Chương 49. Trảm Thần trưởng lão, Nguyên Anh tầng hai (2)

Lâm Phàm trả lời: "Quả thật là vậy, nhưng ta sống trăm năm, trong lòng ta, người đáng để ta để ý cũng không nhiều lắm, vừa vặn tất cả mọi người đều đang ở Ngọc Thanh tông này.

Trong đó, người quan trọng nhất với ta còn muốn đồng sinh cộng tử với Ngọc Thanh tông."

Độ hảo cảm nhanh chóng tăng lên!

[Độ hảo cảm của Hi Tuyền tiên tử với ngươi lại tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là 3.5 tinh]

Hiện tại chỉ mới 3.5 tỉnh?

Không hổ là sư phụ ta, chung quy vẫn không giống với những người khác!

Càng cao lãnh ta càng thích!

Trong lòng Lâm Phàm thầm cảm khái.

Hi Tuyền tiên tử nói sang chuyện khác: "Vậy sau này ngươi tính toán thế nào? Tiếp tục bế quan?"

"Ừm, không biết lúc nào tên ma đầu Dung Hư cảnh kia sẽ gϊếŧ tới, ta phải tranh thủ thời gian biến cường."

"Vậy ngươi đi đi."

"Ừm"

Lâm Phàm đứng dậy rời đi.

Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại có chút tiếc nuối khó hiểu.

Khi đi tới cửa hắn quay đầu hỏi: "Sư phụ, đại nạn của ngài gần tới rồi sao?"

Hi Tuyền tiên tử ngẩn người, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Nguyền rủa ta chết?

"Ta nghĩ đến Thiết sư đệ, ta không hy vọng sư phụ rời khỏi nhân thế. Nếu thật sự có một ngày ấy, ta hi vọng sư phụ có thể thông báo với ta sớm một chút."

Lâm Phàm đang nói lời thật lòng.

Hi Tuyền tiên tử tức giận nói: "Cút đi, mệnh của vi sư còn rất dài."

Lâm Phàm vội vã trốn.

Hi Tuyền tiên tử lắc đầu bật cười.

Nàng không khỏi nhớ tới chiến đấu giữa trưa hôm nay, đến tận lúc này nàng vẫn cảm thấy đó như một giấc mộng.

Không nghĩ tới trong số đệ tử của nàng lại cất giấu một nhân vật lợi hại như thế.

Chẳng qua vậy mà tiểu tử này lại coi nàng thành người trọng yếu nhất.

Ngược lại khiến nàng rất bất ngờ.

Bỏ ra nửa canh giờ, rốt cục Lâm Phàm cũng thoát khỏi sự dây dưa của Thường Nguyệt Nhị, trở lại động phủ của mình.

Ngồi trên giường gỗ quen thuộc, Lâm Phàm duỗi cái lưng mệt mỏi.

"Đúng là một ngày đặc sắc, ta thật quá mạnh mẽ."

Lâm Phàm đắc ý cười nói, một kiếm đã có thể chém đại tu sĩ Hóa Thần, khỏi phải nói cảm giác này sảng khoái tới mức nào!

Nhất là thái độ của cao tầng Ngọc Thanh tông đối với hắn đã trở nên khác hẳn...

Đây là trang bức thường được viết tới trong tiểu thuyết sao?

Không thể không nói, đúng là rất thoải mái.

"Quả nhiên, cứ bế quan tu luyện như vậy là lựa chọn chính xác. Nếu trước đó ta tu luyện ít đi vài năm đã không có cơ hội ra tay như vậy."

"Nhất định phải dốc hết toàn lực tu luyện."

Lâm Phàm yên lặng nghĩ.

Nếu như kiếp nạn này phát sinh vào một hai năm trước, khi hắn còn chưa đột phá tới Nguyên Anh cảnh, vậy chắc chắn hắn không phải đối thủ của Đoạn Thông Thiên.

Đến lúc đó hắn chỉ có thể chạy trốn, mà những nữ tử có khả năng phát triển thành đạo lữ dự phòng của hắn đều phải chết.

Nghĩ tới đây, Lâm Phàm càng thêm kiên định quyết tâm khổ tu.

Trước khi vô địch tuyệt đối, hắn muốn dành hết tất cả thời gian vào việc tu luyện.

