Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu (Yêu Đâu Cần Lý Do 2)

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tình yêu là gì ? Tôi không biết. Chỉ biết rằng tình yêu làm cho người ta hạnh phúc nhất và cũng làm cho người ta đau khổ nhất. Nhưng trong cái khổ đau của tình yêu ấy, có ai hối hận khi mình đã yêu kh …
Xem Thêm

Chương 1: Ngày hạnh phúc
Chương 1:



NGÀY HẠNH PHÚC



Sau kì thi đại học với bao mệt mỏi và nhọc nhằn, cả nhà Dũng quyết định cùng nhau đi biển trong hai ngày. Và tất nhiên không thể thiếu Thảo Anh cùng hai mẹ con Tùng.

Trên xe lúc này hiện có bảy người. Bố Dũng lái xe, mẹ Dũng và mẹ Tùng thì thầm thì nhắc lại về thời con gái của hai người. Trong khi đó, bốn người trẻ tuổi thì trò chuyện rôm rả. Nói là bốn nhưng thực chất thì chỉ có hai thôi bởi vì Tùng và Duy rất ít lời, chỉ cười là chủ yếu.

- Thảo Anh này! Thằng Duy nó vẫn chê mẹ nó nói nhiều nhưng giờ thì nó tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa con nhỉ? – Mẹ Dũng cười nói.

Thảo Anh nghe câu đó ngượng đỏ mặt, liếc Duy một cái chỉ thấy Duy cười trừ. Nhưng cái đỏ mặt ấy chỉ thoáng qua vì Thảo Anh biết mẹ Dũng chỉ đùa thôi.

- Vâng ạ! Ai cũng như anh ấy thì chắc sinh ra làm người câm tốt hơn ạ!

Bỗng thấy một tiếng hắng giọng phát lên từ bố Dũng bởi Duy rất giống tính ông. Mẹ Dũng thấy vậy thì cười lớn hơn, nói:

- Con nói đúng đó con! Câu này mẹ để trong lòng bao lâu nay rồi mà chưa dám nói ra. Đúng là hậu sinh khả uý!

Còn Thảo Anh lúc này thì vội bịt miệng và mặt thì đỏ hơn gấc chín, không có dấu hiệu gì sẽ thuyên giảm.

Dũng nheo mắt nhìn Thảo Anh, chọc:

- Con dâu ngoan giống mẹ chồng quá ha! Kiểu này được mẹ chồng yêu quý lắm đây!

Thảo Anh nghe câu châm chọc đó thấy hơi tức tối nhưng cũng không khỏi đắc ý vì từ nhỏ đến giờ Thảo Anh vẫn rất thân với mẹ Dũng và hai người tất nhiên rất hợp nhau.

Lẽ lưỡi, Thảo Anh nói:

- Thì sao nào?

Dũng đang định gì đó thì mẹ Tùng ngoảnh mặt lại phía Dũng cười:

- So với Thảo Anh thì con dâu mẹ nói nhiều hơn hay ít hơn?

Thảo Anh cười vang còn Dũng đỏ mặt không khác nào Thảo Anh lúc vừa rồi. Nhưng cậu vẫn kịp nhiếc Thảo Anh một câu rất nhỏ đủ để mình Thảo Anh nghe thấy:

- Nụ cười của mày thật khả ố!

Rồi thay đổi ngay sắc mặt, cười nói với mẹ Tùng:

- Con là con rể chứ không phải con dâu!

Tùng ho nhẹ một tiếng, còn mẹ anh thì vờ giật mình nói:

- Ấy chết! Mẹ không có con gái thì lấy đâu ra con rể bây giờ.

Nhìn Tùng, bà nói tiếp:

- Tùng này! Con tìm con dâu cho mẹ nhanh lên. Dũng nó không chịu rồi.

Tùng cười chưa đáp thì Dũng vội lên tiếng:

- Không! Không đâu ạ!

Mẹ Tùng làm vẻ mặt không hiểu hỏi:

- Không là sao? Con có chịu làm con dâu mẹ đâu.

Dũng gãi đầu, mặt đỏ bừng, không biết đáp sao trong khi mẹ anh cũng không nhịn nổi nữa, phải phì cười.

Tùng thấy vậy thì kéo Dũng vào lòng, nói:

- Mẹ chọc vợ con hoài!

Câu này nói ra càng làm cho Dũng ngượng hơn nữa vội dụi đầu vào ngực anh, còn anh thì mặt vẫn tỉnh bơ.

