Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu (Yêu Đâu Cần Lý Do 2)

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tình yêu là gì ? Tôi không biết. Chỉ biết rằng tình yêu làm cho người ta hạnh phúc nhất và cũng làm cho người ta đau khổ nhất. Nhưng trong cái khổ đau của tình yêu ấy, có ai hối hận khi mình đã yêu kh …
Xem Thêm

Chương 3 : Khó khăn
Chương 3:

KHÓ KHĂN

Buổi chiều, sau khi nghe Dũng kể lại chuyện hôm qua, Tùng trầm ngâm hồi lâu không nói. Anh thật không ngờ Linh lại có thể làm như vậy với anh. Cô ấy vẫn còn nhỏ mà? Linh mới chỉ là một học sinh lớp 10 thôi. Tại sao Linh làm vậy chứ? Anh thực sự không sao hiểu nổi trong đầu Linh nghĩ gì khi làm vậy. Linh sẽ được gì khi làm thế với anh và cô ấy sẽ mất đi thứ gì? Theo anh vốn nghĩ thì chẳng phải Linh sẽ mất nhiều hơn được hay sao? Có lẽ nào không phải vậy? Anh không biết nữa. Bây giờ anh phải làm thế nào với Linh đây? Bỏ qua mọi thứ hay dạy cho Linh một bài học? Nếu anh đưa việc này ra trường thì chắc chắn Linh sẽ bị đuổi học và cô ấy sẽ không thể nào ngẩng mặt lên nhìn đời được nữa? Làm sao anh có thể làm vậy với một nữ sinh mà trước nay luôn ghi điểm tốt trong mắt anh được chứ? Còn nếu không thì anh phải đối diện với Linh thế nào trong giờ giảng trên lớp đây? Hiện tại anh không thể nào coi như không có chuyện gì như trước kia được nữa. Tùng suy nghĩ mông lung, anh chẳng tìm ra nổi một định hướng nào trong hoàn cảnh trớ trêu này.

Dũng thấy Tùng im lặng thất thần như vậy thì đưa tay xua xua trước mặt anh:

- Ê! Anh nghĩ gì vậy? Có nghe em nói không đó?

Tùng ngẩn người:

- Em vừa nói gì?

Dũng thở dài:

- Haizz... Em hỏi anh tính làm thế nào với con bé đó?

Tùng lắc đầu:

- Anh cũng đang nghĩ về chuyện đó đây! Linh còn quá nhỏ để...

Dũng ngắt lời:

- Nhỏ gì nữa chứ? Lớp 10 rồi còn gì nữa.

Tùng cười nhẹ, xoa đầu Dũng:

- Em cũng vẫn còn nhỏ đó! Tính trẻ con của em đã bao giờ hết đâu!

Dũng đáp:

- Em khác. Anh là người em yêu đầu tiên. Còn bọn nó thì chưa lớn đã yêu rồi. Có đứa viết thư tình từ năm lớp 2 rồi chứ nói gì đến tận lớp 10. Anh tưởng bọn nó còn ngây thơ lắm sao?

Tùng không đáp câu hỏi đó của Dũng, anh nói:

- Chuyện đã rồi thì đành vậy. Chúng ta cứ để đến đâu hay đến đó đi. Biết đâu tự nó sẽ có cách giải quyết ổn thoả thì sao?

Dũng cười tươi:

- Em chỉ cần anh thôi còn những thứ khác thế nào cũng được.

Tùng gật đầu, ừ nhẹ một tiếng rồi ôm Dũng vào lòng. Dũng vẫn vậy, luôn vô tư, vô lo vô nghĩ. Phải chăng anh yêu cậu chính là ở điểm này. Dù trong hoàn cảnh nào thì cậu vẫn có thể nhìn sự việc theo một hướng tươi sáng để rồi quên đi tất cả những chuyện không vui. Sự hồn nhiên trong suy nghĩ của Dũng khiến cậu luôn giữ mãi trên môi một nụ cười thật đẹp, nụ cười mà đến trong giấc mơ Tùng cũng lưu luyến không rời.

Mùa đông đang ngự trị, bao trùm lên tất cả, từ không gian, thời gian cho đến dòng suy nghĩ và vận mệnh con người.

Sáng hôm sau, như thường lệ Tùng tới lớp. Hôm qua, anh đã xin nghỉ và ngày hôm nay anh sẽ phải dạy bù thêm cả bài hôm trước. Tất nhiên lượng công việc sẽ tăng lên gấp đôi. Tuy anh chưa biết phải cư xử thế nào với Linh song anh nghĩ chỉ cần anh tập trung giảng tốt bài giảng của mình là được.

