Chương 36

Trở lại nhà ăn, thấy những người còn lại đều đã lên lầu, Quý Ngôn ngồi xuống bên cạnh Lận Trọng Trình, cầm quýt trên bàn bóc vỏ ăn rồi nói: “Còn không đi ngủ đi?"

Lận Trọng Trình không đáp, hỏi lại: “Em có hai cái số điện thoại?”

Lúc này Quý Ngôn mới nhớ tới, vừa nãy Lận Trọng Trình gọi hình như là số thẻ điện thoại cậu đã vứt đi, cũng không có gì phải nè tránh, cậu gật đầu nói: “Lúc trước Để tiện liên lạc với ngài hơn nên tôi sắm một thẻ mới.”

Không đợi người khác trả lời cậu tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ là ngài từng nói, không thích người khác quấy rầy mình, cho nên tôi mới ra hạ sách này.”

“Còn biết là hạ sách?”

Quý Ngôn ‘ rít ’ một tiếng trả lời vấn đề của Lận Trọng Trình: “Thật là chua.” Sau đó lại nói: “Tôi nhớ rõ nội dung của trò chơi ngài phải nói với người yêu cũ rằng Anh vẫn còn yêu em. Hiện tại người liền ngồi trước mặt ngài, ngài có thể yên tâm nói rồi.”

Nói xong đứng dậy, cầm lấy mảnh vải trên sô pha che lại cameras. Một lần nữa ngồi lại chỗ cũ Quý Ngôn lại cầm lấy một quả quýt.

Lận Trọng Trình ngón tay gõ mặt bàn, cũng không có ý tứ muốn nói.

Quý Ngôn lột xong quả quýt, đem đến bên miệng Lận Trọng Trình lấy lòng nói: “Ngài liền ăn một miếng đi, cho tôi chút mặt mũi.”

Lận Trọng Trình nếm khẩu nói: “Nó rất chua.”

“Chua thì tôi cũng ăn hai cái rồi,” Quý Ngôn mím môi, biết Lận Trọng Trình không tức giận, tiếp tục nói: “Sao ngài không thắc mắc vừa rồi là ai gọi điện thoại cho tôi?”

Thấy người không có ý hỏi, cậu tiếp tục nói: “Là anh trai tôi ở nông thôn, nhìn dáng vẻ có lẽ là đem tôi coi như cây rụng tiền nên tìm tôi đòi tiền.”

“Đã biết,” Lận Trọng Trình nói, “Còn có gì nữa?”

Quý Ngôn lại nói: “Kỳ thật không cần phải quan tâm đến hắn, chính hắn sẽ tìm tới, chúng ta cứ từ từ ghi hình là được rồi.”

Lận Trọng Trình khó hiểu: “Em không sợ hắn huỷ hoại thanh danh của em?” Loại sự tình này xuất hiện phổ biến ở trong giới, chuyện vì tiền càng làm quá mức hơn, hắn đều đã gặp qua.

Quý Ngôn chống cằm nói: "Cái này không đáng sợ." Cậu đứng dậy ngáp một cái, "Tôi lên lầu đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."

Tuy nói như vậy nhưng anh cũng không có ý định động đậy, từ phía sau ôm lấy Lận Trọng Trình, ghé vào tai hắn nói: "Ngài thật là một người đàn ông tốt."



Cậu đã nói điều tương tự hai lần, nhưng trong những hoàn cảnh khác nhau.

Nói xong quay người đi lên lầu, để lại Lận Trọng Trình một mình trong phòng ăn, không biết đang suy nghĩ gì.

Quý Ngôn trở lại phòng rửa mặt tắm rửa và nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ phòng tắm bên cạnh ở cùng một vị trí. Cậu biết rõ đó là thanh âm gì, nghe giọng thì giống như là Võ Nguyên Trầm.

Làm lần thứ tư, trách không được, Quý Ngôn nghĩ vẫn là rất hiếm thấy nha.

Khi Lận Trọng Trình lên lâu, vừa lúc gặp Quý Ngôn từ phòng tắm đi ra, còn chưa có mặc áo tắm dài, Lận Trọng Trình không thèm nhìn nói: “Lấy quần áo mặc vào.”

Quý Ngôn ‘ à ’ một tiếng thắt đai lưng vào rồi nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Lận Trọng Trình không bỏ, Lận Trọng Trình mặt không biểu cảm, lấy quần áo đi tắm rửa, một lúc sau mới từ phòng tắm đi ra, chọc đến Quý Ngôn mỉm cười.

Cậu nói: “Có nghe thấy tiếng gì không?”

Lận Trọng Trình nói: “Không có.”

“Được rồi,” Quý Ngôn đắp chăn lên nói, “Đêm nay cùng một chăn với tôi, hay vẫn là hai người chúng ta tách ra ngủ.”

“Một cái chăn.”

