💚 Lẳиɠ ɭơ đỉnh lưu thụ x danh môn vọng tộc phúc hắc cấm dục bác sĩ công. Lục Tư Bạch thầm mến Dư Tự Ngôn cả thanh xuân. Lúc học trung học, hắn xuất thân từ một gia đình danh giá, thành tích xuất sắc, …
💚
Lẳиɠ ɭơ đỉnh lưu thụ x danh môn vọng tộc phúc hắc cấm dục bác sĩ công.
Lục Tư Bạch thầm mến Dư Tự Ngôn cả thanh xuân.
Lúc học trung học, hắn xuất thân từ một gia đình danh giá, thành tích xuất sắc, tự do và phóng khoáng, có ngoại hình đẹp và tài giỏi, được các cô gái yêu thích.
Mà Dư Tự Ngôn ngồi cùng bàn với hắn vì cha phá sản, mẹ là tiểu tam đã bỏ trốn cùng người khác, trở thành một kẻ thích đánh nhau ẩu đả gây chuyện.
Lúc mười tám tuổi, Lục Tư Bạch người đang sống ở trên đỉnh kim tự tháp, ước nguyện với bạn cùng bàn: "Chúng ta hẹn hò đi!”
Dư Tự Ngôn ngẩn ngơ một rồi cười lưu manh nói: "Được! Sinh nhật vui vẻ nha, bạn trai!”
Hai người hẹn hò ba tháng, Dư Tự Ngôn để lại một câu cậu muốn ra nước ngoài du học rồi mất tích.
Mười năm sau, Lục Tư Bạch trở thành giáo sư tiến sĩ chuyên gia tim mạch hàng đầu trong nước được giới học thuật theo đuổi, Dư Tự Ngôn trở thành một tay ăn chơi nổi tiếng trong nước.
Một chuyện ngoài ý muốn làm cho hai người lần nữa gặp lại cũng ma xui quỷ khiến trở thành hàng xóm, tuy nhiên vì những hiểu lầm cho nên bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, sơ hở là tiểu phẩm yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Sau đó, Dư Tự Ngôn mới biết được lúc trước Lục Tư Bạch đã xuất ngoại tìm cậu, vừa tìm đã là mười năm.
Về sau Lục Tư Bạch mới hiểu được Dư Tự Ngôn khiến hắn phát điên trong mười năm, hắn cởi bỏ lớp ngụy trang giam cầm người trong vòng tay đè cậu áp vào bức tường trong một đêm mưa, nhìn chằm chằm vào người đó. Đôi mắt đỏ tươi sau một lúc thì thầm: "Dư Tự Ngôn, tôi có thể hôn em không?"
"Giáo sư Lục, hôm nay trên lớp học anh nói rằng người bình thường trong khoang miệng có hơn hai trăm loại vi khuẩn, trên nguyên tắc không nên hôn môi, anh cảm thấy tôi không phải người bình thường à!?"
“Là tôi không có nguyên tắc." Lục mắc bệnh sạch sẽ nặng Tư Bạch khàn giọng nói xong liền hôn lên.
***
“Dư Tự Ngôn, em không thể khiêm tốn một chút không hả?" Người đại diện trầm giọng hét lên giận dữ.
Dư Tự Ngôn chậm rãi đẩy kính râm lên sống mũi thẳng tắp, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, ngây thơ nhún vai, “Sao chị có thể mong đợi em sẽ khiêm tốn với khuôn mặt như này chứ?"
"Em không thể che mặt mình được à?"
"Được rồi, cho dù ngày nào em cũng che mặt như một tên trộm thì bộ dạng này vẫn sẽ khiến Hàng nghìn cô gái chảy nước miếng vì dáng người của em thôi!"
Lục Tư Bạch ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng.
"..." Dư đại minh tinh lặng lẽ đeo khẩu trang hình Crayon Shin-chan lên..
Người đại diện: "!!!"
K thấy ai đọc lun, mất động lực hoàn thành ghê, cảm giác mn k thích truyện này ấy 🥺