Cho xe vào nhà xe, Tùng đi tới phòng chờ giáo viên trước khi giờ giảng bắt đầu. Anh mỉm cười chào các thầy cô khác đang ngồi ở đó. Thế nhưng, chẳng một ai đáp lời anh làm Tùng thấy vô cùng khó hiểu. Nếu như mọi ngày, các thầy cô lớn tuổi ít ra cũng gật đầu, còn những người trạc tuổi anh thì nói vài câu chuyện phiếm trong lúc chờ đợi cho không khí thêm vui vẻ và lấy động lực cho bài giảng sắp tới. Vậy mà hôm nay, khi Tùng bước vào, ánh mắt mọi người dành cho anh hoàn toàn khác. Họ tránh ánh nhìn của anh, thậm chí vài thầy cô đang nói chuyện gì đó, vừa nhìn thấy anh thì im bặt như thể họ đang giấu anh điều gì.

Tùng ngồi xuống cạnh một cô giáo trẻ:

- Có chuyện gì vậy cô? – Anh mỉm cười và hỏi.

Cô ấy nhìn Tùng một cái đầy hoài nghi rồi lắc đầu:

- Không có gì đâu thầy!

Nói rồi, cô ấy đứng dậy và lên lớp sớm.

Thấy vậy, Tùng cũng không hỏi thêm ai lời nào nữa. Chỉ mới một ngày không đi dạy mà thái độ của các thầy cô với anh khác vậy sao? Nếu như cách đây một ngày còn là sự niềm nở hoà nhã thì sang ngày hôm nay họ dành cho anh những ánh nhìn vừa khó hiểu, vừa xa lạ, vừa như thể anh đang nhiễm bệnh dịch mà họ cần tránh xa vậy. Tùng biết trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Nhưng là gì? Ngày hôm qua chuyện gì đã xảy ra? Anh không biết cũng chẳng ai cho anh một lời giải đáp.

Tùng im lặng, đầu anh nặng trịch vì không khí ngột ngạt của phòng chờ đang đè nặng lên anh. Anh không hiểu sao mấy hôm nay những chuyện không đâu cứ quấn lấy anh không rời. Và lúc này anh cũng chẳng biết phải làm sao ngoài việc thuận theo tự nhiên.

Tùng! Tùng! Tùng!...

Tiếng trống vang lên, Tùng rời phòng chờ để lên lớp. Anh hy vọng không khí vui tươi sôi nổi trên lớp giúp anh xua đi sự căng thẳng anh đang phải hứng chịu lúc này.

- Thầy Tùng! – Thầy Hiệu trưởng gọi anh từ phía sau.

Tùng ngoảnh mặt lại, mỉm cười:

- Có gì không thầy?

Thầy Hiệu trưởng nói bằng giọng hơi khó chịu:

- Sau tiết này thầy lên phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói!

Tùng ngạc nhiên rồi gật đầu bởi anh cũng chẳng thể làm gì khác. Anh nhìn bóng thầy Hiệu trưởng xa dần, càng lúc càng khó hiểu. Những câu hỏi liên tục chất vấn lòng anh làm anh rối bời.

Lắc đầu để gạt đi những tạp niệm đó, Tùng bước nhanh vào lớp.

Thế nhưng, buồn thay cho anh là không khí trong lớp học cũng chẳng khác nào trong phòng chờ giáo viên. Cả lớp nhìn anh với ánh mắt khác thường, vài đứa còn vừa lấm lét nhìn vừa bàn tán chuyện gì đó, có vẻ liên quan đến anh. Linh thì nhếch mép cười khẩy, nhưng vội xoa mặt bởi vết thâm trên má vẫn chưa hết đau.

- Mời các em ngồi xuống!

Tùng nói câu quen thuộc, anh biết cách làm thế nào để cân bằng tâm lý giữa chuyện cá nhân và chuyện giảng bài. Vì vậy trên môi anh vẫn nở một nụ cười tươi dẫu trong lòng thì đang than thầm.

- Các em mở sách ra, chúng ta học bài mới! Phương trình vô tỷ! – Tùng nói và viết lên bảng.

Viên phấn chạm vào bảng kêu lên nhè nhẹ. Tùng chưa ngoảnh mặt lại nhưng anh biết đằng sau lưng anh đang có tiếng xì xào của những đứa học trò. Cho đến giờ phút này thì anh vẫn không hiểu tại sao ngày hôm nay mọi người đều dành cho anh ánh mắt khác lạ như vậy.

