Chương 11: Lột Sạch Sành Sanh

Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng ngồi xổm bên chân tường phía đối diện Tuyên Vương phủ đã mấy ngày, rốt cuộc cũng đợi được ngày Cố Hoài Dương ra khỏi phủ.

Cố Hoài Dương bước chân lên kiệu thì Hạ Tiểu Hi cũng thúc giục Tiểu Hồng tham ăn đang mỗi tay cầm một xâu thịt nướng đứng dậy đi theo, "Tiểu Hồng, đừng ăn nữa! Nhanh đuổi theo thôi!"

Hạ Tiểu Hi mặc kệ Tiểu Hồng chạy trước, Tiểu Hồng luyến tiếc xâu thịt còn cố bòn mót thêm hai miếng mới lót nhót theo sau.

Kiệu của Cố Hoài Dương đến trước một trà lâu thì dừng lại, Cố Hoài Dương cùng một thị vệ thân tín bước vào quán trà liền một mạch đi thẳng lên lầu hai.

"Vương gia, mời Ngài vào! Chủ nhân đang đợi Ngài bên trong." Một tên thị vệ mở cửa phòng ra khom người chìa tay mời Cố Hoài Dương vào.

Cố Hoài Dương chắp tay sau lưng thong dong đi vào. Cánh cửa đóng lại, hai tên thị vệ nghiêm nghị ôm kiếm đứng canh trước cửa.

"Đệ đã tới." Cố Hoài Dương còn chưa đi được mấy bước thì Cố Hạo Nam đang nhàn nhã dựa lưng trên ghế bên cửa sổ phẩm trà lên tiếng chào hỏi trước.

"Đại ca thật nhàn rỗi, còn có thời gian rảnh rỗi mời đệ tới đây uống trà như vậy?" Cố Hoài Dương phe phẩy cây quạt trong tay mỉm cười nhìn Cố Hạo Nam.

"Nhị đệ chê cười, một Vương gia không binh không quyền như ta thì có thể làm gì ngoài việc an ổn một chỗ uống trà phẩm hương nữa chứ!" Cố Hạo Nam mỉm cười nhấp nhấp nắp chén, nhẹ nhàng thổi thổi làn hơi nước mỏng manh trên miệng chén, chậm rãi uống một hớp.

Cố Hoài Dương nhếch lên khoé môi, "Mùa hạn hán sắp tới rồi, một Vương gia giỏi kinh thương như huynh hẳn là nên bận rộn chuẩn bị tiếp tế cho muôn dân miền Bắc sắp phải chịu cảnh khốn khó chứ? Dân chúng hẳn là cũng rất mong đợi vào tấm lòng thương dân của đại ca đấy!"

Cố Hạo Nam đặt chén trà xuống bàn trà nhỏ bên cạnh ngồi thẳng người dậy, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hẳn, "Lần này ta mời đệ đến cũng là vì chuyện này."

"Mời đại ca nói!"

Cố Hoài Dương cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, ngoài những việc liên quan đến việc đối đầu với tên ranh con Cố Ngạo Thiên kia ra thì còn có việc gì khiến hai kẻ không đội trời chung như bọn hắn có thể ngồi chung một chỗ thế này.

Tiểu tử kia vậy mà bản lĩnh không nhỏ, có thể chống cự được lâu như vậy!

"Người của Hộ bộ cho ta biết quốc khố đã không còn tiền nữa. Bên nội vụ cũng mật báo lại rằng thời gian gần đây hoàng thượng đã âm thầm lấy đi không ít đồ trang sức vốn dành cho hậu cung. E rằng hắn sẽ không trụ được bao lâu nữa…" Nói tới đây hắn dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Hoài Dương, "Không cần ta nói nhiều hẳn đệ cũng hiểu ta muốn nói gì!"

Cố Hoài Dương cười khẽ, "Ý huynh là muốn nhân cơ hội phía Bắc tai ương, huynh sẽ dồn hắn đến bờ vực rồi ta bồi cho hắn một cước, vạn kiếp bất phục!"

Cố Hạo Nam xoay xoay chén trà, ánh mắt nhìn ly trà càng thêm thâm hiểm, "Thực ra thì đệ không cần phải làm gì, tới lúc đó chính dân chúng của hắn sẽ đạp hắn xuống, chúng ta chỉ cần đứng một bên nhìn là được."

"Vậy huynh gọi ta đến chỉ để kêu ta khoanh tay đứng nhìn thôi sao?"

Cố Hạo Nam bật cười, "Haha, dĩ nhiên không phải, hiện tại ta chỉ cần đệ phối hợp với ta một chút là được, tới thời điểm quan trọng ta sẽ cho đệ biết cần phải làm gì?"

Cố Hoài Dương nhếch cao khoé môi nhìn Cố Hạo Nam như một tên ngốc, "Đại ca, huynh cho rằng đệ là kẻ đần sao? Đến lúc đó, nói không chừng ta lại bị người cắm một đao sau lưng lúc nào cũng không hay biết!"

"Chúng ta tranh đấu bao nhiêu năm đệ còn không hiểu ta sao? Nếu đệ nghĩ một mình đệ có thể loại bỏ hắn thì tùy đệ, ta không còn gì để nói. Chỉ là có điều nhắc nhở đệ: thời cơ thế này không nhiều, đệ không nên bỏ lỡ." Giọng nói của Cố Hạo Nam pha lẫn chút tức giận, mặt cũng đỏ lên.

Hai người họ ngoài miệng thì xưng huynh gọi đệ nhưng trong bụng không biết đã đâm đối phương bao nhiêu nhát.

Một lúc sau, Cố Hoài Dương bước ra khỏi phòng, cùng gã thị vệ một trước một sau bước chân xuống cầu thang xuống lầu một thì Cố Hoài Dương không cẩn thận va phải một nữ tử, làm nàng ta nghiêng ngả lảo đảo suýt thì ngã xuống dưới.

Cố Hoài Dương phản ứng nhanh nhẹn, đưa tay ôm lấy vòng eo nữ tử, kéo nàng về phía mình.