Mọi người cười ồ lên, ngoại trừ Dũng.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh đem theo tiếng cười vui của cả nhà. Từng hàng cây, từng con phố của Hà Nội lùi lại phía sau cho biển khơi đến gần hơn với họ. Đường thoáng hơn và khói bụi cũng xa dần làm người ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn nhiều. Nắng cũng lên dần, ánh nắng mùa hạ chói chang nhưng nó lại là mùa mà cả anh và cậu đều thích nhất.

Gần trưa thì Dũng và Tùng đã được đứng trước biển. Theo như ý Dũng thì cậu muốn đi tắm biển ngay. Tuy nhiên trời nắng như thế này thì....

- Tao chưa muốn sau đợt này về tao thành người Châu Phi đâu nhé! – Thảo Anh nói.

Dũng cười nói:

- Kệ mày!

Thảo Anh nhìn bộ mặt cười cợt của Dũng thì máu nóng bốc lên đầu, nêu như không có Duy cùng bố mẹ anh thì Thảo Anh đã cho Dũng vài cái đập rồi, song xem ra sự nhẫn nhịn của Thảo Anh có vẻ không duy trì được bao lâu. Dũng thấy Thảo Anh phải nén giận thì càng buồn cười hơn nữa.

- Chúng ta đi vào khách sạn trước đã! – Bố Dũng nói.

Thảo Anh cười tươi, nguýt Dũng:

- Thấy chưa? Mày đi tắm một mình đi!

Dũng vẫn cười đắc ý, khoác vai Tùng nói:

- Sao lại một mình chứ? Ít nhất của có anh Tùng tắm cùng tao.

Tùng véo nhẹ vào tai Dũng nói:

- Anh cũng chưa muốn bị nắng thiêu đâu!

Nói rồi anh đi cùng mọi người về hướng khách sạn. Thảo Anh cười vang, còn Dũng giậm chân, tức không để đâu cho hết nhưng cũng đành đi thôi.

Đến nơi, bảy người chia làm hai phòng. Mẹ Dũng, mẹ Tùng, Thảo Anh một phòng và bốn người đàn ông còn lại một phòng. Mọi người đầy vẻ hứng khởi trong khi mặt Dũng thì ỉu xìu bởi Thảo Anh vẫn trêu cậu hoài. Tùng không nói gì, thỉnh thoảng nhìn Dũng và Thảo Anh mỉm cười.

Sắp xếp đồ đạc xong, bố Dũng nói:

- Chúng ta xuống ăn thôi!

Duy theo ông xuống. Tùng cũng đang định đi thì anh thấy Dũng vẫn ngồi bất động, đồ đạc của cậu cũng chưa thu xếp gì. Duy nhìn anh rồi cười một cái, hướng về phía Dũng. Tùng gật đầu, mỉm cười đến bên cậu.

Anh ngồi sát vào cậu, miệng ghé vào tai Dũng thầm thì:

- Em yêu giận anh hả?

Nói xong, anh tiện thể cắn nhẹ vào vành tai cậu.

Dũng nhìn vẻ mặt vờ rầu rĩ như sắp mếu của anh thì suýt nữa bật cười, song cậu kịp thời nín lại, nói dỗi:

- Anh đi đi còn gì nữa, kệ em ở đây một mình.

Tùng ngơ ngác:

- Thật vậy hả? Em nhớ là muốn ở một mình đấy nhé!

Dũng phụng phịu:

- Thì sao chứ?

Tùng cười:

- Tất nhiên là không sao! Em muốn ở một mình thì đó là việc của em, còn anh lại muốn ở cùng em cơ.

Và không chờ cậu có phản ứng nào, anh đã đè cậu xuống và hôn lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.

- Em yêu cười được chưa nào? Muốn xuống ăn hay muốn hôn anh nữa! – Tùng vừa cười gian vừa nói.

Dũng làm mặt giận:

- Thật là đáng ghét mà!

Tùng vờ ngạc nhiên:

- Thế sao?

Dũng vòng tay ôm cổ anh, cười nói:

- Đúng thế! Vì anh đáng ghét nên em muốn hôn anh nữa.

Ngay lập tức môi cậu đã dính chặt vào môi anh cho chiếc lưỡi của cậu quấn lấy chiếc lưỡi của anh và điều tất yếu là Tùng hưởng ứng cho đến khi hai người khó thở mới thôi.

- Xuống được chưa nào em yêu! – Tùng nói.