Dù Đoạn Thông Thiên đã chết, nhưng nguy hiểm vẫn đang còn đó.

Ngự Yêu ma tông!

Lâm Phàm tràn đầy ý chí chiến đấu.

Hắn muốn vượt hẳn đám người Ngự Yêu ma tông trước khi đám người Ngự Yêu ma tông đuổi đến báo thù!

Lâm Phàm vừa nghĩ vừa tiến vào trạng thái tu luyện.

Nửa năm thoáng cái đã qua.

Nội môn Ngọc Thanh tông khôi phục như lúc ban đầu, thương thế của đám người Lý Khanh Tử cũng khỏi hẳn, bọn hắn bắt đầu điều động lượng lớn đệ tử đánh Thanh Minh ma giáo.

Lâm Phàm không bị kinh động, Hi Tuyền tiên tử cũng không phái đệ tử tới tìm Lâm Phàm.

Đoạn Thông Thiên, Trương Khốn Ma đã chết, luận chiến lực cao cấp, tất nhiên Thanh Minh ma giáo đánh không lại Ngọc Thanh tông!

Về tâm lý, Ngọc Thanh tông cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Một năm sau.

Dưới thế tiến công cương mãnh của Ngọc Thanh tông, Thanh Minh ma giáo liên tục bại lui, thậm chí còn phải rời khỏi đại bản doanh tông môn.

Tu chân giới Đại Yến khϊếp sợ!

Danh tiếng của Ngọc Thanh tông tăng lên rất nhiều!

Tu vi của Lâm Phàm cũng đạt tới Nguyên Anh cảnh tầng hai.

Bỏ ra hai năm rưỡi mới tăng lên một tầng.

Quả nhiên tiểu cảnh giới trong Nguyên Anh cảnh cũng không dễ dàng đột phá như vậy.

Chẳng qua so với trước kia, tốc độ tu hành của hắn đã tăng nhanh hơn không ít, bởi vì hiện tại Lâm Phàm không cần tu luyện từng linh căn một nữa, hắn có thể trực tiếp hấp thu sáu loại linh khí chuyển hóa thành lục đạo linh lực!

Từ sau khi đột phá Kim Đan cảnh tầng chín hắn đã có thể tu luyện như vậy. Đối với việc tu hành Nguyên Anh cảnh, có thể nói nó như thần trợ.

Một ngày này.

Thường Nguyệt Nhi trước động thăm hỏi.

"Tông môn đã tích góp không ít thiên tài địa bảo có thể gia tăng linh khí trong động phủ cho ngươi, ta tới trông giúp ngươi. Còn có Tụ Linh Trận Pháp." Sau khi Thường Nguyệt Nhi tiến vào động phủ đã mở miệng cười nói.

Nàng đã biết được Trảm Thần trưởng lão của Ngọc Thanh tông chính là Lâm Phàm.

Mà khi nghe được tin tức này, độ thiện cảm của nàng với Lâm Phàm trực tiếp tăng lên đến 5.5 tinh!

Tin tức này là nàng nghe được từ trong miệng Hi Tuyền tiên tử, vì vậy nàng tin tưởng không nghi ngờ.

Quả nhiên Lâm sư đệ là thiên tài trước nay chưa từng có!

Không!

Thiên chi kiêu tử!

Lâm Phàm gật đầu, nói: "Làm phiền sư tỷ."

Thường Nguyệt Nhi bắt đầu bận rộn, vừa bày trận vừa cười nói: "Ngươi đã là Trảm Thần trưởng lão, ta còn có thể làm sư tỷ của ngươi sao?"

Lâm Phàm cười nói: "Miễn là sư tỷ chăm chú tu luyện, không lo cá muối, sư tỷ vĩnh viễn là sư tỷ của ta."

Độ hảo cảm đã cao như vậy rồi, ta há có thể chặn ngươi từ ngoài cửa?

Thường Nguyệt Nhi cũng không xấu!

Chẳng qua trước mắt Lâm Phàm không muốn yêu đương, nỗ lực tu luyện mới là chính đạo.

Cho nên hắn hy vọng có thể dẫn dắt các nữ tử thích bản thân mình lên con đường khổ tu.

Song... cùng tu luyện không?

Còn là loại khổ tu ngàn năm!