Viết xong dòng chữ ngắn ngủi ấy, Tùng tiến đến bàn giáo viên và ngồi xuống. Anh mỉm cười nhìn cả lớp.

Im lặng. Tùng không nói lời nào. Vài đứa thấy thầy đã viết xong bèn vội viết vào vở song miệng vẫn thì thầm với người bên cạnh chuyện gì đó còn dang dở.

Năm phút sau. Tùng vẫn cười, khuôn mặt anh chưa có gì thay đổi và anh cũng chưa nói thêm lời nào. Tuy nhiên, lúc này cả lớp đã đổ dồn về phía anh, những câu chuyện đâu đó đã tạm ngừng bởi chúng đang bận thắc mắc tại sao Tùng chưa bắt đầu bài giảng. Học Tùng gần một học kỳ, chúng biết ông thầy này cho phong ba nổi lên không hề có dấu hiệu báo trước, nụ cười trên môi Tùng kia có ý gì thì chúng không thể biết được.

- Các em đã nói hết chưa ? – Tùng cười nói.

Đâu có đứa nào dại gì lên tiếng dẫu mặt thầy chủ nhiệm của chúng chẳng có chút nào tức giận nhưng lời nói ấy còn đáng sợ hơn nhiều lần những thầy cô giáo khác. Đứa nọ nhìn đứa kia rồi cúi đầu trở lại nhìn mặt bàn.

Tùng nhìn cả lớp, nụ cười trên môi anh chợt tắt, anh đưa mắt qua Linh đang nhìn ra ngoài rồi nhẹ nhàng nói :

- Tôi biết cả lớp đang có chuyện gì đó không hài lòng về tôi. Thế nhưng đây là giờ học, các em vui lòng tập trung vào bài giảng. Tất cả những chuyện khác sẽ nói vào giờ sinh hoạt cuối ngày hôm nay.

Nói rồi, anh bước ra giữa lớp và bắt đầu giảng bài, cảm giác như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Và chẳng mấy chốc thì tiết học cũng qua đi. Tùng ra khỏi lớp và lên phòng thầy Hiệu trưởng. Nhưng trước khi tới đó, anh còn phải hứng nhiều ánh nhìn không thiện cảm của học sinh trong trường. Tuy nhiên, anh chỉ cười nhẹ, đôi khi không bận tâm đến những chuyện xung quanh lại là một cách tốt để có một tâm trạng thoải mái hơn.

Cốc! Cốc! Cốc! – Tùng gõ cửa.

- Mời vào! – Tiếng thầy Hiệu trưởng nói vọng ra.

Tùng đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong.

Thầy Hiệu trưởng rời mắt khỏi đống giấy tờ trên mặt bàn, ngẩng mặt lên nhìn Tùng rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình, nói:

- Thầy ngồi đi!

Tùng mỉm cười rồi ngồi xuống:

- Thầy gọi tôi lên đây là có việc gì? – Tùng hỏi.

Thầy Hiệu trưởng đẩy một tập ảnh về phía Tùng:

- Thầy xem rồi cho tôi lời giải thích!

Tùng gật đầu, cầm sấp ảnh đó lên. Anh thoáng ngạc nhiên vì đây đều là hình của anh và cậu đang rất tình cảm bên nhau. Anh chẳng biết ai đã chụp những tấm ảnh này nhưng bây giờ thì anh đã hiểu tại sao mọi người lại nhìn anh với ánh mắt như vậy, đơn giản chỉ là bởi họ biết anh là một người đồng tính. Mà người đồng tính thì cho dù ở đâu đi chăng nữa cũng vẫn bị mọi người kỳ thị. Đặc biệt là trong xã hội Việt Nam còn nhiều định kiến thì phần lớn mọi người xem đồng tính là một căn bệnh và tất nhiên trong mắt họ, hiện tại Tùng là một kẻ bệnh hoạn, một sinh vật lạ.

Nếu như lúc đầu mới đến trường, Tùng còn băn khoăn, thắc mắc, thấy lòng nặng trĩu vì thái độ mọi người dành cho anh thì đến lúc này anh thấy thoải mái lạ thường bởi từ lâu anh đã mất đi sự quan tâm đến điều tiếng của người đời. Quyết định đến bên Dũng là Tùng đã quyết định chấp nhận tất cả, thậm chí anh còn muốn cả thế giới này biết Dũng là người yêu của anh. Nhìn nụ cười của Dũng trong những bức ảnh, Tùng thấy vui, anh nở một nụ cười tươi.

- Thầy cho tôi những bức ảnh này nhé! – Tùng cười nói.