Dũng đưa tay véo nhẹ vào má anh:

- Được rồi!

Tùng xoay mặt, cắn lấy ngón tay của cậu làm Dũng cười thích thú.

- Đi thôi không mọi người chờ nào!?

Tùng nói và kéo Dũng dậy, vòng tay ôm eo cậu rồi cả hai ra khỏi phòng.

Hai người xuống tới nơi thì thấy mọi người đã ngồi đông đủ và mười con mắt lúc này đang dồn về phía Dũng và Tùng. Thảo Anh nói:

- Tình tứ quá ha! Mày ngủ ở trên đó hay sao mà bây giờ mới xuống hả Dũng?

Tùng chỉ cười nhẹ, còn Dũng lè lưỡi ra chiều đắc ý. Lúc này cậu đang vui nên không muốn cãi nhau với Thảo Anh.

- Ăn cơm thôi! – Bố Dũng nói.

Dũng ngồi xuống, không quên nheo mắt chọc tức Thảo Anh làm Thảo Anh chỉ muốn xé xác cậu ra ngay tức khắc.

- Ăn đi anh yêu! – Dũng gắp cho Tùng và nói.

Bất chợt, có tiếng tằng hắng và mẹ Dũng nói:

- Haiz! Cái thân già này nuôi nó mười tám năm trời mà chưa được nó gắp cho ăn lần nào. Quả là ông trời bất công quá đỗi.

Tùng thấy vậy thì cười và gắp cho mẹ Dũng:

- Có con rồi mà mẹ!

Thế nhưng như vậy nào đã được yên bởi người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh mẹ Dũng cất tiếng thở dài. Dũng cười tươi:

- Mẹ yêu của con ngon miệng nhé!

Và cậu chọn miếng ngon nhất cho mẹ Tùng. Bố Dũng rất ít nói cười nhưng lúc này miệng ông cũng phải tủm tỉm.

Ăn xong, mọi người nghỉ trưa cho đến khi ánh nắng tắt dần và biển nổi bắt đầu nổi gió.

- Đi tắm biển thôi! – Dũng cười nói rất hào hứng.

Và cậu lao ngay vào dòng nước mát. Thảo Anh và Duy cũng xuống theo. Ba người lớn tuổi thì đi dạo trên bờ biển, còn Tùng thì ngồi trên bãi cát trải dài, hướng về phía Dũng mỉm cười.

Dũng xuống biển một lát, không thấy Tùng đâu liền chạy lên bờ, cầm lấy tay anh và kéo:

- Xuống thôi!

Tùng vẫn không nhúc nhích:

- Em đi đi! Anh ngồi đây được rồi!

Dũng ngạc nhiên:

- Vì sao?

Tùng cười:

- Anh không thích tắm biển!

Mặt Dũng xịu xuống:

- Không chịu đâu! Anh phải xuống cùng em cơ.

Ánh mắt đầy yêu thương, Tùng nói:

- Anh nhìn em tắm là thích rồi!

Dũng nghĩ ra một cách, nói:

- Anh không xuống là em hắt nước lên người anh đó!

Thế nhưng khi cậu nhìn lại thì Tùng ngồi quá xa, có té nước cũng chẳng tới nơi.

- Em xuống đi, Duy và Thảo Anh đang chờ kìa!

Dũng lưỡng lự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh anh:

- Kệ họ! Anh không đi em cũng không đi. Ở đây với anh vui hơn nhiều.

Tùng gật đầu, kéo đầu Dũng ngả vào vai mình. Anh nhìn ra vầng dương đang hạ dần xuống biển khơi mà thấy nao nao trong dạ. Rất nhiều ánh mắt hướng về phía hai người nhưng Tùng thì lâu nay không quan tâm, còn Dũng thì chưa bao giờ để ý đến họ.

Ngồi một lát, thấy Dũng tuy ở bên mình song không được nhìn cậu cười, anh có cảm giác buồn buồn và tất nhiên anh hiểu vì sao lại như vậy. Anh cười tươi:

- Xuống nào em yêu!

Tùng đứng dậy. Dũng rất vui và chạy theo anh. Tiếng cười của cậu hoà cùng tiếng cười của anh, trong mắt họ chỉ có nhau mà thôi.

