Chương 11: Anh là của tôi

Giọng nói này, Bạch Hân hãi hùng khϊếp vía quay đầu lại, là Trần Viễn đang nổi giận đùng đùng.

Bạch Hân cuống quít nhìn về phía Trương Doanh, Trương Doanh cũng bị sự xất hiện đột ngột của Trần Viễn làm cho sợ hãi, không hiểu gì nhìn về phía Bạch Hân.

Bạch Hân mạnh mẽ tự ổn định lại, nói với Trương Doanh: “Em về trước đi, anh không tiễn em được, hôm nào gặp sau.”

Trương Doanh liếc mắt nhìn hung thần ác sát Trần Viễn một cái, nổi lên dũng khí nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trần Viễn lại đẩy Bạch Hân một cái, đẩy đến mức Bạch Hân cũng lảo đảo, suýt chút nữa té ngã. Cậu đứng giữa hai người, hoàn toàn ngăn cách hai người ra, không cho Bạch Hân nhìn thấy Trương Doanh.

Bạch Hân nuốt một ngụm nước miếng, kinh hồn táng đảm, sợ tên tâm thần này lại nổi điên.

“Anh không sao, đây là bạn của anh.” Anh ngó đầu từ phía sau Trần Viễn cao lớn ra, cật lực ổn định cảm xúc nói với Trương Doanh: “Em đi trước đi, bọn anh có chút việc.”

Trương Doanh sợ hãi nhìn Trần Viễn cao lớn, lại nhìn Bạch Hân chỉ cao hơn cô mộtt chút: “Vậy thì, em đi trước.” Cô quơ quơ di động, run run nhỏ giọng nói: “Anh có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho em.”

Bạch Hân dưới ánh đèn đường nhìn thấy Trần Viễn càng ngày càng không kiên nhẫn, vội vàng nói với Trương Doanh: “Doanh, em mau trở về đi.”

Trương Doanh đi rồi, Bạch Hân tâm hoảng hoảng nhìn Trần Viễn: “Cậu, sao cậu lại đến nữa?”

“Cô ta là ai?” Trần Viễn nghiêng đầu nhìn anh, như vậy thật sự như bị thần kinh: “Là người của anh?”

Bạch Hân tâm hoảng ý loạn, chưa nghĩ kỹ đã gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tránh xa cô ta ra, chia tay!” Trần Viễn rống lên một tiếng, sau đó lại nhấp nhấp miệng, lộ ra vẻ mặt điên cuồng: “Nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô ta.”

Bạch Hân như bị sét đánh! Nam sinh đúng là bị tâm thần, là người điên!

Anh không biết Trần Viễn nói là thật là giả, nhưng anh không dám chọc giận Trần Viễn, anh sợ, vẻ mặt Trần Viễn thật sự không giống người bình thường.

“Cậu.” Trái tim Bạch Hân cũng muốn nhảy ra ngoài, cực kỳ sợ. Anh nắm chặt tay khiến chính mình trấn định một chút, hốc mắt chảy nước mắt: “Sao cậu lại tới đây?”

“Trả lời tôi!” Trần Viễn tức giận vì Bạch Hân nói sang chuyện khác, dùng sức nắm chặt vai Bạch Hân: “Anh hứa với tôi, cách xa cô ta ra!”

Bạch Hân cảm thấy Trần Viễn lại dùng lực một chút, xương cốt mình cũng sắp nát: “Cô ấy không phải đối tượng của tôi.” Anh không dám không nói thật, ít nhất không thể hố Trương Doanh, bằng không ai biết cái này kẻ điên sẽ làm cái gì: “Tôi không có đối tượng, cô ấy chỉ là bạn học bình thường thôi.”

Trần Viễn nhìn chằm chằm anh, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn không ít: “Thật sao?”

Bạch Hân liên tục gật đầu: “Thật.” Anh kiệt lực làm Trần Viễn bình tĩnh lại: “Tôi chưa từng có đối tượng, tôi cũng không thích cô ấy.”

Trần Viễn rất vui vẻ, khóe miệng trực tiếp liền nhếch lên một vòng cung xán lạn: “Tôi tin tưởng anh.”

