Chương 45

Vừa lúc, Quý Ngôn muốn từ chỗ Khúc Xảo Xảo biết càng nhiều việc liên quan đến Triệu Tân Chiêm, vì vậy cậu đã đồng ý.

Khi cậu xuống thuyền, cậu nhìn thấy Hoắc Kiến Đông và Từ Hồng đang đứng ở bến tàu, chỉ trong bảy ngày, bằng mắt thường cũng có thể thấy được Hoắc Kiến Đông mập lên rõ rệt. Quý Ngôn nhìn chiếc quần jean sắp bung ra và nói: "Cậu đã ăn bao nhiêu rồi?"

Từ Hồng cười giải thích: “Thức ăn ở khách sạn rất ngon, lại là tiệc tự chọn nên Kiến Đông ăn hơi nhiều chút. Hiện tại ăn nhiều một chút, để sau này khi cùng cậu theo đoàn cũng có thể dễ dàng chăm sóc cậu hơn."

Hoắc Kiến Đông vừa nghe theo đoàn vội vàng hỏi: “Theo đoàn là cái gì? Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua?"

Quý Ngôn thấy vẻ mặt chắc chắn của Từ Hồng, chắc là bộ điện ảnh này có dấu hiệu, ho khan hai tiếng nói: “Nơi này gió lớn, chúng ta trở về khách sạn lại nói.”

Mọi người cùng nhau lên xe, trên đường đi Chúc Đinh lại rời đi trước, khi họ đến khách sạn Võ Nguyên Trầm cũng rời đi vì trong nhà hắn có việc.

Hoắc Kiến Đông đi theo sau Quý Ngôn lên lầu, mới vừa mở cửa Quý Ngôn hỏi hắn: “CP siêu thoại của Chúc Đinh và Võ Nguyên Trầm quản lý thế nào?”

“Cũng không tệ lắm,” Hoắc Kiến Đông vỗ vỗ bộ ngực, “Đã có vài ngàn fans, hơn nữa lần này tôi lại ấp ủ dự định cắt video mới nhất tung lên mạng, đoán chừng số lượng fan CP sẽ vượt quá 10.000." Hắn có chút khó hiểu, lại hỏi: “Anh Ngôn, cậu marketing cho CP bọn họ để làm gì?”

Từ Hồng là người có kinh nghiệm lão làng, hoạt động trong giới đã lâu, tất nhiên là biết đây là thổi phồng rồi làm cho họ sa đọa thất bại, cô hỏi Quý Ngôn: “Hai người này khıêυ khí©h cậu à?”

Hoắc Kiến Đông nhớ tới cái gì: “Không phải có quan hệ đến việc cậu đi lặn đấy chứ, tôi liền nói tại sao cậu đột nhiên hành động không hợp lẽ thường được chứ, chắc chắn có ý đồ.”

Chuyện này càng ít người biết càng tốt, Quý Ngôn tùy tiện giải thích hai câu có lệ, lại nói: “Chờ CP của bọn họ gần như bị buột chặt, tôi sẽ nói cho cậu biết nên làm gì tiếp theo."

Sau đó, cậu hỏi Từ Hồng: "Vấn đề của nhà biên kịch Triệu đã được giải quyết?"

Từ Hồng khó hiểu: “Ai là biên kịch Triệu?”



Quý Ngôn giải thích xong, Từ Hồng lại nói: “Không phải cái kịch bản kia, mà là sáng nay mới đến. là đạo diễn điện ảnh mới Nghiêm Chấn, muốn cho cậu đóng vai nam phụ, cậu xem thử kịch bản thế nào.”

“Nghiêm Chấn?” Hoắc Kiến Đông giật mình, “Có thật không, đạo diễn lớn như vậy lại đích thân gọi Quý Ngôn đến đóng phim sao? Không đến mức vậy chứ.”

Thật sự đúng là không đến mức như vậy, chắc là Lận Trọng Trình ở phía sau thúc đẩy. Lận Trọng Trình không thích kịch bản kia của Triệu Tân Chiêm, sợ mình có tổn hại, cho nên anh ngăn chặn lại trước. Người bình thường đều sẽ thiên hướng Nghiêm Chấn, mà không phải Triệu Tân Chiêm không có tiếng tăm gì.

Nhưng tận đáy lòng Quý Ngôn rất thích kịch bản kia của Triệu Tân Chiêm, ngay từ khi bắt đầu xem cậu đã có cảm giác về định mệnh. Cậu cũng biết đi theo sau Triệu Tân Chiêm sẽ có lực cản rất lớn, đơn giản nói về nhà tài trợ đã rất khó thu phục, chứ đừng nói mấy cái nhân vật quan trọng ở bên trong.

Hoắc Kiến Đông thấy Quý Ngôn không nói, dùng khuỷu tay nhẹ đẩy cậu, nói: “Anh Ngôn, vận may của cậu tới rồi, nam phụ thì nam phụ, nếu là diễn tốt nói không chừng mọi người đều hâm mộ cậu.”

Quý Ngôn lại lắc đầu nói: “Chị Hồng, tôi vẫn thích kịch bản của Triệu Tân Chiêm hơn."