Thầy Hiệu trưởng tròn mắt bất ngờ trước thái độ lạ lùng của Tùng:

- Cái gì?

Tùng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Không biết ai đã giúp tôi chụp những bức ảnh này nhưng thực sự nó rất đẹp. Tôi muốn giữ nó lại.

Thầy Hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt anh:

- Thầy biết thầy đang nói gì không vậy?

Tùng gật nhẹ:

- Tôi biết chứ?

Thầy Hiệu trưởng lạnh giọng:

- Biết đó hả? Vậy thầy hãy cho tôi một câu trả lời về những bức hình đó.

Tùng cười:

- Không lẽ thầy xem không hiểu. Tôi yêu cậu ấy!

Nghe vậy, mặt thầy Hiệu trưởng tối lại:

- Thầy nói vậy mà nghe được hả? Thầy là một giáo viên đó!

Tùng cười nhạt:

- Giáo viên thì sao? Không lẽ là giáo viên không được quyền yêu sao?

Thầy Hiệu trưởng nói:

- Không ai cấm thầy yêu nhưng yêu một người con trai thì không được. Môi trường sư phạm không cho phép thứ tình yêu bệnh hoạn đó thầy hiểu không?

Tùng cười khẩy:

- Theo thầy thế nào là bệnh hoạn?

Thầy Hiệu trưởng nghiêm giọng:

- Xã hội này không chấp nhận tình yêu đó. Thầy nghĩ sao nếu bây giờ các học sinh của thầy cũng như thầy, phụ huynh của chúng sẽ nhìn cái ngôi trường này như thế nào. Thầy muốn bôi nhọ của trường này sao?

Tùng lạnh lùng nói:

- Đồng tính là hoàn toàn tự nhiên. Học sinh của tôi sẽ không như tôi nếu chúng không phải là người đồng tính. Còn tôi chẳng làm gì sai để mà có thể nói là bôi nhọ danh dự của trường. Tôi yêu và được yêu là hoàn toàn chính đáng.

Thầy Hiệu trưởng gắt:

- Chính đáng hả? Thầy hãy hỏi cả cái đất nước này xem thầy nói đúng hay tôi nói đúng!

Tùng hừ một tiếng, nói:

- Khoa học không thuộc về số đông!

Thầy Hiệu trưởng cứng lưỡi, nhìn Tùng đầy tức giận trong khi Tùng tiếp tục nói:

- Người ta luôn coi những gì số đông làm là bình thường, là đúng, những gì trái với số đông là bất thường, là sai. Vậy tôi hỏi thầy thời xưa cả cái nước này quan niệm trọng nam khinh nữ, đông con là nhà có phúc là đúng hay không đúng?

Thầy Hiệu trưởng gạt đi:

- Mỗi thời mỗi khác!

Tùng nhếch mép cười nhạt nhẽo:

- Tình yêu đồng tính không được chấp nhận chẳng qua bởi người ta không sao gỡ nổi cái định kiến xấu đã ăn sâu bén rễ và bởi tính ích kỉ trong lòng mọi người. Họ có hạnh phúc bên gia đình, họ yêu và đến với người họ yêu, vậy tại sao chúng tôi lại không được?

Thầy Hiệu trưởng sắc mặt vô cùng khó coi, đập bàn đứng dậy nói:

- Dù nói gì đi chăng nữa thì thầy cũng phải chấm dứt với cậu ta ngay lập tức và nộp bản kiểm điểm về đây cho tôi!

Tùng cười khẩy:

- Nếu tôi không làm vậy thì sao?

Thầy Hiệu trưởng gắt:

- Nếu không thì thầy nộp đơn xin nghỉ việc đi! Ngôi trường này không bao giờ chứa một thầy giáo thiếu gương mẫu, bệnh hoạn và làm ảnh hưởng xấu đến học sinh như thầy.

Tùng nhìn thẳng vào mắt thầy Hiệu trưởng một cái nhìn lạnh như băng giá:

- Tôi nói lần cuối: tôi không làm gì sai hay ảnh hưởng gì đến ai hết. Ngay cả mẹ tôi còn không cấm tôi yêu em ấy chứ đừng nói gì là thầy hay bất cứ ai. Ngay ngày mai đơn xin nghỉ việc của tôi sẽ có trên mặt bàn thầy. Chào!

Nói rồi, Tùng bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại làm thầy Hiệu trưởng ú ớ, nói không nên lời:

- Thầy...thầy...