Bạch Hân là thật sự không biết Trần Viễn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cảm xúc thay đổi thất thường khiến anh lo lắng đề phòng.

“Anh là của tôi.” Trần Viễn vuốt vuốt gương mặt của Bạch Hân, giống vuốt một đồ vật cất giữ: “Không được ở cùng người khác.”

Bạch Hân run rẩy, vành mắt chuyển mấy vòng, cuối cùng nước mắt rốt cuộc vẫn rơi xuống. Anh cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, từ gặp được Trần Viễn, anh rất dễ khóc.

Trần Viễn dùng ngón cái xoa nước mắt trên mặt anh, rất khó hiểu nhìn anh, giống như đứa trẻ vô tri, không rõ những chuyện phức tạp ưu sầu của người lớn.

Bỗng nhiên, Trần Viễn kéo cánh tay của anh, quay đầu chạy, chạy đến phía sau xã khu, đến nơi tối tắm kia.

Cánh tay Bạch Hân dùng sức kéo trở về, dưới chân lại không ngừng chạy theo Trần Viễn chạy, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc là muốn như thế nào.

Rốt cuộc vẫn là bị Trần Viễn kéo về phía khe hẹp kia, Trần Viễn đè anh lên tường, phá lệ cực kỳ dịu dàng hôn anh.

Môi cọ xát, từng ngụm liếʍ mυ"ŧ môi dưới của anh, đầu lưỡi chọn, ở hắn khoang miệng quét qua quét lại, khắp lưỡi đều bị dịu dàng liếʍ qua.

Bạch Hân ngây người, nhất thời không kịp phản ứng. Cái tên có tố chất bị bệnh tâm thần này vừa rồi còn nói muốn gϊếŧ người,, lúc này lại cực kỳ dịu dàng.

Trần Viễn ngậm mυ"ŧ lấy môi anh, tách miệng anh ra, nâng mặt anh lên. Nhìn trong chốc lát, Trần Viễn lại cúi đầu, hôn quâ từng giọt nước mắt rơi trên mặt anh.

Bạch Hân cảm giác chính mình đang run rẩy, anh không muốn, nhưng không tự chủ được. Trần Viễn quá dịu dàng, dịu dàng đến mức làm anh có một loại ảo giác rằng, Trần Viễn có lẽ… Thích anh.

Trần Viễn dừng mυ"ŧ hôn, lại nhéo mặt anh trong chốc lát, một bàn tay liền duỗi xuống, cởϊ qυầи anh ra.

Bạch Hân theo sát đè tay Trần Viễn lại, nhưng không dùng sức, không kéo được Trần Viễn ra mà ngược lại như đi theo động tác kéo khóa quần của cậu, như cố ý hùa theo. Ánh mắt Trần Viễn sáng quắc nhìn chằm chằm mặt anh, cái tay kia đã vói vào qυầи ɭóŧ của anh, bắt lấy côn ŧᏂịŧ mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.

Bạch Hân run lên một chút, cắn miệng mình. Anh không biết tay Trần Viễn rốt cuộc là có ma lực gì, bởi vì kỹ thuật quá tốt sao, anh không biết. Dù sao Trần Viễn mới gảy vài cái, anh liền cương cứng.

Trần Viễn chậm rãi tuốt lộng, côn ŧᏂịŧ Bạch Hân giống như người anh, trắng nõn tinh xảo, Trần Viễn có thể bọc từ đầu đến cuối.

Bạch Hân than nhẹ, không muốn biểu hiện ra khát vọng. Nhưng phản ứng sinh lý không ngăn được, kɧoáı ©ảʍ cũng không phải anh nói khống chế là có thể khống chế được. Côn ŧᏂịŧ anh trong tay Trần Viễn cực kỳ cứng, vật nhỏ còn hưng phấn chảy cả dịch.

Trần Viễn rũ mắt nhìn anh chằm chằm, tần suất hô hấp bắt đầu trở nên trầm thấp.

Bạch Hân trộm thẳng lưng về phía trước, lúc lực ma sát trong tay Trần Viễn tăng lên, cậu bỗng ngồi xổm xuống.

Bạch Hân ngây ngốc cúi đầu nhìn cậu, không biết cậu lại xảy ra chuyện gì.