Sau khi hai người phân biệt nằm xuống, Quý Ngôn không thành thật, dựa sát vào Lận Trọng Trình nói: “Ngài nói thử xem, cái anh trai tìm tôi vay tiền kia, nếu thật sự tới kim châu tìm tôi, có thể sẽ đánh tôi hay không?”

Lận Trọng Trình đáp: “Không đến mức đấy.”

Nếu thật là như vậy,” Quý Ngôn tựa hồ không có nghe Lận Trọng Trình nói, “Ngài sẽ bảo vệ tôi chứ?”

Lận Trọng Trình nhìn Quý Ngôn trong bóng đêm, hơi thở khi nói chuyện liên tục phả lại đây, hắn không trả lời, hỏi ngược lại: “Quý Ngôn, em muốn làm cái gì?”

Quý Ngôn xoay đi, một lần nữa nằm lại trên gối mình, nói: “Không muốn làm gì cả?” sau đó lại nói: “Ngủ đi, tôi mệt rồi.”

Trời vừa rạng sáng, khi Quý Ngôn đứng dậy, Lận Trọng Trình đi chạy bộ dưới lầu vừa lúc trở về, hai người cùng nhau tiến phòng vệ sinh, một người tắm rửa, một người đánh răng, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thường Hiểu Mạn gõ cửa nói: “Tôi đã làm xong bữa sáng, xuống dưới ăn nha.”

Khi Quý Ngôn chuẩn bị xuống lầu nhìn Lận Trọng Trình còn đang tắm rửa cười nói: “Tôi xuống lầu trước.”



Tay nghề của Thường Hiểu Mạn không dám khen tặng, Quý Ngôn tìm một cái chảo và chiên một vài quả trứng, tối hôm qua ăn thịt nướng nên hôm nay cậu còn chưa có tiêu hóa hoàn toàn nên không thể ăn quá nhiều, miễn cưỡng uống được chút sữa bò.

Thường Hiểu Mạn hưng phấn dị thường nói: “Chúng ta lát nữa đi Vịnh Long Đầu đi, đó là danh lam thắng cảnh vào cửa miễn phí, nghe nói ngư dân nơi này mỗi lần ra biển hoặc là có nguyện vọng gì, đều sẽ đi nơi này, rất là linh nghiệm.”

Võ Nguyên Trầm ngủ không ngon, ngáp một cái nói: “Thực sự linh nghiệm như vậy sao?” Dựa người vào vai Chúc Đinh.

Chúc Đinh gấp quả trứng cho hắn ăn, thái độ so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều: “Ăn chút đi, miễn cho lát nữa đầu óc choáng váng.”

Võ Nguyên Trầm bĩu môi: "Tối hôm qua đã nói là không được, nếu như em còn như vậy, đêm nay anh cũng không được."

Quý Ngôn ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác nói: “Tôi nhớ rõ mỗi người chúng ta có 1 triệu tiền trợ cấp đi lại, các người muốn dùng chung hay riêng?"

Khúc Xảo Xảo không ý kiến, nhìn về phía Thường Hiểu Mạn, Thường Hiểu Mạn nói: “Tôi vẫn là dùng chung với mọi người thì hơn, con người của tôi tiêu tiền ăn xài phung phí, sợ chỉ một lát liền xài hết rồi.”

Chúc Đinh cũng nói: “Vẫn là dùng chung với mọi người đi, như vậy để có nhiều người hơn, nhiều sức mạnh hơn và cũng thuận tiện hơn."

Mấy người đang nói chuyện, thấy Lận Trọng Trình xuống lầu, Thường Hiểu Mạn mắt sắc mà nói: “Anh ngủ không ngon?”

Lận Trọng Trình nói: “Là do tôi dậy sớm chạy bộ, không đáng ngại.”

Thường Hiểu Mạn không nói gì chỉ liếc Quý Ngôn một cái. Quý Ngôn nhún vai, liên quan gì đến cậu, tối hôm qua cậu cái gì cũng chưa làm nha.

Lận Trọng Trình mới vừa ngồi xuống, Quý Ngôn gắp trứng gà cho người ta nói: “Chúng ta dự định đem tiền đặt ở cùng nhau hoa, ngài cảm thấy thế nào?”

“Tôi không ý kiến.”

Mọi người sau khi ăn xong ngồi thuyền của ngư dân đi chợ trước. Trên biển xóc nảy, mới vừa xuống thuyền, Khúc Xảo Xảo và Võ Nguyên Trầm lập tức chạy tới nơi xa nôn mửa.

Thường Hiểu Mạn thở dài: “Tôi thật sự lo lắng cho sức khỏe của người trẻ tuổi.”

Chúc Đinh cười nói: “Em không phải cũng là người trẻ tuổi sao, nói chuyện cứ như ông cụ non.”

Quý Ngôn đang muốn nói chuyện liền thấy một số điện thoại lạ gọi đến, cậu bắt máy nghe đối diện nói: “Quý Ngôn, tôi là Dương Phúc Hương, cậu hiện tại có tiện nói chuyện không?”