Chương 42. Thần thông, Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm! (2)

"Thọ mệnh tăng vọt đến 988 tuổi!

Đây chỉ mới là Nguyên Anh cảnh tầng một, đợi khi tới tầng chín nhất định có thể phá thiên tuế!

Thoải mái!

Lâm Phàm cười đắc ý. Hắn không định rời khỏi động phủ mà dự định tiếp tục tu luyện.

Hắn chợt phát hiện Thường Nguyệt Nhi còn đang ở bên ngoài động phủ đả tọa tu luyện.

Trước đó hắn đã từng nghe được giọng nói của Thường Nguyệt Nhi, nhưng hắn đang đột phá, còn tưởng mình nghe nhầm.

Lâm Phàm do dự không biết có nên xuất động hay không.

Chẳng qua thấy Thường Nguyệt Nhi đang tu luyện, dường như không có chuyện gì gấp.

Quả nhiên nha đầu kia đang muốn cọ linh khí trong động phủ của ta.

Vừa nghĩ tới linh thảo trong động phủ đều do nàng trồng, Lâm Phàm cũng ngầm cho phép nàng.

Tiếp tục tu luyện!

Một năm sau.

Thường Nguyệt Nhi đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn về phía xa.

Chỉ thấy trên bầu trời mười tám phong Ngọc Thanh tông hiện lên trận trận lôi vân, cuồn cuộn kịch liệt, che khuất bầu trời.

Phía tây Ngọc Thanh tông, từng tên từng tên ma tu gϊếŧ ra từ trong rừng cây, ngự kiếm phi hành, bay nhanh về phía Ngọc Thanh tông. Đám ma tu phủ đầy bầu trời, ma khí hội tụ chung một chỗ hệt như một vùng hắc hải.

Ma giáo đột kích!

Thường Nguyệt Nhi lập tức luống cuống.

Nàng vô thức muốn gọi tên Lâm Phàm, nhưng nghĩ lại, ma giáo tập kích Ngọc Thanh tông từ một phương hướng khác, vừa vặn tách khỏi động phủ của Lâm sư đệ.

Nếu hiện tại nàng kinh động tới Lâm sư đệ, dẫn hắn quay về nội môn, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.

Thường Nguyệt Nhi cắn răng thả người nhảy lên, ngự kiếm bay về phía Ngọc U phong.

Trong động phủ.

Lâm Phàm đang tu luyện, trước mắt bỗng xuất hiện nhắc nhở:

[Tông môn Ngọc Thanh tông của ngươi đang bị Thanh Minh ma giáo tập kích]

Lâm Phàm ngẩn người, tranh thủ dùng thần thức quét ra, vừa lúc nhìn thấy Thanh Minh ma giáo đại quy mô nhằm về phía Ngọc Thanh tông.

Vì sao đột nhiên hai bên lại đánh nhau như vậy?

Lâm Phàm đã là cường giả Nguyên Anh cảnh, thực lực vượt xa lúc trước, đương nhiên cũng không hoảng hốt.

Nhưng lần này ma giáo xâm lấn quy mô lớn như thế, hắn cảm thấy bản thân mình vẫn phải cẩn thận một chút.

Lâm Phàm không lập tức đi trợ giúp.

Hắn mở ra công năng mô phỏng thí luyện, kiểm tra đo lường tất cả người đang ở trong Ngọc Thanh tông, để hệ thống tìm kiếm ra người mạnh nhất.

[Đoạn Thông Thiên: Hóa Thần cảnh tầng một, giáo chủ Thanh Minh ma giáo]

Hóa Thần!

Lâm Phàm lập tức giật mình.

Mạnh như vậy?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Phàm là chạy trốn.

Chắc chắn Ngọc Thanh tông không thể chống đỡ nổi!

Bình tĩnh một chút!

Ta đã xưa đâu bằng nay, lúc còn Kim Đan cảnh đã có thể gϊếŧ Nguyên Anh cảnh!

Lâm Phàm quyết định thử thực lực của Đoạn Thông Thiên trước một chút.

Nhìn xem chính hắn đã tu luyện ra Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm có thể đối kháng Đoạn Thông Thiên hay không!

Ý thức của Lâm Phàm lập tức tiến vào không gian thí luyện.

Chiến đấu bắt đầu.

Một phút đồng hồ sau.

Lâm Phàm mở mắt, mặt lộ vẻ cổ quái.

Hắn tự lẩm bẩm: "Chỉ có như vậy?"

Lâm Phàm phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của chính mình.

