Quý Ngôn quay đầu nhìn lại gian phòng phía sau, nói: "Không có việc gì, chỉ là có một con chó săn tham ăn tiến vào, anh phải dỗ dành nó mới nghe lời."
Thường Hiểu Mạn trợn to hai mắt: "Trong phòng của anh có một con chó thật là kỳ quái, em đi xem một chút."
Cô đang muốn kéo cửa ra, bị Quý Ngôn chặn lại nói: “Em vẫn là đừng đi vào thì hơn, chó săn có hàm răng sắc bén hại người, hãy cẩn thận nó sẽ cắn em đó. Nó bắt được ai là nó cắn người đó.”
Thường Hiểu Mạn rùng mình một cái, vội vàng nói: “Vậy em về phòng trước, nhớ bôi thuốc.” Cô chỉ vào miệng Quý Ngôn, “Có cảm giác như anh đã ăn phải thứ gì đó quá lớn nên không thể ăn vào được.”
Trở lại trong phòng, cuộc đối thoại giữa hai người không giấu được Lận Trọng Trình, hắn ôm lấy Quý Ngôn nói: “Nói ai là chó săn?”
“Em không biết nha,” Quý Ngôn giả bộ hồ đồ, hừ một tiếng, “Ngài là ăn cái gì lớn lên. Miệng của em muốn hỏng luôn rồi, không biết trước đây lấy đâu ra dũng khí cùng ngài làʍ t̠ìиɦ."
Lận Trọng Trình cười nói: “Em không phải ăn rất vui vẻ sao? Lại còn khoe ra ngoài."
Lận Trọng Trình vừa mới tắm xong, trên người tỏa ra mùi thơm, dán lên lưng Quý Ngôn, Quý Ngôn nhẹ đẩy người ta nói: “Em không có khoe khoang, còn nữa, cũng không thể để cháu ngoại gái của ngài tiến vào, thấy được cậu của cô vốn nên ở khách sạn lại xuất hiện ở chỗ này, còn cùng một người con trai thông đồng không rõ.”
“Thông đồng không rõ,” Lận Trọng Trình ý vị sâu xa, hắn ôm lấy Quý Ngôn nói: “Hóa ra anh chỉ là một người thông đồng không rõ trong lòng em. Nhưng em thực sự thuộc về anh, Quý Ngôn.”
Quý Ngôn không trả lời, nhẹ đẩy hắn ra, lười biếng mà nằm ở trên giường, vẫy tay với Lận Trọng Trình, nói: “Lấy khăn lông lại đây, em lau khô tóc giúp ngài.”
Vừa lau, cậu vừa nói:: “Người tả đều là 1 lau tóc cho 0, đặt ở trên người ngài Lận thì bị đảo ngược.”
Lận Trọng Trình nắm lấy tay Quý Ngôn nói: “Anh chưa bao giờ phục vụ ai cả. Lần trước anh bôi kem dưỡng thể cho em là lần đầu tiên, và anh cũng không ngại có lần thứ hai."
“Thật sao?” Quý Ngôn nói, “Được, lau khô tóc rồi chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai mới đến bờ bên kia.”
Không tắt đèn, Quý Ngôn nói xong nằm ở trên giường mở ra Word xem tài liệu, Lận Trọng Trình liếc mắt nói: "Kịch bản mới sao?"
“Ừ,” Quý Ngôn nhanh chóng xem qua hai chương, càng đọc càng thấy có chỗ không ổn, nói: “Bộ này hẳn là không có biện pháp chiếu ở trong nước, khó trách biên kịch nói em phải đọc kịch bản trước. "
Lận Trọng Trình nghe thấy vậy thì nhìn thử vào nội dung và tặc lưỡi: “Em diễn ai ở bên trong?”
“Lý An Duyên, thế nào?” Quý Ngôn nói rồi đánh giá sắc mặt Lận Trọng Trình, chỉ thấy sắc mặt Lận Trọng Trình khẽ biến, hỏi cậu: “Em sẽ vì nghệ thuật mà hiến thân sao?”
Quý nói cười nói: “Quý Ngôn cười nói: "Đúng vậy, đây là tố chất tối thiểu của một diễn viên, phỏng chừng khi quay phim sẽ phải thu dọn hiện trường."
Lận Trọng Trình không nói nữa, Quý Ngôn lại nói: “Ngài muốn đầu tư sao?”
“Đầu tư?” Lận Trọng Trình cười nhạt một tiếng, “Còn phải xem nó có bao nhiêu giá trị, trước mắt nhìn thấy là không có biện pháp được chiếu ở trong nước, đầu tư cùng hồi báo không tỷ lệ thuận, rất ít người sẽ đầu tư."
Quý Ngôn nghĩ rằng anh ta có thể đang nói bởi tức giận, vì vậy cậu vội vàng nói: "Vậy nếu ra nước ngoài chiếu và giành được một giải thưởng, sau đó cắt bớt nó ra và chiếu ở trong nước, chẳng phải là một khoản lợi nhuận ổn định sao?"
Lận Trọng Trình liếc nhìn Quý Ngôn: “Em định vị bản thân rất cao.”
