cùng đi đến xã khu.

Anh nhìn trái phải một vòng, người lui tới đều là cư dân của xã khu, đều quen mặt.

Bạch Hân thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, lấy chìa khóa cửa ra.

Bên trong tối om, không ai đi lại, đèn cảm ứng không sáng. Bạch Hân cũng thường ra vào như vậy, phía sau lại đột nhiên có tiếng bước chân, hành lang u ám nháy trong nháy mắt sáng lên, Bạch Hân sợ hãi, hoảng loạn nhìn về phía sau.

Trần Viễn lặng yên không một tiếng động dựa vào thành cửa, nhìn Bạch Hân nhếch miệng cười, như lúc vừa thực hiện được trò đùa dai.

Bạch Hân nói khó lúc nhìn thấy Trần Viễn có tâm trạng gì, rất phức tạp. Nhưng chỉ có một điều anh đã hiểu rõ, tâm tư anh đã bị chiếu sáng dưới ánh đèn.

Trần Viễn đi tới, dùng một tư thế rất thân mật ôm anh: “Sao hôm nay về muộn thế?”

Bạch Hân theo bản năng nhìn trước nhìn sau hành lang, đẩy Trần Viễn ra một chút, vẫn là câu nói kia: “Sao cậu lại tới nữa?”

Dáng vẻ Trần Viễn vẫn tự nhiên: “Em nhớ anh.” Cậu quét mắt liếc mắt lên lầu một cái, có chút do dự, nhưng vẫn nói ra: “Em muốn lên nhà anh, anh đưa em lên lầu đi.”

Bạch Hân không tự giác lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và phòng bị: “Cậu, lên nhà tôi làm gì?”

Trần Viễn không biết là không nhìn ra hay là không thèm để ý, nghiêm túc nói: “Làm anh, em không muốn ở bên ngoài.”

Mặt Bạch Hân đỏ lên, cuống quít nhìn trước nhìn, may mắn không có ai.

“Tôi.” Anh ấp úng, muốn từ chối, nhưng sợ chọc điên Trần Viễn: “Nhà tôi rất nhỏ, vẫn chưa dọn dẹp…”

“Em muốn đến nhà anh!” Trần Viễn nghe ra anh đang kiếm cớ, quả nhiên không vui: “Nếu hôm nay không đến thì em sẽ không đi, em sẽ làm anh nagy ở đâu!” Nói rồi cậu thật sự duỗi tay muốn cởϊ qυầи Bạch Hân.

Bạch Hân lập tức túm chặt lấy lưng quần: “Không được!” Anh luống cuống, hoàn toàn không có biện pháp với tên điên này: “Tôi.” Anh cắn môi, đầu hàng: “Vậy, đi thôi.”

Bạch Hân nghĩ, nếu Trần Viễn làm chuyện gì xấu với anh, thì lúc trước cũng làm nhiều lần rồi. Hơn nữa nhà anh cũng chẳng có đồ gì đáng tiền, cho dù mở cửa cũng chẳng sao.

Trần Viễn lại cười, cực kỳ vô tội, đẩy anh: “Đi mau đi mau, về nhà.”

Về nhà, Bạch Hân âm thầm cười khổ, anh cũng không biết chỗ kia có thể tính là nhà hay không, đó chẳng kia chỉ là nơi ở mà thôi.

Nhiều năm rồi anh đã không có nhà.

Hai người lên tầng bốn, Bạch Hân do dự liến nhìn Trần Viễn một cái, Trần Viễn không vui lắm đẩy anh, anh đành phải mở cửa.

Một phòng ngủ một phòng khách, trong ban công nhỏ còn có một nhà bếp đơn giản, ngay cả phòng khách cũng không có. Nhưng rất sạch sẽ, có mùi xà phòng thơm Safeguard.

Mọi ngóc ngách trong nhà đều thơm mùi xà phòng, đây là mùi rất phổ phổ biến, vừa nhẹ nhàng, vừa thuần khiết.

Bạch Hân thích mùi này, ngay cả trong tủ quần áo cũng đặt vài tờ, dùng như nước hoa, mùi thơm còn rất lâu, rất dễ ngửi.

Trần Viễn đứng ở cửa nhìn, căn nhà nhỏ này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tất cả, nhưng cậu lại đứng nhìn hơn nửa ngày.