Tay hắn cầm tuyệt phẩm pháp kiếm!

Tu luyện công pháp tiên đế truyền thừa!

Thể chất là lục đạo linh thể! Còn tu được thần thông!

Không thể dùng khái niệm của phàm nhân để đo lường bản thân mình.

Lâm Phàm đứng dậy, chuẩn bị đi tới Ngọc Thanh tông nhìn xem.

Ngọc Thanh tông phồn hoa ngày trước nay đã biến thành tứ phương báo hiệu bất ổn. Thành trì nội môn bị hủy thành phế tích, khắp nơi đều là thi thể.

Trên mười tám phong, tầm mắt nhìn tới tất cả đều là bóng người đang chiến đấu.

"Tào Tháo! Tào Tháo! Lăn ra đây nhận lấy cái chết!"

Sư phụ Trần Tam Thiên Trương Khốn Ma lơ lửng giữa không trung, tức giận rít gào. Hai mắt hắn ta sung huyết, có vẻ cực kỳ tức giận.

Trương Khốn Ma sắp tức chết rồi.

Đến Ngọc Thanh tông lâu như vậy, Tào Tháo còn chưa hiện thân.

Chẳng lẽ Tào Tháo đã chạy?

Hắn ta nhẫn nhịn mấy chục năm chỉ chờ hôm nay báo thù cho ái đồ, kết quả hắn ta không tìm được kẻ địch, trong lòng hắn ta biệt khuất tới mức nào không cần nói cũng biết.

Trương Khốn Ma quay đầu nhìn về phía chủ phong Ngọc Thanh tông, chủ phong nguy nga đã dấy lên ngọn lửa hừng hực, thế lửa cuốn lên trời, đồ sộ không gì sánh được.

"Hắn giáo chủ cũng sắp kết thúc rồi."

Trương Khốn Ma tự lẩm bẩm. Hắn ta có thể cảm giác được khí tức của các trưởng lão Ngọc Thanh tông đều đang nhanh chóng yếu đi.

Đối mặt với Hóa Thần, không ai trong Ngọc Thanh tông có thể ngăn cản!

Chủ phong Ngọc Thanh tông.

Tất cả trưởng lão mười tám phong đều bị trọng thương, hoặc là đang đả tọa dưỡng thương, hoặc là đang quỳ rạp trên mặt đất không cách nào đứng dậy nổi.

Toàn bộ bọn họ đều nhìn chằm chằm bầu trời, nơi Lý Khanh Tử và thái thượng trưởng lão đang kịch đấu với Đoạn Thông Thiên.

Hắc bào của Đoạn Thông Thiên bay phần phật, phía sau có một tòa hắc sơn khổng lồ đang lơ lửng. Trên hắc sơn lôi điện đan xen, lực hút mạnh tới mức khiến Lý Khanh Tử và thái thượng trưởng lão khó có thể hành động. Cuồng phong thổi loạn trên núi, cuốn bay vô số cây cối, bụi bặm xen lẫn đốm lửa cũng tung bay khắp bầu trời.

Lý Khanh Tử và thái thượng trưởng lão đều đã bị thương, đạo bào hư hại, tóc tai bù xù, cực kỳ chật vật.

Mặc dù bọn hắn đã nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn phải chiến.

Bọn hắn biết nếu như mình ngã xuống, Ngọc Thanh tông sẽ xong đời!

Làn dai người đều hiện lên màu vàng kim, đường viền cơ bắp dưới đạo bào hư hại đầy tính trùng kích thị giác.

Thiên Cương Kim Thân!

Nếu không dựa vào tuyệt học này, bọn hắn đã ngã xuống từ lâu.

Đoạn Thông Thiên bao quát chúng người, cười gằn nói: "Từ bỏ đi, các ngươi vốn không phải đối thủ của bản tọa. Nếu các ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ bản tọa còn có thể để đệ tử Ngọc Thanh tông các người bớt phải chịu tội."

"n oán kéo dài mấy trăm năm cũng nên chấm dứt!"

Lý Khanh Tử thổ một búng máu, tay cầm kim xích mắng:

"Đoạn Thông Thiên, đệ tử Ngọc Thanh tông ta dù chết cũng tuyệt không khuất phục ma đạo!"

Hắn ta vung xích đánh tới, trận trận hỏa phong cuốn lên từ trên mặt đất, cuốn về phía Đoạn Thông Thiên.

Đoạn Thông Thiên nhẹ nhàng phất tay, hắc sơn sau lưng lập tức thu nạp hỏa phong.