Chương 37

Là một người phụ nữ trung niên, Quý Ngôn đoán được vài phần nói: "cũng tiện, cô nói đi."

“Là như thế này, ngày hôm qua Tiểu Tuấn gọi điện thoại cho ta nói không có tiền, con cũng biết hắn một mình đi học cũng không dễ dàng, nếu có thể giúp chiếu có, con cũng nên giúp hắn một tay."

Quý Ngôn nghe thấy mối quan hệ giữa Dương Phúc Hương và Vương Tuấn, nói vậy chính là người này nuôi nấng mình ở nông thôn, giọng nói cậu hơi hòa hoãn lại: “Tôi không có tiền, ngày hôm qua Vương Tuấn không nói với dì sao, tôi cùng Quý gia đoạn tuyệt qua lại rồi, hiện tại một chút tiền bọn họ cũng không cho tôi. Tôi còn muốn tìm các người mượn chút tiền, dì Dương có tiền không, có thể mượn trước một chút được không.”

Dương Phúc Hương vừa nghe lời này, giả vờ như thật nói với cậu: “Nơi này của ta tín hiệu không tốt lắm, con vừa rồi nói cái gì?”

Quý Ngôn lập lại lời vừa rồi nói, nói: "Dì phải thương xót cho con, con phải ngủ ngoài đường nè. Dù sao con cũng là do một tay dì nuôi nấng, trong đó cũng có chút tình cảm mà không phải sao?"

Tưởng lấy đạo đức để ép cậu? Chính là cậu không có đạo đức nha.

Thấy Lận Trọng Trình đi về phía bên này, Quý Ngôn lại nói: "Tín hiệu ở đây không tốt, một lúc nữa con sẽ gửi cho dì số thẻ ngân hàng, dì có thể lấy cho con một ít tiền trước, con cũng không muốn nhiều lắm chỉ khoảng 1 tỷ 500 triệu thôi."

Dương Phúc Hương bên kia lập tức cúp điện thoại, Quý Ngôn bật cười thành tiếng, Lận Trọng Trình hỏi: “Cười cái gì thế?”

Quý Ngôn đáp: “Không có gì.” Lại hỏi: “hỏi: “Chúng ta muốn tập hợp ở đâu?”

“Thường Hiểu Mạn mang theo Khúc Xảo Xảo đi bệnh viện địa phương để kiểm tra tình trạng của Võ Nguyên Trầm bây giờ đã tốt hơn và anh ta không còn nôn nữa,” Lận Trọng Trình vừa nói vừa nhìn Quý Ngôn, rồi nói: “Ý của mọi người là bốn người còn lại đi vịnh Long Đầu trước để nhận phòng, chờ kết thúc việc ở bệnh viện bọn Thường Hiểu Mạn sẽ đến sau.”

Quý Ngôn gật đầu đi theo sau Lận Trọng Trình, đợi Chúc Đinh đi xa mới nói: “Chúng ta đi chỗ khác nhé? "

“Không nên đi.”

Quý Ngôn đề nghị: "Vậy ngài không định lén đi bờ biển một lần?"



Vịnh Long Đầu lúc này có một đám người đang tế bái, nói là vì muốn xuống biển nên mọi người đều tới đây cầu phúc.



Bốn thành viên còn lại của ê-kíp chương trình đã cùng nhau đi theo và tế bái vịnh Long Đầu dưới sự hướng dẫn của người dân địa phương.

Khi cúi người nhắm mắt lại hứa nguyện, Quý Ngôn liếc nhìn Lận Trọng Trình, thấy hắn không có ý cầu nguyện, liền hỏi: "Ngài không tin cái này sao?"

Lận Trọng Trình đáp: “Đúng vậy, trong nhà không tin cái này.”

“vậy còn tốt, nhà tôi tương đối tin cái này, lúc trước liền bởi vì cái này mà tiễn tôi đi.”

Lận Trọng Trình khẽ ừ một tiếng: “Chuyện này lúc trước rất nhiều người đều biết, nhưng cụ thể thì Quý gia chưa nói, chỉ nói ngươi bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên sống nhờ ở nông thôn, chờ thân thể tốt lên chút lại đón trở về.”

“Thật vậy sao?” Quý nói cười cười, ngữ khí thực khoa trương.

Chúc Đinh tế bái kết thúc, đi bên cạnh lấy điện thoại, lén gửi tin nhắn cho Quý Ngôn nói: [ chúng ta nói chuyện chút được không? ]

Quý Ngôn tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời: [ Được. ]

Chúc Đinh đang ngồi trong quán rượu chờ Quý Ngôn, gặp người tới liền lên một ly bia sau đó nói: “Chúng ta vẫn là tháo xuống microphone đi, miễn cho nội dung nói chuyện bị người khác nghe thấy.”

Là hoạt động riêng nên cameras đa phần đi theo phía sau Lận Trọng Trình và Võ Nguyên Trầm, hai người tách ra tùy ý đi dạo ở chợ, Chúc Đinh cùng Quý Ngôn cũng là như thế tách ra.