Rời khỏi phòng thầy Hiệu trưởng, Tùng đi lên sân thượng, nơi có những cơn gió lạnh làm dịu đi cái đầu đang nóng bừng của anh. Anh đã làm gì sai hay sao? Anh yêu Dũng là có gì sai chứ? Tại sao mọi người lại nhìn anh với ánh mắt như vậy? Bao nhiêu cố gắng của anh trong bấy lâu nay phút chốc thành bèo bọt hay sao? Cách đây một ngày thôi, trong mắt mọi người, anh còn là một giáo viên giỏi, một người thầy mẫu mực nếu như không muốn nói là xuất sắc và hoàn hảo; trong ngôi trường này không ai là không muốn trò chuyện với anh. Còn giờ đây thì sao? Anh đến gần ai thì người đó tránh xa anh. Anh đi đến nơi nào thì nơi đó im lặng, người ta nhìn anh với ánh mắt khó chịu rồi xì xầm bàn tán. Anh có quan tâm đến những điều đó không? Nếu nói không thì anh đang tự dối mình bởi ngay chính lúc này đây, lòng anh đang rối bời.

Buồn? Đúng! Tùng đang rất buồn. Có ai không buồn chứ khi mà phải từ bỏ đi một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình là sự nghiệp. Vì Dũng, Tùng sẵn sàng chấp nhận cũng như từ bỏ tất cả. Anh nói với thầy Hiệu trưởng rằng anh sẽ nộp đơn xin việc vào ngày mai thì chắc chắn anh sẽ làm. Anh biết trong lòng thầy Hiệu trưởng cũng không muốn vậy nhưng thầy ấy đâu còn cách nào khác. Và dù thầy Hiệu trưởng không nói thì Tùng cũng chẳng thể nào dạy nổi trong một ngôi trường mà người ta coi anh là một kẻ bệnh hoạn.

Ngay từ nhỏ, Tùng đã ước mơ trở thành một người thầy giáo và rồi đến khi ước mơ ấy thành sự thật thì anh phải đau đớn rũ bỏ nó vì tình yêu. Yêu và được yêu có sức mạnh lớn lao vậy sao, nó đủ lớn để khiến Tùng gạt ước mơ, sự nghiệp của mình sang một bên ư? Tùng không biết, anh chỉ biết rằng nếu như không có Dũng thì mọi thứ với anh trở nên vô nghĩa. Yêu Dũng mang cho anh biết bao hạnh phúc song lúc này đây nó buộc anh phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp! Rời ngôi trường này đồng nghĩa với việc Tùng sẽ không bao giờ làm giáo viên nữa bởi anh hiểu dù đi đâu thì cũng giống nhau thôi. Chẳng ai vui vẻ đón nhận những người đồng tính ngoài những người đồng tính và người thân yêu của họ.

Dưới sân trường kia là những cành cây khẳng khiu trụi lá. Mùa đông vẫn vậy, luôn lạnh lùng cướp đi sự sống của những chiếc lá. Tùng nghĩ vậy, anh thấy lòng mình trống trải giữa ngôi trường im ắng trong giờ học. Anh nhìn kĩ từng góc của ngôi trường, nơi ghi dấu bao kỷ niệm của anh rồi anh chợt vui chợt buồn khi nghĩ tới những khoảnh khắc đáng nhớ ấy. Ngôi trường vẫn không có gì thay đổi nhưng chỉ ngày mai thôi, anh sẽ không được đặt chân tới nữa.

Từng giờ học cứ thế trôi qua cho lòng Tùng dần lắng xuống. Tiết ba và tiết bốn, Tùng cũng không lên lớp. Anh không muốn giảng bài hay đúng hơn là lúc này anh không đủ dũng khí để giảng bài. Anh không thể nào giảng nổi khi mà anh biết trong lòng học sinh đã sớm coi thường anh, kỳ thị anh. Nếu như tiết một anh có thể coi như không có chuyện gì thì giờ này sự thật đã rõ, Tùng không làm ngơ được nữa.

Tin nhắn đến. Là của Dũng. Tùng mỉm cười nhìn dòng chữ em nhớ anh lắm của cậu. Ngày nào cũng vậy, Dũng nhắn tin cho anh mỗi khi cậu thức dậy vào buổi sáng, đúng hơn là gần trưa. Một tuần Dũng học có hai buổi sáng, còn lại là buổi chiều nên cậu tha hồ ngủ nướng. Tùng thấy vui khi nghĩ đến vẻ đáng yêu ngay cả trong giấc ngủ của Dũng. Anh yêu cậu về mọi thứ, yêu cả sự tinh nghịch lẫn hậu đậu của cậu. Tùng không hiểu sao anh yêu Dũng nhiều đến thế. Và lúc này đây, nhớ đến Dũng, Tùng thấy nhẹ lòng hơn cho quyết định của mình.