Hoắc Kiến Đông nghe vậy thì có chút bối rối, nhưng thấy Từ Hồng sắc mặt hơi thay đổi, liền biết không phải chuyện tốt, vì vậy cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nháy mắt ra hiệu với Quý Ngôn.

Từ Hồng nói: “Quý Ngôn, cậu tuổi còn trẻ, không biết nơi này sâu cạn, . Nghiêm Chấn làm đạo diễn lớn đã bao nhiêu năm rồi? Đi theo hắn, đừng nói là danh vọng, chỉ riêng phần mài giũa kỹ thuật diễn xuất là cậu có thể được rất nhiều thứ.”

Quý Ngôn nói: “Tôi biết chị là muốn tốt cho tôi. Nhưng mà chị Hồng, vừa rồi tôi nói cho chị nghệ về kịch bản, chị không phải cũng rất có hứng thú sao?"

Từ Hồng bất đắc dĩ, cô không nghĩ tới một mình ra ngoài làm việc, lại gặp phải nghệ sĩ ương ngạnh như vậy. Nhưng hiện tại cô không có đường lui, chỉ có thể đặt cược vào Quý Ngôn, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu xác định là Triệu Tân Chiêm, mà không phải Nghiêm Chấn? Cậu đã suy nghĩ kỹ càng, chiều nay tôi phải trả lời cho Nghiêm đạo diễn rồi.”

“Tôi đã nghĩ kỹ.”

Hoắc Kiến Đông đi theo Quý Ngôn ra ngoài, tới tiệm lẩu đã hẹn trước, vừa hỏi: “Anh Ngôn, kịch bản kia của Triệu biên kịch, nếu không qua xét duyệt ở trong nước được, cậu không phải không bắt được gà lại mất nắm thóc. Nghiêm đạo diễn tuy rằng không so đo, nhưng trong giới khó bảo đảm sẽ không có người nịnh hót lấy lòng, ở sau lưng nói năng xằng bậy.”

Quý Ngôn đánh giá Hoắc Kiến Đông vài lần: “Mấy ngày nay đi theo sau chị Hồng, học được không ít thứ, rất tốt.”



Hoắc Kiến Đông tự vỗ nhẹ trán cười ngây ngô: “Chị Hồng nói, hiện tại tôi phải bắt đầu làm từ trợ lý, sau này sẽ cùng cậu theo đoàn phim. Một ngày nào đó khi cậu trở nên lợi hại và mở phòng làm việc. Chị Hồng sẽ đứng sau hậu trường, tôi có thể được thăng chức làm người đại diện, sau đó dẫn dắt nhiều nghệ sĩ làm việc.” Hắn bị Quý Ngôn dẫn dắt lạc lối thành công.

Năng lực vẽ bánh của Từ Hồng vẫn như trước, Quý Ngôn nghĩ.

Thường Hiểu Mạn và Khúc Xảo Xảo đặt phòng ăn riêng, Quý Ngôn đi theo sau nhân viên phục vụ, trong nháy mắt khi mở cửa liền thấy Lận Trọng Trình cũng ngồi ở bên trong.

Hoắc Kiến Đông thốt ra một tiếng "Đ.M", sau đó che miệng, thấp giọng nói: "Sao hắn cũng ở đây, có chút xấu hổ nha."

“Tại sao lại xấu hổ?” Quý Ngôn nhìn Lận Trọng Trình hỏi.

Hoắc Kiến Đông đáp: “Hai người các ngươi bây giờ có hơn mười vạn fan CP, tránh khỏi hiềm nghi lén lút còn không kịp, thế mà còn cùng nhau ăn lẩu. Nếu thành sự thật thì phải làm sao?” Hắn nhìn Lận Trọng Trình, nói thầm: “Nhìn thế nào thì người ta cũng ở trên, còn cậu ở dưới nha.”

Quý Ngôn liếc mắt nhìn Hoắc Kiến Đông, thật sự đoán không sai, bất quá lần này hai người chỉ đơn thuần là tới ăn lẩu, ít nhất đối với cậu mà nói là như thế.

Sau khi ngồi xuống, cậu hiển nhiên cảm nhận được sự hoảng hốt của Thường Hiểu Mạn, cô giải thích: “Anh Ngôn, kỳ thật em cũng không cố ý nha, là Lận Trọng Trình nói muốn tới.”

Quý Ngôn cười nói: “Hiện tại còn gọi thẳng tên thật của cậu mình?”

Tin tức này làm Hoắc Vũ Đông kinh hãi, hắn vội vàng ngồi xuống hỏi: “Nè, cô cư nhiên là cháu ngoại gái của Thái Tử gia, má ơi, cái chương trình này thật khoa trương quá, đều là phú nhị đại.”

Khúc Xảo Xảo nói: “Tôi không phải, gia đình tôi không làm kinh doanh, chỉ đơn thuần là diễn viên kịch.”

Hoắc Kiến Đông: “...” Còn không bằng đừng nói.

Từ đầu đến cuối Lận Trọng Trình chưa nói một câu, mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Quý Ngôn mới ngồi xuống bên cạnh Lận Trọng Trình, giả vờ gắp thức ăn, một tay khác đang ở dưới bàn sờ sờ đùi Lận Trọng Trình, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Ngài cũng tới ăn lẩu sao?"