“Sao cậu không đi vào?” Bạch Hân có chút lúng túng, cho rằng Trần Viễn nghĩ nhà anh quá nghèo: “Tôi nói rồi mà, tôi không…” ”

“Nhà anh thật đẹp.” Trần Viễn đánh gãy lời anh, thành tâm nói: “Mùi cũng thơm, giống mùi trên người bà nội em.”

Bạch Hân ngây người một chút, cúi người lấy cho cậu một đôi dép lê dự phòng từ giá để giày, theo lời cậu nói, hỏi: “Vậy sao cậu không về nhà?”

“Không có nhà, bà nội em cũng đã mất nhiều năm rồi.” Trần Viễn nói như không có việc gì, cởi giày vải bạt dưới chân ra, thay dép lê mới tinh đi vào trong phòng: “Bọn Đại Long cũng đi rồi, đi xuống phía Nam làm việc.”

Bạch Hân ngơ ngác nhìn Trần Viễn, bị lời Trần Viễn đâm vào tim: “Vậy còn cậu?” Anh không biết giọng mình đã mềm xuống: “Sao cậu lại không đi?”

Trần Viễn thu lại ánh mắt đang nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, đơn thuần nhìn anh: “Em đã có người thương, không thể đi theo bọn họ.”

Bạch Hân đã từng nhìn thấy một loại bệnh tâm lý, tên là chứng Stockhom. Anh không biết chính mình có bị như vậy không, nhưng giờ phút này, anh thật sự thấy đồng cảm với Trần Viễn, thậm chí càng nhiều hơn là…

Bạch Hân vội vàng cúi đầu che giấu cảm xúc của chính mình, anh ném ba lô từ mép giường lên bàn sách nhỏ, giả vờ dọn dẹp, cố gắng làm chính mình trở nên vô cảm.

Trần Viễn đi từ phía sau anh đi lên, khom lưng ôm lấy anh, dán vào lỗ tai anh hỏi: “Mấy ngày nay anh nhớ em không?”

Bạch Hân cúi đầu, dọn dẹp mấy quyển tạp chí trên bàn sách: “Không nhớ.”

Anh cho rằng Trần Viễn đang tán tỉnh anh, nhưng Trần Viễn lại đang thật lòng hỏi anh, vậy nên cũng xem câu trả lời của anh là thật.

Trần Viễn một hồi lâu cũng không nói gì, dán lên sườn mặt Bạch Hân, vẫn không nhúc nhích.

Bạch Hân vì hoảng loạn nên tròng mắt cứ liếc trái liếc phải, muốn nhìn Trần Viễn đang xảy ra chuyện gì nhưng lại không dám.

“Em đi làm.” Trần Viễn đột nhiên mở miệng, trong giọng nói còn có vài phần chờ mong: “Ở công ty chuyển phát nhanh, về sau em sẽ có công việc đàng hoàng.”

Bạch Hân cắn môi, cực kỳ hoảng hốt. Anh không biết Trần Viễn nói chuyện này với anh là có ý gì, Trần Viễn có công việc đàng hoàng hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh, vì sao lại muốn nói chuyện này?

Trần Viễn nghiêng đầu nhìn anh: “Cách chỗ anh không quá xa, nhưng hơi bận.” Mắt Trần Viễn sáng ngời nhìn anh, chờ mong anh đáp lại: “Về sau em sẽ cố gắng mỗi ngày đều đến đây thăm anh, được không?”

Bạch Hân chịu không nổi, Trần Viễn nói với anh như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Vì sao mỗi ngày đều muốn đến đâu thăm anh, quan hệ giữa hai người bọn họ là thế nào? Bạch Hân hoảng loạn xoay người đẩy Trần Viễn ra: “Tôi.” Anh siết vạt áo sơ mi: “Tôi muốn đi tắm, ra nhiều mồ hôi.”

Đúng là có mồ hôi, tuy rằng đã vào thu, nhưng nhiệt độ không khí không hạ thấp nhiều. Anh từ đơn vị đi đến xã khu, lại mặc áo sơ mi đồng phục, một đường đi về đến phát nóng khiến cả người dính một lớp mồ hôi mỏng. Vừa rồi lại bị Trần Viễn ôm trong lòng ngực nói những mấy lời khó hiểu đó, anh lại càng nóng hơn.

Trần Viễn không được đáp lại, hình như rất thất vọng. Cậu nhìn Bạch Hân gật đầu, không lên tiếng nữa.