Gió lạnh mơn man vuốt ve khuôn mặt điển trai của Tùng, anh nhìn những vỏ cây già sần sùi. Tùng biết nơi ấy sự sống không bao giờ biến mất, có chăng là nó đang ngủ để rồi sẽ bừng dậy mạnh mẽ hơn vào xuân sau. Cuộc sống vẫn thế, luôn tuần hoàn. Con người cũng vậy, hết buồn thì sẽ đến vui thôi, vậy thì tại sao anh phải ngồi ủ rũ ở đây chứ? Nghĩ thế, Tùng lắc đầu cười nhẹ, anh đi xuống lớp khi trống báo tiết năm đã điểm.

Có lẽ mà đúng hơn là chắc chắn đây là lần cuối cùng Tùng ngồi trước lớp trong cương vị của một thầy giáo. Anh nhìn cả lớp một lượt rồi mỉm cười, một nụ cười thật đẹp:

- Lớp chúng ta được các thầy cô giáo khen rất nhiều và tôi rất vui vì điều đó. Các em thực sự là những học sinh ngoan và giỏi.

Cả lớp ngơ ngác nhìn thầy chủ nhiệm, chúng không thể nào tiêu hoá nổi những lời vừa rồi của Tùng hay chính xác hơn là không hiểu được thái độ lạ lùng của anh. Tại sao bỗng nhiên Tùng lại nói vậy thì chúng chưa rõ.

Một thoáng im lặng, Tùng nói tiếp:

- Là thầy giáo chủ nhiệm của các em, tôi rất tự hào nhưng thật tiếc tôi không có cơ hội đó nữa. Tiết sinh này sẽ là tiết sinh hoạt cuối cùng của tôi với các em.

Nghe câu đó của anh, đứa nào đứa nấy tròn mắt, há miệng, nói không nên lời trong khi những lời Tùng vẫn nhẹ nhàng lọt vào tai chúng:

- Ngày hôm nay bước vào lớp, tôi đã rất ngạc nhiên vì thái độ của các em dành cho tôi nhưng giờ thì tôi đã biết tại sao. Các em như vậy hoàn toàn dễ hiểu, không ai dễ dàng chấp nhận một người đồng tính. Và tôi thì chính là một người đồng tính.

Đôi mắt ánh lên niềm vui, anh nói:

- Có thể các em không coi những người đồng tính như chúng tôi ra gì nhưng tôi chưa bao giờ phải xấu hổ vì mình là gay. Tôi yêu và tin vào tình yêu của tôi cũng như người tôi yêu. Em ấy đã vì tôi mà thay đổi cả bản thân mình thì không có lý do gì tôi phụ lòng em ấy hết.

Im lặng. Khuôn mặt cả lớp trùng xuống. Tùng nhìn cả lớp bằng một cái nhìn trìu mến rồi tiếp tục:

- Tôi rất muốn là người hướng dẫn các em trên suốt chặng đường các em ngồi trên mái trường này nhưng tôi biết trong lòng các em lúc này không còn coi tôi như lúc đầu nữa và thậm chí có nhiều em không muốn nhìn mặt tôi.

Ngoài trời, vài chú chim đã nhảy ra khỏi tổ đón ánh nắng nhẹ ban trưa của mùa đông lạnh giá.

- Để cho các em cũng như tôi khỏi khó xử, tôi sẽ không dạy các em nữa. Sẽ có một giáo viên mới thay thế tôi làm chủ nhiệm các em. Như vậy, các em sẽ thoải mái hơn.

Nhìn vào mắt Dương, Tùng nói:

- Dương này! Em thực sự là một lớp trưởng xuất sắc. Tôi tin vào khả năng của em.

Quay sang Linh, Tùng cười nhẹ:

- Em vẫn còn trẻ con lắm Linh à! Tôi biết bây giờ tôi nói gì em cũng không nghe nhưng tôi vẫn muốn nói với em một câu: Điều gì thuộc về mình sẽ mãi là của mình và ngược lại. Hãy để thời gian cho em câu trả lời!

Bước xuống dưới lớp, Tùng cười tươi:

- Cuối cùng, tôi chúc cả lớp luôn mạnh khoẻ, học tập thật tốt, đạt được mọi ước mơ trong cuộc sống và đặc biệt là luôn giữ mãi trên môi nụ cười vui vẻ! Chào các em!

