Chương 5: Bất ngờ!!!

Một tháng sau....

Liễu Hoài Thu dựa vào sô pha dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình. Cậu mệt mỏi nhìn Diêu Chỉ Nghệ, người đại diện đang ngồi trước mặt.

“Chị Diêu, làm ơn hãy giúp em về buổi quay quảng cáo nhiều nay. Chiều nay em phải về thành phố A.”

Tối hôm qua, để bắt kịp tốc độ công việc. Cậu đã quay hình cả đêm, đến cả sáng nay cậu cũng bận. Cậu bận đến mức không còn sức lực để nói chuyện nữa.

Diêu Chỉ Nghệ cau mày, có chút không hài lòng với yêu cầu của Liễu Hoài Thu.

Liễu Hoài Thu đã theo cô ấy hai năm. Cô ấy cũng đã bên cạnh cậu từ khi cậu vẫn là một tân binh cho đến tận bây giờ.

Mặc dù không thể thiếu sự hỗ trợ của Cố Lê Xuyên, nhưng Liễu Hoài Thu hoàn toàn có khả năng để có được chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí.

Diêu Chỉ Nghệ rất hài lòng với thái độ làm việc của Liễu Hoài Thu. Đây là lần đầu tiên Liễu Hoài Thu khiến cô thất vọng từ khi nhận việc.

"Sao lại đột nhiên muốn quay lại thành phố A? Quảng cáo này đã được sắp xếp từ một tháng trước, làm như vậy sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng. Nếu vi phạm hợp đồng quá nhiều lần, danh tiếng của cậu cũng sẽ đi xuống đấy.”

“Cậu nhất định phải trở về sao?”

“Hôm nay là ngày kỉ niệm 1 năm của em và Lê Xuyên. Em muốn về để chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh ấy.” Liễu Hoài Thu liền nghĩ đã một tháng rồi cậu không gặp Cố Lê Xuyên. Cậu ngượng ngùng khoé miệng cong lên, ngay cả đôi mắt vừa mệt mỏi ấy cũng bắt đầu bừng sáng.

“Em nghĩ sáng nay có thể chụp xong rồi, ai ngờ.... Em đã gây phiền toái đến chị Diêu, lần này em sẽ chịu tổn thất.”

Diêu Chỉ Nghệ ngẩn người khi nghe tới tên Cố Lê Xuyên, và chỉ có duy nhất Liễu Hoài Thu mới dám trực tiếp gọi cái tên Cố Lê Xuyên trong công ty này, “Tổn thất cũng không cần cậu phải bồi thường. Nhưng vì cái này mà cậu quay cả tối qua sao?”

Liễu Hoài Thu đỏ mặt gật gật đầu.

Cậu cùng Cố Lê Xuyên ở bên nhau đã một năm, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến tên hắn trước mặt người ngoài.

Diêu Chỉ Nghệ lấy điện thoại di động ra, nhìn thông báo gần đây của Cố Lê Xuyên, cô ấy dặn dò: “Chiều nay tôi sẽ đẩy quảng cáo cho cậu, vừa vặn chỉ còn mỗi quảng cáo chiều nay, ba ngày tới đây không có lịch trình gì cả, nên cậu hãy nghỉ ngơi tốt đi.”

——

Liễu Hoài Thu cảm ơn Diêu Chỉ Nghệ rồi nhấc điện thoại và xác nhận thời gian với Cố Lê Xuyên.

Nhưng khi cuộc gọi vừa gọi đi, thì một giọng nữ vang lên, "Xin chào, số quý khách hiện tại đang bận....”

Không gọi được cho Cố Lê Xuyên, Liễu Hoài Thu không hề để tâm chút nào.

Chuyện như vậy, cậu đã trải qua rất nhiều. Cố Lê Xuyên cái gì cũng tốt, nhưng lại không bắt máy của cậu.

Cho dù là nghe điện thoại thì cũng là giọng điệu lạnh lùng ấy.

Nhưng cậu lại rất thích giọng điệu lạnh lùng ấy của Cố Lê Xuyên.

Liễu Hoài Thu suy nghĩ một lúc, vẫn nên là gửi cho hắn một tin nhắn.

""Lê Xuyên, anh về nhà lúc mấy giờ? Em đợi anh ở nhà.""

Tin nhắn vừa được gửi đi, một lúc sau cũng không có phản hồi. Liễu Hoài Thu cũng không thèm để ý, cậu biết chắc hẳn Cố Lê Xuyên đang rất bận, nếu không bận, hắn nhất định sẽ trả lời tin nhắn của cậu.

Liễu Hoài Thu nhìn thời gian trên đồng hồ, cậu phát hiện đã sắp đến thời gian phải lên máy bay nên vội vàng thu dọn hành lý về thành phố A.

——

Trong quán bar lớn nhất của thành phố A.

Cố Lê Xuyên cầm lấy điện thoại, hắn nhìn chằm chằm tin nhắn của Liễu Hoài Thu và có chút mất hứng.

"Này, Lê Xuyên, cậu làm cái gì đấy, mau uống đi. Hôm nay chúng tôi tới chỗ của cậu, cậu phải chiêu đãi chứ.” Người bên cạnh đẩy đẩy Cố Lê Xuyên, anh ta mang một chén rượu đến trước mặt hắn.

Cố Lê Xuyên cất điện thoại, hắn cầm lấy chén rượu trước mặt, cùng người bên cạnh mà uống, “Yên tâm, tôi sẽ làm mọi người thấy vui vẻ.”

“Nhưng mà, tôi rủ các anh đi, nhưng tôi không chơi đâu.”