Quý Ngôn theo lời hành sự, gỡ xuống microphone đồng thời nghe Chúc Đinh nói: “nói: "Thật ra, tôi được người khác ủy thác đến chương trình này. Mục đích không phải là đi du lịch, mục đích là để xem mối quan hệ giữa cậu cùng Lận Trọng Trình.”

“Phải không?” Quý Ngôn cũng không ngoài ý muốn, Từ Hồng từ lúc bắt đầu đã nói với cậu show này này nước sâu, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cậu nói: “Là Lận gia, là Quý gia, hay thật ra là Chu gia?”

Có thể đoán được đều đoán rồi.

Chúc Đinh cười nói: “Là Chu gia, chuẩn xác mà nói là Chu Minh.” Cô nhìn quanh bốn phía không nhìn thấy người quen mới tiếp tục nói: “Ngài Lận rất ít lộ diện ở trước mặt công chúng, điểm này cậu hẳn là rõ ràng, nhưng lần này thái độ đột nhiên khác thường, rất nhiều người đều không hiểu, cho nên Chu Minh để cho tôi tới nhìn xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

Quý Ngôn rút điếu thuốc ra, không có hứng thú hỏi: “Cho nên hiện tại cô thám thính được cái gì rồi?”

Chúc Đinh rất có hứng thú mà nói: “Nói thật, tôi chỉ là phỏng đoán không dám kết luận, bởi vì tôi không biết ngài Lận là nghĩ như thế nào.”



“Ai có thể biết hắn suy nghĩ cái gì?” Quý Ngôn nhìn về phía con đường cách đó không xa, lận Trọng Trình đang hỏi giá ở bên đó, “Có lẽ chỉ là nhất thời hứng khởi thôi, cái giới này không phải như vậy, ở lâu liền sẽ thấy không có gì thú vị.”

Chúc Đinh trầm mặc một lát, nói: “Ý tứ ngài Chu rất đơn giản, hắn muốn mau chóng thành hôn với ngài Lận, kỳ thật hôn ước này đã định ra rất nhiều năm, không biết vì cái gì ngài Lận tựa hồ cũng không quyết định, cứ kéo dài như vậy.”

“Ồ.” Quý Ngôn không mặn không nhạt mà trả lời.

Chúc Đinh thở dài đẩy qua một cái thẻ: “Vô luận hiện tại ngài Lận muốn làm gì, chúng tôi đều không ngăn cản được, nhưng vẫn có thể ngăn cản cậu, cậu chỉ cần rời khỏi hắn là tốt rồi.”

Quý Ngôn liếc nhìn thẻ ngân hàng trên bàn cao, cười tủm tỉm: “Mọi người đều thích lấy tiền làm việc sao?” Đẩy nó qua lại nói: “Tôi hiện tại cùng ngài không có bất luận cái quan hệ gì, thỉnh ngài Chu yên tâm.”

Chúc Đinh lắc đầu: “Hiện tại không có không đại biểu về sau cũng không có.”

Quý Ngôn nhấp ngụm nước trà nói: “Hiểu rồi,” trước khi rời đi lại nói: “Gửi lời chúc phúc đến vợ chồng mới.”

Quý Ngôn vừa đi ra khỏi quán bar, bị Lận Trọng Trình nhìn thấy, Quý Ngôn mỉm cười cùng người chào hỏi: “Ngài Lận, anh mua cái gì vậy?”

“Không có mua cái gì?” Lận Trọng Trình ánh mắt dừng ở trên người Chúc Đinh trong góc quán bar mà đảo qua, “Có người tìm em?”

“Đúng vậy.” Quý Ngôn cũng không hoảng loạn, “Nói chút chuyện làm ăn,” ghé sát vào Lận Trọng Trình, “Cảm giác mỗi lần cùng ngài Lận ở bên nhau, luôn có rất nhiều người lao vào làm ăn với tôi, cản cũng cản không được.”

“Phải vậy không?” Lận Trọng Trình ngoài miệng nói như vậy, sau đó đổi đề tài nói: “Em vừa rồi không phải nói muốn đi dạo một vòng giải sầu sao, còn muốn đi nữa không?"

Quý Ngôn không trả lời, đi ở phía trước, có một chút uể oải mà ghé sát vào quầy hàng nhìn một chút.

Chủ sạp thấy người ta không có ý mua, tiếp khách cũng không nhiệt tình, Quý Ngôn cũng tùy tiện không để bụng. Hai người một đường đi về hướng bờ biển.

Nước biển vẫn còn nóng, Quý Ngôn nhìn ngón chân trắng nõn ướt sũng của mình hỏi: “Ngài Lận vì sao không muốn kết hôn?”

Một kích tức trúng, Lận Trọng Trình sau một lúc lâu suy tư mới đứng ở trong biển nói: “Không vì cái gì, chỉ là ta không muốn."