Thế rồi, Tùng ra khỏi lớp làm cả lớp nín lặng. Chúng nhìn nhau với ánh nhìn buồn bã và đều thấy dấy lên trong lòng một điều gì đó mà chính chúng cũng không rõ nữa. Chúng chỉ biết một sự thực là Tùng mãi mãi không còn là thầy giáo chủ nhiệm của chúng nữa. Đó có phải là điều chúng muốn không khi chúng dành cho Tùng những ánh nhìn như vậy lúc anh mới bước vào lớp? Không đứa nào trả lời nổi và chúng cũng không đứng lên nổi bởi cái tâm trạng nặng nề khiến chúng chưa đủ dũng khí bước ra khỏi lớp.

Trên đường về nhà, Tùng thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Quyết định từ bỏ ước mơ hoài bão của mình đúng là không dễ nhưng cũng không khó như anh tưởng. Giờ đây, anh chẳng còn gì phải bận tâm, hoàn toàn tự do thể hiện của tình yêu của mình với cậu. Và sự thực thì lúc này Tùng cũng chỉ còn mình Dũng mà thôi. Nghĩ đến cậu, Tùng lại nhoẻn miệng cười giữa đường phố đông người lại qua.

Bữa trưa hôm ấy, Tùng nhẹ nhàng nói:

- Con sẽ nghỉ việc mẹ à!

Nghe câu nói ấy của Tùng, mẹ anh như không tin vào tai mình nữa, đôi đũa trên tay buông rơi.

- Con vừa nói gì? – Mẹ anh kiểm chứng xem tai mình có nghe nhầm không.

Tùng cười nhẹ, dù lòng anh cũng rất buồn:

- Con sẽ nộp đơn xin nghỉ việc vào ngày mai.

Lần này thì mẹ anh biết thằng con bà vừa nói gì nhưng bà không sao hiểu nổi. Tùng đã phải phấn đấu biết bao nhiêu để trở thành giáo viên của trường đó, vậy mà giờ đây...

- Tại sao vậy con? – Mẹ anh trầm giọng hỏi.

Một thoáng im lặng, Tùng nói:

- Không tại sao cả mẹ à! Chỉ đơn giản là con không được và không thể dạy ở đó nữa thôi mẹ.

Nói rồi anh cười tươi:

- Không đi dạy nữa con sẽ có nhiều thời gian ở bên mẹ hơn, phải không mẹ?

Nghe vậy song mẹ anh không thể nào cười nổi. Tùng là tất cả của bà, giờ đây anh bị mất việc thì sao mẹ anh có thể nào vui được. Miếng cơm còn lại trong miệng bà nghẹn ứ lại, bà không thể nuốt nó xuống và càng không thể cho nó ra ngoài trước mặt Tùng. Chống tay lên trán, bà lắc đầu thở dài nhè nhẹ.

Tùng hiểu tâm trạng của mẹ anh, nụ cười anh cố gắng gượng trên môi cũng tắt dần. Anh không dám nhìn mẹ lâu hơn nữa. Mặt cúi xuống, Tùng ăn nhanh hơn cho bữa cơm qua mau. Và cho không khí cứ thế lắng xuống để càng lúc càng nặng nề hơn. Im lặng. Im lặng đến đáng sợ. Ngoài âm thanh tiếng đũa và bát va vào nhau do Tùng tạo ra thì chẳng có âm thanh nào khác.

Mẹ anh vẫn ngồi đó, bà không buồn nhấc đũa hay chính xác là không thể nhấc nổi. Hồi lâu, bà mới nói:

- Thế con tính sau này sẽ làm gì?

Đôi đũa đang và thức ăn vào miệng chợt ngưng lại. Tùng ngẩng lên nhìn mẹ, mắt mẹ anh lúc này đã đỏ hoe. Đặt bát cơm xuống bàn, Tùng nói:

- Con cũng chưa biết nữa!

Thế rồi, Tùng nắm lấy tay mẹ rồi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lo lắng của mẹ anh:

- Có nhiều việc con có thể làm mà mẹ, mẹ tin con chứ!

Mẹ anh không đáp. Tin thế nào đây khi trong thời buổi khó khăn này tìm được một việc làm không dễ chút nào? Hơn nữa, Tùng lại học nghề giáo, ngoài công việc đó ra thì tất cả dường như là vô cùng gian nan. Tuy nhiên, bà biết Tùng nói vậy cốt để bà yên tâm nên sau một lát, bà cũng chậm rãi gật đầu.

Thấy vậy, Tùng cười tinh nghịch:

- Không làm giáo viên con của mẹ cũng không chết đói được đâu! Cùng lắm là mẹ lại nuôi con như ngày nào! Mẹ luôn sẵn sàng nuôi con đúng không mẹ?