"Tôi biết chứ, chúng ta ai lại không biết tính cậu, cái thói ở sạch của cậu.” Thịnh Lai cười nói:

“Tuy nhiên, cậu cũng đã trống vắng quá lâu rồi, cũng không chơi bời bên ngoài. Dù sao xung quanh cũng sẽ có người vây quanh. Công ty cậu có nhiều minh tinh như vậy, tùy tiện tìm một người, nhất định sẽ không tồi.”

“Hay là cậu vẫn nhớ về mối tình đầu với Diệp Dư Thu?”

“Cô ấy đã chết lâu rồi, vậy cậu cũng nên.....”

Người bên cạnh Thịnh Lai khụ khụ một tiếng, nhắc nhở, “Thịnh Lai……”

Thịnh Lai lại không cảm kích chút nào, “Thế nào? Không phải là nên nhắc tới sao? Người chết không thể sống lại, Lê Xuyên vẫn thích cô ấy thì có ích lợi gì, chả lẽ Lê Xuyên giữ cô ấy trong lòng cả đời sao.”

Cố Lê Xuyên nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt với vẻ mặt u ám. Hắn lặng nghe Thịnh Lai nhắc tới những chuyện đã qua.

Lâm Gia Mộ ghé sát vào tai Cố Lê Xuyên, thấp giọng nói: “Lê Xuyên, cậu đừng để ý, cậu cũng biết tính tình Thịnh Lai rồi, cậu ấy nghĩ cái gì thì liền nói cái đấy.”

"Không có gì, cậu ta nói cũng không sai.” Cố Lê Xuyên nhàn nhạt lên tiếng, hắn bưng ly rượu vang đỏ trên bàn, nhẹ nhàng rót vào chén.

Xuyên thấu qua chén rượu, hắn lại nghĩ tới gương mặt cô gái đang cười kia.

Tình yêu thời đại học, quả thật là rất thuần khiết, nó có thể khiến hắn nhớ mãi không quên.

Cố Lê Xuyên nghĩ đến cô gái trôn sâu trong ký ức của mình, khoé miệng không kiềm được mà nhếch lên.

Dần dần, khuôn mặt cô gái ấy lại trùng khớp với một chàng trai. Chính là dáng vẻ của Liễu Hoài Thu.

Nếu không phải người đó có khuôn mặt gần giống với Diệp Dư Thu, thì hắn đã không giữ bên mình rồi.

Cố Lê Xuyên đột nhiên nghĩ đến Liễu Hoài Thu trước đó hỏi hắn khi nào về nhà, hắn vẫn chưa trả lời.

Hắn lập tức lấy điện thoại ra, gõ nhẹ đầu ngón tay vài cái rồi gửi đi.

""Lát nữa thôi""

Nhưng chỉ với ba chữ này đã khiến Liễu Hoài Thu khoé miệng cong lên.

Sau khi Liễu Hoài Thu xuống sân bay, cậu không đi thẳng về nhà mà lại đi tới khu trung tâm mua sắm của thành phố A.

Món quà kỉ niệm 1 năm đó, cậu đã đặt trước rồi.

Đó là một cặp nhẫn vô cùng đơn giản, hiện nó đang ở trong túi áo của cậu.

Sau khi Liễu Hoài Thu mua những đồ vật mà mình cần, cậu trực tiếp bắt taxi tới thẳng biệt thự của Cố Lê Xuyên.

Cửa phòng mới vừa vừa mở ra, một đống khói bụi ập vào mặt cậu.

Liễu Hoài Thu lúc này mới nhớ ra, người bảo mẫu- dì Chu đã xin phép nghỉ việc được một tuần rồi. Mà thời gian này Cố Lê Xuyên cũng đi công tác, nên căn biệt thự này trở nên trống không.

Liễu Hoài Thu thật cẩn thận đặt đồ trong tay xuống và bắt đầu dọn dẹp căn biệt thự.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh chóng.

Liễu Hoài Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời vốn đã tối ở ngoài cửa sổ, cậu càng thêm bối rối.

Cố Lê Xuyên nói hắn sẽ đến muộn một chút, nhưng lại không nói là mấy giờ. Cậu sợ khi Cố Lê Xuyên trở về là lúc cậu chưa chuẩn bị thì sẽ không còn là bất ngờ nữa.

Liễu Hoài Thu không màng đến cơ thể đang mệt mỏi của mình, cậu đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp.

May mắn thay, chỉ còn lại phòng của Cố Lê Xuyên là chưa được dọn.

Bởi vì Cố Lê Xuyên không thích người khác vào phòng làm việc của mình, cho nên Liễu Hoài Thu cũng không tự tiện xông vào.

Hôm nay là ngoại lệ, Liễu Hoài Thu cũng không nghĩ nhiều. Cậu chỉ muốn mau chóng dọn dẹp sạch sẽ rồi chuẩn bị bất ngờ cho Cố Lê Xuyên.

Liễu Hoài Thu xoa xoa phần eo hơi đau của mình và mở cánh cửa phòng của Cố Lê Xuyên.

Một chiếc thùng gỗ đổ nát không phù hợp với phòng làm việc đột nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt của Liễu Hoài Thu.

Nó không khóa, Liễu Hoài Thu tưởng đó là đồ vật bỏ đi của Cố Lê Xuyên. Cậu liền không chút nghĩ ngợi mà đi tới trước thùng gỗ, cong lưng mà mở ra.

Một bức ảnh của Cố Lê Xuyên cùng với một cô gái có gương mặt quen thuộc bỗng hiện ra trước mặt cậu.