“Đúng vậy,” Quý Ngôn lật tài liệu hai lần, nói: "Em trở về sẽ nói với đạo diễn Triệu, em rất có hứng thú với kịch bản này."
“Triệu biên kịch?”
“Chính là Triệu Tân Chiêm, ngài biết hắn sao?"
Quý Ngôn vừa nói xong, nhìn thấy Lận Trọng Trình thần sắc vi diệu, cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Triệu Tân Chiêm là chú của Khúc Xảo Xảo, Khúc Xảo Xảo sinh ra trong một gia đình có truyền thống biểu diễn, tổ tiên nhiều thế hệ đều là diễn viên trên sân khấu, rất nổi tiếng. Nhưng Triệu Tân Chiêm là một nhà biên kịch thì điều này không phải ai cũng biết."
Quý Ngôn nghi hoặc: “Chú của Khúc Xảo Xảo họ Triệu?”
“Theo họ mẹ,” Lận Trọng Trình giải thích, “Hắn sau khi tốt nghiệp không trực tiếp vào ngành mà ở nhà không làm gì cả. Mặc dù nuôi một kẻ nhàn rỗi ở nhà đối với họ không thành vấn đề, nhưng nhiều người vẫn không hiểu một người có một nguồn tài nguyên tốt như vậy lại lãng phí ở nhà.”
“Thật là một người kỳ lạ.” Quý Ngôn lúc này mới cảm thấy cậu tham cái gameshow thoạt nhìn dành cho người qua đường này không một ai đơn giản, đúng là ngọa hổ tàng long. Đến một người không thích nói chuyện Khúc Xảo Xảo đều có bối cảnh lớn như vậy, cậu lại nói: “Đến lúc đó có thể đi thăm chú của Khúc Xảo Xảo một thoáng.”
Sau khi Lận Trọng Trình trầm mặc thật lâu mới nói: “Nghe nói hắn đã viết một kịch bản trước đây khi còn đi học, làm một bộ phim truyền hình với chi phí đầu tư nhỏ. Sau khi nó công chiếu cũng rất nổi tiếng, và bản thân hắn cũng rất có tài."
Nghe Lận Trọng Trình nói xong những lời này, trong lòng Quý Ngôn rất bối rối. Nếu theo như đã nói vậy tại sao vốn nên một đường thông suốt Triệu Tân Chiêm hiện giờ lại cô đơn như thế. Thế nhưng lần này Triệu Tân Chiêm đặc biệt tới tìm cậu đóng vai nhân vật Lý An Duyên này, lại là xuất phát từ tâm thái gì, làm người ta thật khó hiểu.
Lận Trọng Trình thấy Quý Ngôn im lặng, giọng trấn an nói: “Triệu Tân Chiêm có cách tuyển chọn riêng, chắc là nhìn trúng điểm nào đó của em. Đối với em mà nói, xem như cơ hội để triển lãm tài năng. Nhưng nghe nói kịch bản của hắn có chút kỳ quái, cái bộ phim năm đó anh cũng có đi xem, và anh luôn cảm thấy mất mát khó tả sau khi xem xong."
Quý Ngôn gật đầu tỏ ý đang lắng nghe, nhưng chủ đề này cũng không kéo dài bao lâu. Quý Ngôn đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa, khi trở lại giường, Lận Trọng Trình đã ngủ say, có lẽ là do mệt mỏi.
Không nghĩ nhiều, Quý Ngôn vén chăn lên, chui vào trong lòng Lận Trọng Trình.
Mối quan hệ giữa hai người họ không đúng cũng không sai, không có hạn chế. Và họ cũng không phải là bạn giường đơn thuần nữa. Đôi khi Quý Ngôn sẽ sinh ra ảo tưởng về sự thưởng thức dành cho nhau.
Quý Ngôn chìm vào giấc ngủ sâu khi những suy nghĩ linh tinh nảy ra.
Sáng sớm hôm sau, bộ phận phục vụ phòng bật chế độ gọi giường, gọi điện đánh thức cho từng khách muốn xuống thuyền.
Khi Quý Ngôn nhận được cuộc gọi và mở mắt ra, Lận Trọng Trình đã không còn ở đó, cậu xoa xoa giữa mày nói: “Tôi sẽ dậy ngay."
Thường Hiểu Mạn ngáp một cái, đợi Quý Ngôn trong phòng ăn, thấy người đã tới cô vội vàng vẫy tay nói: “Chúng ta ăn chút đồ ăn lót dạ, chờ lên bờ lại ăn bữa ăn chính, em muốn ăn sạch một cái lẩu. Mấy ngày này ở trên đảo, suýt chút nữa đã quên mất mùi vị của lẩu."
Khúc Xảo Xảo vội vàng nói: "Em cũng vậy, em cũng muốn ăn lẩu, Hiểu Mạn, nếu không chúng ta hẹn nhau ăn lẩu đi."
Thường Hiểu Mạn không chút do dự đồng ý, nói vài lời khách khí với Chúc Đinh và Võ Nguyên Trầm. Thấy hai người không có ý định đi, vội hỏi Quý Ngôn: “Anh Ngôn, chúng ta đi cùng nhau đi, em đãi anh.”