Hoàng hôn buông xuống. Ánh mặt trời dát vàng lên mặt biển rực rỡ nhất, huy hoàng nhất để tàn phai nhường chỗ cho bóng đêm.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Tùng và Dũng nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển. Giữa mùa hè nóng nực, đi chân trần trên cát ngắm biển mới thú vị làm sao, đặc biệt là khi có người mình hết mực yêu thương bên cạnh. Hai người không nói gì, lặng lẽ đi bên nhau và cảm nhận hương vị của tình yêu của hạnh phúc. Có nhiều người nhìn họ nhưng đâu có hề gì. Họ yêu nhau và điều đó không có gì là sai trái cả. Có chăng là những người kia không gỡ nổi khúc mắc cũng như định kiến bấy lâu của họ mà thôi.

- Nếu sau này có một người tốt hơn em rất nhiều yêu anh thì sao? – Dũng hỏi.

Tùng xoay mặt Dũng đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt Dũng nói:

- Anh sẽ vẫn yêu em!

Mặt Dũng vẫn buồn buồn:

- Vì sao? Mọi thứ người đó đều hơn em mà!

Tùng xoa đầu cậu, mỉm cười:

- Nhưng họ không yêu anh bằng em yêu anh!

Đôi môi màu anh đào của cậu hé nở nụ cười rạng rỡ nhưng cậu vẫn cố cãi:

- Làm sao biết được chứ? Có thể họ cũng yêu anh hơn em thì sao?

Tùng cau mày, nhìn xa xa, thở dài:

- Không lẽ tình yêu em dành cho anh nhỏ vậy sao?

Dũng cười tinh nghịch, hôn thật nhanh lên môi anh và chạy đi:

- Đúng vậy! Em không yêu anh đâu! – Vừa nói cậu vừa cười trong tiếng sóng biển vỗ rì rào.

Tùng liền rượt theo cậu:

- Em giỏi lắm! Để xem em có thoát nổi tay của anh không?

Dũng cười vang nhưng chân cậu không dừng bước, thỉnh thoảng cậu lại cúi xuống té nước về phía sau. Và trong những lúc đó, Tùng cũng không quên đáp trả cậu. Chẳng mấy chốc thì quần áo của hai người đã ướt sũng. Dũng đứng lại, mặt cậu xị ra:

- Không chơi nữa! Ướt hết rồi!

Tùng ngồi phệt xuống bãi cát, hai chân duỗi ra cho nước biển ngập bàn chân anh:

- Em yêu lại đây với anh nào?

Dũng như con cún con, ngoan ngoãn đến bên anh:

- Tại anh hết đó! Lát nữa về thể nào mẹ cũng mắng.

Tùng tỉnh bơ:

- Mẹ mắng em chứ đâu mắng anh.

Dũng làm mặt giận:

- Em bị mẹ mắng anh vui lắm ha!

Tùng cười:

- Tất nhiên rồi!

Thấy mặt cún con tội, nghiệp của cậu, Tùng nói tiếp:

- Đáng lẽ cũng muốn chịu tội cùng em nhưng mà có người vừa mới nói là không có yêu anh. Haiz! Thế nên ai làm người đó chịu thôi.

Dũng cúi mặt xuống, tựa cằm lên đầu gối rồi nhặt một viên sỏi ném ra phía xa:

- Không yêu anh thì yêu ai được chứ?

Tùng rất vui, vòng tay ôm cậu, nói nhỏ:

- Yêu chồng em chứ đừng yêu anh!

Dũng đỏ mặt, dụi đầu vào vai anh.

Gió biển thổi tới, vuốt ve khuôn mặt anh và cậu, chắp cánh cho tình yêu của họ bay xa.

- Chỉ được yêu em thôi anh nhé! – Dũng nói.

Anh nhìn sâu vào mắt cậu, gật đầu. Có lẽ im lặng là lời đáp tốt nhất anh dành cho cậu. Dũng cười:

- Em cũng sắp phải nhập học rồi! Không biết học đại học có khó không nữa?

Tùng cười trêu cậu:

- Từ khi nào em yêu nhụt chí thế?

Dũng lè lưỡi:

- Còn lâu nhé! Em học giỏi nhất lớp cho anh coi.

Tùng ừ nhẹ một tiếng, anh hiểu hơn ai hết khi cậu đã cố gắng thì với trí thông minh của cậu, giành vị trí nhất lớp không khó khăn.

Hai người nhìn ra phía xa. Biển gợn sóng, từng con sóng xô vào bờ mang theo tiếng vọng về của biển khơi.

- Mày ra đây từ khi nào mà không thèm nói với bạn bè một tiếng thế hả? – Thảo Anh đứng phía sau Dũng và nói.

