Trên lầu hai của một tửu lâu, Tiểu Toàn công công đứng ngoài cửa cau mày nhìn Tiểu Hồng đang đứng một bên ăn vụng một cái bánh bao nhân thịt, mùi thơm nức mũi lan ra đến cả chỗ hắn đứng.
Từ khi nào mà hoàng thượng lại qua lại với những người không có phép tắc thế này?
Hai hôm nay Tiểu Hồng bị Hạ Tiểu Hi cấm thịt làm nàng cảm thấy vô cùng uất ức. Rõ ràng nàng đã làm như lời tiểu thư dặn, nàng đã mua loại thuốc tốt nhất, tiêu tốn không ít ngân lượng đâu! Ai biết được thuốc kia chất lượng cũng kém như vậy chứ! Báo hại nàng không có tiền mua đồ ăn vặt, lại mua nhầm đồ dổm.
Tiểu Hồng lại không thể sống thiếu thịt nên dù là chỉ bị cấm thịt ba ngày nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nhân lúc tiểu thư không chú ý lén lút ăn vụng một chút cho đỡ thèm.
Bên trong phòng, Cố Ngạo Thiên ngồi đối diện Hạ Tiểu Hi, ở giữa vẫn là một bàn rượu thịt đầy đủ sơn hào hải vị, toàn những món mà ngay cả những kẻ có tiền như các phu nhân quyền quý nhìn thấy cũng phải trố mắt.
Nàng ta thật sự rất có tiền a…
Cố Ngạo Thiên thật sự ghen tị với Hạ Tiểu Hi rồi.
Hạ Tiểu Hi nhìn thấy vầng thâm quanh mắt Cố Ngạo Thiên, nàng khẽ cười, hỏi, "Ngươi hẳn là đã mất ngủ cả đêm về chuyện hạn hán của miền Bắc hằng năm?"
"Ngươi đang chê cười ta sao?"
Cố Ngạo Thiên không không hề khách khí cầm đũa lên, nhắm ngay bông Tuyết liên trắng muốt được làm từ thịt cá Mặt Trăng ở giữa bàn tiệc.
"Thế nào? Không thể?" Hạ Tiểu Hi cũng nhấc đũa, trong tròng mắt đều là ý cười.
"Ta lo lắng cho những người ta yêu quý thì có gì phải xấu hổ. Nếu có thể nghĩ ra được biện pháp giúp miền Bắc khỏi chịu nạn hạn hán thì dù có mất ngủ thêm mấy đêm nữa ta cũng bằng lòng."
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, "Xì! Có mỗi việc cỏn con thế này mà ngươi còn phải thức trắng đêm như vậy để suy nghĩ thì ngươi còn tính toán gì đến chuyện làm quan lớn?"
Chuyện cỏn con???
Cố Ngạo Thiên muốn nổ đoá, hắn trừng mắt lên, "Chuyện cỏn con ư? Ngươi có biết vì cái chuyện “cỏn con” này mà đã mấy đời vua Minh Đức triều, hàng trăm quan viên văn võ, hàng ngàn vạn dân chúng phải bao năm vật lộn để chống đỡ cho qua thời gian hạn hán chỉ mấy tháng mà tưởng chừng như kéo dài cả mấy năm mà không một ai tìm ra được biện pháp hữu hiệu giải quyết cái vấn đề “cỏn con” này không? Ngươi có giỏi thì thay bọn họ giải quyết vấn đề “cỏn con” này trước rồi hẵng nói!"
Hạ Tiểu Hi bị phản ứng quá kích động của Cố Ngạo Thiên làm cho giật mình, nàng chột dạ gắp lên một miếng thịt nhét vào miệng, nhồm nhoàm hỏi, "Nếu ta thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề này thì ngươi định làm thế nào?"
"Làm thế nào là ý gì?"
Cố Ngạo Thiên hơi hồ nghi ngước mắt nhìn Hạ Tiểu Hi hỏi, "Ngươi thực sự có biện pháp???"
Hạ Tiểu Hi gật gật đầu, "Biện pháp ta nghĩ tới thực ra rất đơn giản, cũng rất phổ biến. Chỉ có điều…"
Cố Ngạo Thiên chăm chú nhìn nàng, "Chỉ có điều gì cơ?"
Hạ Tiểu Hi cong mắt mỉm cười, "Chỉ có điều, ngươi lấy gì ra để đổi? Ta xưa nay không buôn bán lỗ vốn!"
"Ta không có tiền!" Cố Ngạo Thiên chưa gì đã chặt đứt ý nghĩ kiếm tiền của người khác.
Ách, "Ta biết ngươi không có tiền, thứ ta muốn cũng không phải tiền!"
"Vậy ngươi muốn gì?" Cố Ngạo Thiên cau mày.