Chương 4

Với một cảm xúc kì lạ, Liễu Hoài Thu xoa thuốc mà Cố Lê Xuyên mang đến lên miệng vết thương của mình.

Sau đó, cậu cầm điện thoại lên để xem lịch trình ngày mai. Bỗng một cái hot search đột nhiên hiện lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Liễu Hoài Thu.

Liễu Hoài Thu click mở hot search. Một tiêu đề nóng màu đỏ hiện lên.

""Cố Lê Xuyên, chủ tịch công ty giải trí Hải Duyệt, đã có một cuộc gặp gỡ riêng với một người phụ nữ, hành động vô cùng thân mật, mối quan hệ đã bị nghi ngờ giờ đã sáng tỏ.""

Nó xuất hiện ngay phía trên điện thoại của Liễu Hoài Thu.

Ngoài ra còn có một bức hình chụp lén của paparazzi. Đó là bức hình Cố Lê Xuyên ôm lấy eo của cậu.

Bọn họ bị chụp lén.

Phản ứng đầu tiên của Liễu Hoài Thu là tức giận, và sau đó cậu có chút buồn bã.

Hot search có tiêu đề là Cố Lê Xuyên cùng một người phụ nữ đi dạo. Trông thì rất giống phụ nữ, nhưng rõ ràng cậu chính là một người đàn ông.

Nhìn vào bức ảnh, cậu không thể nhận ra.

Cậu biết rõ ràng người kia chính là cậu, nhưng cậu lại không hề chắc chắn. Vì có cảm giác như Cố Lê Xuyên đang ôm một người khác, điều này khiến cậu có chút ngột ngạt trong lòng.

Bình luận phía dưới Hot search khiến cậu càng thêm khổ sở.

""Nhìn trông thật xứng đôi, trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng!""

""Chậc chậc chậc, chỉ là một thủ đoạn nhỏ của bọn tư bản mà thôi. Không biết quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ sợ chơi chán rồi bỏ hoặc là nói là hai chúng tôi chỉ là bạn bè.""

""Hảa? Cố Lê Xuyên không thích đàn ông à? Tôi còn tưởng rằng xu hướng giới tính của anh ta vẫn luôn là nam.""

""Lầu trên ông nghĩ cái gì thế? Một vị tổng giám đốc lớn như Cố Lê Xuyên sao lại thích đàn ông? Cho dù thích, người trong nhà cũng không đồng ý, chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi.""

……

Cố Lê Xuyên rửa mặt xong thì thấy Liễu Hoài Thu đang chau mày nhìn chằm chằm điện thoại di động. Hắn nghĩ rằng Liễu Hoài Thu đang đọc một số tin tức xấu.

Hắn vội vàng đi tới, nắm lấy điện thoại của Liễu Hoài Thu rồi ôm lấy bả vai cậu, nhẹ giọng nói: “Không cần để ý những bình luận trên mạng. Sau khi em nổi tiếng, ắt sẽ có người đố kỵ.”

“Có người khen em thì cũng sẽ có người mắng em. Không phải anh đã nói sớm với em từ lâu rồi sao? Sao em vẫn tức giận khi đọc những bình luận của đám anti-fan đó?"

“A?” Liễu Hoài Thu thấy hắn có chút hiểu lầm, cậu vội vàng giải thích, “Không, hôm nay chúng ta đi ra ngoài rồi bị chụp trộm.”

Liễu Hoài Thu mở cái hot search kia ra và đưa lên trước mặt Cố Lê Xuyên.

Cố Lê Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, lấy điện thoại của mình nhắn tin cho trợ lý rồi nói, “Em đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, anh đã nhờ trợ lý xử lý rồi.”

“ Cũng may hôm nay em mặc váy, Còn hảo ngươi hôm nay xuyên nếu không thì rất khó giải thích.”

Liễu Hoài Thu không nghĩ gì nhiều. Cậu chỉ tự hỏi "khó giải thích" là có ý gì.

Vừa rồi tâm trí của cậu chỉ dồn vào dòng bình luận "người trong nhà cũng không đồng ý".

Cậu đã rất hạnh phúc khi ở bên Cố Lê Xuyên, nhưng cậu lại quên mất điều quan trọng nhất.

Cậu có ý định sẽ cùng ở với Cố Lê Xuyên đến hết đời, nhưng nếu người trong nhà không đồng ý....

Liễu Hoài Thu suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là nên nói ra, “Lê Xuyên, chúng ta như vậy có ổn không? Người nhà anh sẽ đồng ý sao?”

“Sao lại nói vậy? Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Lê Xuyên cất điện thoại sau khi gửi tin nhắn cho trợ lý của mình, “Mười phút nữa hot search sẽ bị gỡ.”

“Đừng nghĩ linh tinh, không ai có thể quản được anh. Nếu em không có việc gì thì sấy tóc cho anh đi.”

“Được.” Liễu Hoài Thu thấy Cố Lê Xuyên không thèm để ý, cậu cũng không nghĩ gì nhiều.

Cậu tin tưởng Cố Lê Xuyên vì Cố Lê Xuyên đã nói gia đình hắn không quan tâm, cậu chỉ cần tin tưởng nó là được.

Liễu Hoài Thu lấy ra máy sấy tóc, nhẹ nhàng sấy tóc giúp Cố Lê Xuyên.

——

Hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi thì cũng đã 10 giờ tối.