Trần Viễn ngẩng đầu nhìn anh một cái, kéo cả quần dài lẫn qυầи ɭóŧ của anh xuống, nắm lấy côn ŧᏂịŧ anh tuốt hai cái rồi thử thăm dò phía trước, há miệng ngậm lấy cái của anh.

“A!” Bạch Hân sợ hãi kêu một tiếng, hai tay bắt lấy vai Trần Viễn, cả người đều run.

Trần Viễn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ kia, lại giương mắt nhìn nhìn anh, sau đó liền nuốt thật sâu vào.

Bạch Hân kêu a a, giọng nói thật ra không lớn lắm, nhưng triền miên run rẩy.

Trần Viễn tự nhiên khẩu giao cho anh, hóa ra cảm giác khẩu giao là như thế này, Côn ŧᏂịŧ bị khoang miệng âm nóng bao lấy, nhiều nước như vậy, trơn trượt như vậy, lúc bị đầu lười liếʍ, anh cảm thấy nửa thân mình cũng tê dại.

Bạch Hân dựa vào phía sau trên tường, lung tung bắt lấy Trần Viễn bả vai, không tự giác thẳng lưng, ngọt mềm rêи ɾỉ một tiếng tiếp theo một tiếng.

Trần Viễn bắt lấy hông Bạch Hân, nắm lấy người đâm vào miệng mình. Tay cậu thật linh hoạt, nhưng kỹ thuật đầu lưỡi lại rất lạ, nhưng đối với Bạch Hân mà nói, như vậy đã đủ rồi, cũng đủ khiến anh thần hồn điên đảo.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt, tâm lý kí©h thí©ɧ cũng đủ lớn, Bạch Hân rầm rì, rất nhanh đã bắn trong miệng Trần Viễn.

Chính lúc đại não trống rỗng, Trần Viễn đột nhiên đứng lên, nắm mặt anh hôn tới.

Môi mới vừa dán lên, Bạch Hân đã cảm thấy vị tanh vị mặn, ngay sau đó, chất lỏng sền sệt liền từ miệng Trần Viễn chảy sang.

Bạch Hân nháy mắt hoàn hồn, khϊếp sợ trừng lớn đôi mắt, dùng sức đẩy ngực Trần Viễn ra, hoảng loạn muốn né tránh.

Nhưng Trần Viễn không chút sứt mẻ, chặt chẽ cố định mặt anh, duỗi đầu lưỡi quấy loạn chảy vào trong miệng anh, chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Tên biếи ŧɦái này! Bạch Hân bắt lấy vạt áo trước ngực Trần Viễn, môi lưỡi bị người bá chiếm, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra tiếng ô ô.

Lại thêm một chuyện ghê tởm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình lại chảy vào miệng mình! Nhưng Bạch Hân kinh ngạc vậy mà anh khôi nhổ ra, ngay cả nôn khan cũng không có.

Trần Viễn say mê hôn anh, dính nhớp hút bọc lấy môi lưỡi của anh, tiếng nước chậc chậc sắc tình phóng đãng, nhưng lại gợϊ ȶìиᏂ khác thường.

Hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước bọt từ khóe miệng hai người chảy xuống, theo cằm trượt xuống, kéo ra từng sợi chỉ bạc, Bạch Hân cảm thấy so với mấy cái AV anh từng xem qua đều dâʍ ɭσạи hơn nhiều.

Hai người đàn ông trốn ở góc không người làm chuyện dơ bẩn nhưng lại khiến anh trầm mê, hưng phấn đến cực điểm.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Bạch Hân rất hận, đánh bạo cắn đầu lưỡi Trần Viễn một cái.

Không biết cắn có nặng hay không, anh không nắm chắc Trần Viễn có thể hay không lại nổi điên, rốt cuộc Trần Viễn trong chốc lát âm trong chốc lát tình, anh cắn xong liền hối hận.

Trần Viễn buông miệng anh ra, dùng bị cắn đầu lưỡi chọc vào má, nhếch miệng cười, thiếu niên dường như đắc ý, như kẻ điên bị thần kinh.

“Anh là của tôi.” Trần Viễn nói.