Mẹ anh bật cười nhẹ, cốc lên đầu anh:

- Chẳng mấy chốc thì tôi cũng về với bố anh, nuôi anh được mãi sao?

Tùng cười:

- Mẹ con còn trẻ lắm, còn ở với con lâu!

Thấy vậy, mẹ anh cười hiền, lòng ái ngại cho tương lai đầy gian nan của anh. Phía trước Tùng sẽ còn gặp bao nhiêu khó khăn nữa đây, bà không thể nào biết được, bà chỉ biết ở bên anh để an ủi, động viên anh mà thôi. Một mình nuôi Tùng, mẹ anh biết bà chẳng cần gì hơn ngoài được việc được nhìn anh cười. Chỉ cần Tùng còn cười được thì bà sẽ luôn cười theo anh để anh vui hơn.

Buổi chiều, Tùng ngủ một giấc dài cho lòng nhẹ nhõm hơn. Anh thức dậy khi mặt trời đã ngả sang phía Tây cho ánh hoàng hôn buông nhẹ lên thành phố. Mở cửa sổ, Tùng vươn vai cho tỉnh táo và cảm nhận nét đẹp của chiều hôm Hà thành. Và rồi, anh đi đến quyết định...

- Tối nay, em tới nhà anh ăn cơm nhé! – Tùng nhắn tin cho Dũng và ngay lập tức trên khuôn mặt u ám của cậu sinh viên hiển hiện một nụ cười tươi hơn nắng sớm.

Cũng đã lâu rồi Tùng chưa nấu ăn bởi thường ngày vẫn là mẹ anh làm. Hôm nay, anh đâu còn việc gì khác vướng bận nên Tùng nghĩ anh nên vào bếp. Hơn nữa, nhớ đến Dũng, Tùng muốn làm cho cậu một bữa ăn thật ngon.

- Mẹ chờ con một chút! Con đi với mẹ!

Tùng gọi khi mẹ anh đang cất bước đi chợ chiều cho bữa tối. Tất nhiên, mẹ anh gật đầu mỉm cười, có người mẹ nào không vui khi được con trai đưa đi chợ chứ? Mẹ anh cũng chẳng phải ngoại lệ, thậm chí còn vui mừng hơn nhiều những bà mẹ khác bởi điều đó đồng nghĩa với việc tối nay bữa ăn của bà sẽ hoàn toàn thay đổi. Mấy chục năm nấu nướng nhưng bà biết so với anh, bà còn thua xa lắm. Do anh bận đi học rồi đi dạy suốt nên chẳng mấy khi bà có dịp thưởng thức, lúc này Tùng mất việc tuy là đáng buồn song không hẳn là không có gì vui. Cụ thể là bà đã có niềm vui rất lớn rằng trong những ngày tới đây, bà sẽ không ngừng được đổi món với tài nghệ của Tùng.

Nấu ăn là một nghệ thuật và người nấu ăn thực sự là một người nghệ sĩ. Ngay từ khâu chọn nguyên liệu đã thể hiện tài năng của người làm bếp. Và lúc này mẹ Tùng đang phải ngạc nhiên trước cách chọn nguyên liệu không giống bà là bao của anh. Dù đã đi chợ với anh nhiều lần nhưng cái cảm giác lạ lẫm và bất ngờ ấy vẫn không sao mất đi trong bà bởi càng lúc thì bà càng khâm phục chính đứa con trai do bà sinh ra hơn. Tùng chỉ nhìn qua đã biết cái gì tốt, cái gì không tốt trong khi bà phải lật lên đảo xuống không biết bao nhiêu lần. Thêm vào đó, nụ cười mê hồn của anh còn làm điêu đứng những người bán hàng giúp cho anh mua hàng với giá hợp lý hơn nhiều mẹ anh mất công mặc cả cả buổi.

- Con càng ngày càng lắm chiêu! – Mẹ anh lắc đầu cười nói khi thấy anh vừa làm cho mấy bà bán hàng cười tươi như hoa.

Anh quay sang mẹ, mỉm cười:

- Vì mẹ của con đẹp nên mới sinh ra được con như vậy đó! Con trai của mẹ mà lại!

Mẹ anh cười:

- Chỉ được cái giỏi nịnh thôi!

Tùng cười trừ. Và chẳng mấy chốc thì hai mẹ con anh đã mua đủ những thứ cần thiết cho con đường về nhà nhiều mong đợi hơn.

Các bạn thấy sao nè ? Hãy nhận xét nhé , nếu hay thì Vote nhé !

Cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ .

(*'▽`*)

~^^~Midori~^^~



Thêm Bình Luận