Cố Lê Xuyên tắt đèn trên đầu giường rồi hôn lên trán Liễu Hoài Thu, nhẹ giọng hỏi: “Em bôi thuốc chưa?”

Liễu Hoài Thu gật gật đầu.

Cố Lê Xuyên: “Vậy nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai anh đưa em tới sân bay.”

Liễu Hoài Thu nằm trong lòng ngực Cố Lê Xuyên, cậu cảm nhận được từng nhịp tim mạnh mẽ của Cố Lê Xuyên, cũng không hề cảm thấy buồn ngủ.

Đột nhiên, một điều quan trọng hiện ra trong đầu cậu.

Liễu Hoài Thu không chút nghĩ ngợi liền ngồi dậy, kích động mà nói: “Lê Xuyên, anh có thời gian vào ngày 22 tháng sau không? Em sẽ đợi anh vào ngày 22 được không?”

Ngày 22 tháng 9 chính là ngày kỉ niệm một năm hai người yêu nhau. Cậu biết Cố Lê Xuyên sẽ không nhớ rõ, bởi vì hắn công tác bận rộn, rất nhiều chuyện đều là trợ lý xử lý.

Nhưng cậu không để bụng. Nếu Cố Lê Xuyên không nhớ rõ, vậy thì cậu sẽ chuẩn bị món quà bất ngờ này.

Cố Lê Xuyên bị giọng nói của Liễu Hoài Thu làm cho giật mình, giọng điệu hắn có chút không vui nhưng vẫn không trách cậu, “Chỉ cần em có thời gian thì anh sẽ tới.”

“Được.” Liễu Hoài Thu vui mừng nằm xuống và bắt đầu nghĩ đến những dự định cho kế hoạch đó.

——

Ngày thứ hai, tại bãi đỗ xe của sân bay.

Liễu Hoài Thu đổi về quần áo nam và ngồi ở ghế phụ. Cậu nhìn Cố Lê Xuyên lưu luyến không lỡ rời, “Lê Xuyên, en lần này cần một tháng mới có thể trở về, anh có nhớ em không?”

Cố Lê Xuyên nhàn nhạt lên tiếng, “Nhớ”

Liễu Hoài Thu cong cong đôi mắt, “ Vậy chúng ta có thể thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện được không?”

Cố Lê Xuyên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Liễu Hoài Thu, có chút thất thần, giọng điệu mềm mại, “Nếu em có chuyện gì thì cứ nhắn cho anh, anh sẽ trả lời khi anh thấy nó. Sắp tới giờ rồi, em đi đi.”

“Được.” Liễu Hoài Thu không nhận được câu trả lời như ý muốn, cậu có chút thất vọng.

Cậu biết rằng không thích gọi điện thoại là thói quen của Cố Lê Xuyên. Đây là một thói quen, hắn cũng không cần thiết phải thay đổi.

Liễu Hoài Thu đứng dậy hôn Cố Lê Xuyên, nói với Cố Lê Xuyên một tiếng, “Nhất định phải nhớ em” rồi liền xuống xe.

Trong sân bay, có rất nhiều fans của Liễu Hoài Thu đang cầm quà ở phía trước.

Liễu Hoài Thu vừa xuống xe, liền được những người vệ sĩ bị che chở và ùa vào biển người.

Fans đi theo sau Liễu Hoài Thu, và gọi biệt danh của cậu, “Pi pi.”

Liễu Hoài Thu mỗi lần nghe thấy fans nói như vậy, đều sẽ không nhịn được mà cười.

Cậu cực kì nhẹ nhàng nói với fans hâm mộ đi sau mình: “Đừng gọi như vậy được không? Mỗi lần các bạn gọi như vậy, mình tưởng các bạn đang gọi chú mình đấy.”

“Mình còn trẻ, cũng không muốn làm một ông chú đâu.”

Trong nháy mắt, các bạn fans đi theo đều bật cười rồi đem những món quà của mình tặng cho Liễu Hoài Thu rồi trêu chọc: “Chúng mình chỉ thích gọi cậu là pi pi, nếu cậu không phiền thì làm chú cũng được.”

Liễu Hoài Thu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cậu thật sự rất thích fans của mình.

Dù sao fans của cậu cũng rất thích cậu, cậu thật may mắn khi có rất nhiều người thích cậu.

Tất cả những điều này đều phải kể đến công lao của Cố Lê Xuyên, nếu lúc đó không có Cố Lê Xuyên hỗ trợ thì làm sao cậu- một người mới đến, lại có thể có được vị trí như bây giờ.

Liễu Hoài Thu nghĩ đến đây, cậu không khỏi quay lại nhìn. Nhưng phía sau có rất nhiều người, cậu căn bản không thể nhìn thấy.

Fans còn rất nhiệt tình đem quà đến phía trước.

Liễu Hoài Thu thoáng nhìn thấy một bó hoa hồng lớn trong tay của một bạn fans, và cậu đã không ngần ngại mà cầm lấy nó.

Ở nhà luôn phải mặc đồ trắng suốt mấy ngày khiến cậu cũng có chút khó chịu. Hiện tại cầm bó hoa nóng bỏng màu đỏ này cậu rất vui vẻ.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn cậu ở nông thôn nên có chút mê tín.

Nhưng mỗi người ai cũng có những thứ mình thích và những thứ mình không thích sao?

Cậu rất thích bó hoa hồng lãng mạn và nóng bỏng này.