Chương 2: Xấp Bản Thảo Kỳ Lạ

Sau khi sắp xếp cảm xúc bản thân một cách cẩn thận, tôi quyết định dùng dao rọc giấy xé bỏ từng lớp băng keo dính chặt vào gói bưu kiện kia. Trong đầu tưởng tượng hàng vạn trường hợp sau khi mở ra, cho dù nó có là thứ gì thì tôi đây đã chuẩn bị tinh thân để đón nhận.

Nhưng trái với những điều khủng khϊếp diễn ra trong đầu tôi, bên trong chỉ là một xấp giấy dày được đóng gáy sơ sài. Trên trang đầu tiên chỉ duy nhất dòng chữ được in hoa to tướng.

"CUỘC SỐNG MỚI CỦA TÔI"

Bên trong là hơn một trăm trang kín mít đầy chữ, xem ra nó giống như một quyển bản thảo mà Lin thường hay nộp cho tôi ở toà soạn. Ngoài nó ra chẳng còn gì khác, điều đó làm tôi có chút hụt hẫng. Nhưng sau đó tôi liền lấy lại tinh thần, có thể đây chính là di nguyện cuối cùng của Lin, câu chuyện cuối cùng của cô ấy. Có lẽ cô ấy muốn tôi xuất bản nó, nhưng nhất thiết phải vào thời điểm này sao? Tôi không chắc mọi người sẽ đón nhận tác phẩm này với một cảm xúc thuần tuý của độc giả. Và tôi thì không muốn tác phẩm của Lin bị đối xử như vậy.

Dẹp bỏ qua chuyện đó, tôi bắt đầu bắt tay vào việc kiểm duyệt qua nội dung của tác phẩm cuối cùng đó. Bởi vì vẫn còn ám ảnh suy nghĩ Lin có thể để lại lời nhắn nào đó qua những con chữ, tôi đọc rất chậm. Sang đêm thứ hai, tôi mới thật sự đọc hoàn chỉnh nội dung của bản thảo.

Bây giờ là 2 giờ 46 phút sáng.

Tôi không thật sự thích nội dung của bộ tiểu thuyết này, nó không giống với phong cách viết của Lin cho lắm. Mặc dù nó vẫn là một câu chuyện về tình yêu, khá đẹp nhưng không hiểu sao nó làm tôi cảm thấy khó thở như có thứ gì đó đặt lên trái tim mình.

Mở đầu câu chuyện là ở một cụm các tiểu vương quốc phía Tây châu Âu đầu thế kỷ XVIII, mà người đứng đầu khối quốc gia đó chính là nam chính, một vị quốc vương trẻ tuổi tài giỏi với khả năng thao túng tâm trí của người đối diện. Nhưng bằng cách nào đó, hắn vẫn trở thành nạn nhân của cuộc hôn nhân chính trị, người hắn lấy là con gái của gia tộc công tước lâu đời có công trong chiến tranh xâm lược mở rộng lãnh thổ. Tất nhiên, hắn không yêu nàng ấy, mặc cho nàng ta có cố ép bản thân trở thành một thánh nữ mỗi khi xuất hiện trước mặt hắn ta, thứ nàng thu về chỉ có sự lạnh nhạt kèm chán ghét mỗi lúc một nhiều. Vì thế, nàng trút nỗi buồn bực của bản thân lên những kẻ tôi tớ, nàng dùng nỗi đau thể xác của kẻ khác làm thuốc xoa cho những vết đau trong lòng nàng. Không may, trong đám người nàng hành hạ có một hầu gái và dĩ nhiên đó cũng là nữ chính. Nam chính và nữ chính từ từ đến với nhau dưới tâm lí đều là nạn nhân của nàng, một người phụ nữ ác độc, ích kỷ và đáng nguyền rủa. Sau cái giá cho những việc đã gây ra là cái chết đầy đau đớn, nam nữ chính bắt đầu phát triển tình cảm ngọt ngào với nhau cho đến cuối truyện.

Một câu chuyện quá đại trà, như một bản tiểu thuyết ba xu rẻ tiền đầy tính chất ăn liền. Tôi càng khẳng định nó không giống chút nào so với phong cách của Lin. Nhưng nó thật sự là do Lin viết ra, nét chữ ký bằng mực in đen nằm cuối trang giấy như một minh chứng rõ ràng, đặc biệt là dòng ghi chứ nghiêng nghiêng.

"Gửi tặng em - Lily, những hồi ức đau đớn."

Lily là tên tôi, trùng hợp hơn cả hay là điều gì đó Lin muốn ám chỉ, tên người vợ ác độc của nam chính cũng tên Lily. Mới đầu khi đọc đến tên nhân vật này, tôi chỉ cho đó là một sự trùng hợp không ác ý nhưng khi nữ chính xuất hiện với cái tên Lin, tôi đã không còn đọc câu chuyện này theo một cách bình thường được nữa. Tâm trí tôi bắt đầu gắn liền khuôn mặt tôi với nhân vật nữ phụ Lily, và người con gái đáng thương bị hành hạ mỗi ngày đó bắt đầu mang hình dáng của Lin. Điều đó làm dấy lên một nỗi sợ không tên mà khi đọc xong, tôi phát hiện khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt.

Tôi nhìn vào màn hình máy tính vẫn còn bật sáng, khung thông báo hiển thị máy tính của tôi hiện chỉ còn 10% pin. Phía sau nó là khung cửa sổ mail tôi chưa kịp tắt, mail của Lin vẫn nằm đó và giờ tôi đã hiểu, nó liên quan đến bản tiểu thuyết này.

Bây giờ là 3 giờ sáng.

Không tin được, thời gian chỉ mới trôi qua 15 phút sau hàng trăm suy nghĩ của tôi sao? Tôi nhìn ra cửa sổ, bên dưới lòng đường vắng hoe, thỉnh thoảng lại có mấy con mèo hoang vụt ra từ đâu đó trong mấy con hẻm sâu.

Tôi lại quay vào nhìn quanh căn phòng ngủ của mình, căn phòng nửa chìm trong bóng tối, điểm sáng duy nhất của căn phòng phát ra từ chiếc máy tính đang dần cạn pin của tôi. Việc đặt chân xuống giường tìm đồ cắm sạc cũng làm tôi trở nên bồn chồn sợ hãi, tôi vẫn đang lạc trong cảm xúc nhận ra Lin không hề đối với tôi như tôi từng nghĩ. Có lẽ cô ấy ghét tôi, và điều tội tệ là tôi chỉ nhận ra sau khi cô ấy mất.

Căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối, máy tính đã hoàn toàn cạn sạch pin. Tôi nằm co ro trên giường, cảm giác cơ thể mình tuông ra mồ hôi ngày càng nhiều. Cảm giác mồ hôi trên da dính vào vải áo lẫn ga đệm làm tôi muốn trở mình, tôi vươn tay tìm tấm chăn thế nào lại vô tình chạm vào tập giấy vẫn còn để trên đệm, nó lạnh ngắt như một tảng đá vuông vứt.

Tôi hít sau, dùng tay quẹt mạnh làm nó rơi xuống đất, không gian yên tĩnh làm tiếng động bị khuếch đại càng lớn.

Tôi quyết định sáng mai sẽ đốt nó, dù cho là thế nào đi nữa nó phải biến mất cùng với nỗi bất an đang ngày càng lớn dần trong tôi.