Cậu quay lại thấy có cả Duy đang cười cười nhìn mình và Tùng. Dũng lè lưỡi:

- Ai thèm đi với mày chứ?

Thảo Anh mặt nóng bừng, đã định đập cho đầu Dũng sưng lên khoảng ba ngày nhưng thấy cả Duy và Tùng đang chăm chú nhìn mình nên đành thôi.

Dũng lắc đầu nói:

- Mày là bạn bè tốt quá ha! Tao cũng định rủ mày rồi nhưng thấy hai người nào đó đang ngồi trên tầng thượng của khách sạn ngắm biển, nhỏ to tâm sự; chàng nhìn nàng đắm đuối, nàng nhìn chàng một giây không rời nên tao đành thở dài quay đi.

Mặt Duy vốn trắng trẻo, nghe Dũng nói thì lập tức đỏ bừng. Thảo Anh thì lấy làm đắc ý.

Bốn người trò chuyện cho đến khuya thì về phòng. Tắm rửa thay đồ xong, Dũng đang định trèo lên giường nằm cùng Tùng thì nghe bố cậu nói:

- Dũng sang giường này nằm với bố nào, để Duy nằm đó.

Khuôn mặt đang hí hửng của Dũng héo ngay lập tức:

- Tại sao?

Bố cậu làm mặt lạnh:

- Không lý do gì hết! Có nghe lời bố không thì bảo?

Rồi ông bật cười ngay sau đó:

- Vợ chưa cưới đã đòi ngủ cùng chồng rồi hả?

Mặt Dũng đỏ như gấc chín. Cậu không dám ho he tiếng nào nữa, trèo lên giường nằm ra phía ngoài bố.

Đèn tắt, Dũng nhắm mắt lại. Nhưng không được bao lâu thì cậu không kiềm lòng được, mở mắt ra, nằm nghiêng người nhìn sang anh thì thấy anh cũng đang nhìn cậu.

- Ngủ đi! – Anh nói nhỏ.

Dũng đáp:

- Không ngủ được!

Rồi Dũng nhìn qua phía bố, thấy hơi thở của ông đã đều đều, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra để nắm lấy bàn tay anh. Hai chiếc giường kê gần nhau nên việc đó cũng khá dễ, với tay một chút là được.

Dũng đang mỉm cười sung sướng thì có tiếng hắng giọng của bố cậu vang lên. Cậu đành thu tay về, ngậm ngùi ôm gối.

- Ngủ ngon nhé! – Tùng cười và nói nhỏ.

Dũng tỉnh giấc sau cái lay người của Tùng:

- Dậy thôi em! – Tùng nói nhỏ vào tai Dũng.

Dũng dụi dụi mắt, nhìn ra thấy trời vẫn tối om, bố cậu và Duy cũng vẫn đang ngủ:

- Sao dậy sớm vậy anh? Em muốn ngủ! – Dũng đáp trong giọng ngái ngủ.

Tùng quay đi:

- Thế thì em cứ ngủ đi! Anh đi một mình vậy!

Lúc này thì Dũng đầu còn kịp suy nghĩ gì nữa:

- Ê! Ê! Chờ em với! Anh đi đâu mà nhanh vậy!

Dũng vội vàng tung chăn dậy và đi theo anh, miệng cậu vẫn phải ngáp thêm vài cái nhưng chân thì không thể không bước theo Tùng.

- Mình đi đâu hả anh? – Dũng nói khi hai người đã rời khỏi khách sạn.

Tùng mỉm cười, không đáp.

Bờ biển còn rất tối nhưng lác đác cũng có vài người ra đây tự khi nào. Mắt Dũng díp lại, cậu thầm nghĩ họ muốn chịu tội sống hay sao mà lại ra đây làm gì sớm vậy. Nếu không phải là Tùng kêu cậu dậy và bắt cậu ra đây thì chắc không bao giờ cậu nghĩ đến cái chuyện dậy sớm thế này.

Gió biển thổi đem theo hơi lạnh, bãi cát buổi sáng còn ướt sương đêm.

- Ngồi xuống đây được rồi em! – Tùng nói.

Dũng vẫn chẳng hiểu gì, cậu ngơ ngác nhìn anh rồi cũng ngồi xuống. Dựa vào vai anh, Dũng từ từ nhắm mắt lại, miệng nói:

- Oáp! Cho em ngủ một lát nhé!

Tùng vội lay người cậu:

- Này! Này! Không được ngủ! Nếu em ngủ thì còn ra đây để làm gì chứ?

Thực sự thì Dũng đâu biết điều đó, ngủ hay không cũng như nhau thôi mà. Mắt nhắm mắt mở cậu nhìn anh.

Tùng ghé sát vào mặt cậu, đặt một nụ hôn lên mắt cậu:

- Đỡ buồn ngủ hơn chưa em yêu! – Tùng nói

Dũng nghĩ ngợi gì đó rồi nói:

- Một chút! Nhưng vẫn còn buồn ngủ lắm.

Anh tiếp tục đặt một nụ hôn lên mắt cậu.

Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của cậu, anh oán thầm: "Em dám chọc anh hả?"

Thế rồi, từ hôn mắt, đôi môi anh nhanh chóng chuyển xuống đôi môi cậu và....

- AAA! – Dũng la lên.

Mặt Tùng cười gian trong khi Dũng xị mặt ra, cậu đưa tay sờ nhẹ lên môi mình:

- Sao anh cắn em?

Tùng cười tươi:

- Như vậy đã tỉnh ngủ chưa?

Dũng im lặng không nói gì, cúi mặt xuống.

Tùng ghé sát vào tai cậu, nói:

- Ai bảo em dám lừa anh?

Dũng ngẩng lên nhìn anh:

- Em lừa anh khi nào chứ? – Giọng cậu rất oan ức.

Mặt Tùng gần như chạm mặt cậu, anh nói:

- Có người nói buồn ngủ mà mặt thì cười gian hơn cả cáo. Em có biết người đó là ai không?

Dũng nhăn mặt lại:

- Chỉ tại em muốn....

Tùng hỏi:

- Muốn sao?

Dũng đỏ mặt:

- Muốn được... anh.... hôn thôi mà!

Tùng cười tươi, hôn một cái thật kêu lên má cậu rồi cả hai hướng mắt về phía biển.

Đường chân trời bắt đầu ửng sáng, màu đỏ cảm huy hoàng dần lấn át màu đen sâu thẳm. Mặt trời rực đỏ vén màn đêm từ từ nhô lên, chiếu những tia nắng hình dẻ quạt, thoạt đầu là màu cam sẫm rồi từ từ chuyển sang vàng tạo cảm giác như từng dòng mật của trời đang chảy xuống mặt biển. Mặt biển rực rỡ những gam màu với các góc độ khác nhau. Sương mù trắng dày đặc như sữa pha đôi chút màu hồng hồng do ánh dương chiếu vào, tản dần ra cho ngày mới lên.

Gió thổi nhẹ đem theo hơi ẩm của biển, của sương sớm cùng sinh khí của ánh ban mai mơn man vuốt ve khuôn mặt của anh và cậu. Tùng nhìn sâu vào đôi mắt Dũng, anh đưa tay sửa lại những sợi tóc rối vương trên trán cậu, rồi thật chậm, anh đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi cậu.

Trên nền biển xanh thẫm, bóng tối chưa vẫn chưa mất hẳn, từng đàn hải âu trắng mượt chao liệng sát mặt nước như đang gọi ngày mới lên. Mặt biển sáng dần ra như được dát vàng, dát bạc dưới vầng dương. Từng đợt sóng rì rào, xô đuổi nhau kéo dài đến đường chân trời. Sóng nhấp nhô dưới ánh nắng mặt trời, ánh lên một màu vàng loá trộn lẫn với màu xanh sẫm của nước biển tạo nên một hoà sắc tuyệt đẹp. Những con thuyền từ nơi nao cũng dần hiện lên giữa khung cảnh thần bí, lung linh, huyền ảo và phảng phất nét liêu trai như ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Dũng cười, nụ cười đẹp tựa ánh ban mai buổi sớm:

- Em yêu anh!

Tùng hôn lên tóc cậu, thì thầm:

- Người ta nói nếu hôn được người mình yêu trong khoảnh khắc đầu tiên mặt trời nhô màu mới thì người đó sẽ mãi mãi thuộc về mình. Không biết điều đó có thật hay không nữa?

Dũng mỉm cười:

- Dù thật hay không thì em cũng mãi mãi là của anh!

Tùng gật đầu, ôm chặt cậu cùng nhau ngắm ngày mới lên.

Mọi người thấy sao nè ? Nếu hay thì hãy Vote nhiệt tình vào nhé !

Cám ơn mọi người đã theo dõi

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

~^^~Midori~^^~



Thêm Bình Luận