Chương 6

"Bác sĩ nói chân của tôi có thể chữa khỏi, nhưng cần có người hiến một ít xương cho chân cho tôi, cô nói yêu tôi vậy liền hiến cho tôi đi. Sau này cho dù chân cô có bị tật, tôi đảm bảo cô cơm áo không cần lo” giọng người đàn ông trầm thấp, đầy thách thức.

“Em, em...” Cố Vô Cẩn hô hấp thập phần cưỡng ép, Hà Nhu Giai cảm thấy có chút thở không nổi, mặt đỏ bừng.

Chu Tử Thịnh lắc đầu, hắn còn tưởng Hà Như Giai này sẽ là người thông minh.

Cố Vô Cẩn mỉm cười liếc nhìn cô, không muốn lãng phí thêm thời gian quay người rời đi.

“Buông tay”.

Anh chán ghét nhìn đối phương đang kéo tay mình, lập tức buông ra: “Khăn tay!”.

Tấn Hạo nhanh chóng đưa cho anh một chiếc khăn tay.

Anh lau mạnh vùng bị chạm vào, cơn buồn nôn đang cồn cào mới có cảm giác biến, đôi mắt trong sáng nhưng lạnh lùng của anh nhìn về phía Hà Nhu Giai đang sợ hãi và xấu hổ, “Cô đã không cần tiền, vậy cũng không cần lãng phí, cút đi”.

Tần Hạo lắc đầu, có chút cảm thấy Hà Nhu Giai đáng thương, dù sao đôi bàn tay nhỏ bé của cô còn chưa chạm được vào Cố Vô Cẩn, tiền cũng không có được, cả người cả của đều không còn...

Buổi họp mặt sinh viên năm nhất được tổ chức tại hội trường của trường. Khán phòng đủ rộng để chứa tất cả các tân sinh viên.

Kỷ Hoài Hương ngồi ở hàng cuối cùng, cô yên tĩnh nghe lãnh đạo phát biểu, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác. Sáng sớm hôm nay cô nhận được điện thoại của dì Quý, một cặp vợ chồng muốn tìm cô giúp họ điều chế nước hoa ký ức, đối phương đã đưa ra mức giá rất cao. Cô đồng ý với dì Quý nhận đơn hàng này, cuối tuần này sẽ đi gặp khách hàng.

“A..., tân sinh viên đại diện là Tưởng Mộng Vãn, thật lợi hại’.

“Đẹp quá, nghe nói Tưởng Mộng Vãn là thiên kim Tưởng thị đó”.

‘Trách không được cô ấy chọn khoa hương liệu, hóa ra là muốn kế thừa gia nghiệp”.

Tưởng thị nổi tiếng là danh hương Thủy thế gia, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trên trường quốc tế. Sau khi tốt nghiệp, không ít nhân tài khoa hương liệu của đại học S đều đến làm ở Tưởng thị, nói cách khác Tưởng Mộng Vãn là ông chủ tương lai của không ít người trong khoa hương liệu, là đối tượng tốt cần nịnh nọt.

Kỷ Hoài Hương ngẩng đầu nhìn Tường Mộng Vân bước lên sân khấu, cô ta mặc áo sơ mi trắng với váy xám nhạt, dáng người thanh tú với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng, khí chất rất lôi cuốn.

Cô chưa kịp nói gì thì trên sân khấu đã có tiếng vỗ tay như sấm.

"Nữ thần! ".

“Nghe nói thủ khoa khoa học tự nhiên của nước ta năm nay đến trường chúng ta học, chẳng lẽ là Tưởng Mộng Vãn...?” có người thấp giọng thảo luận.

“Tất nhiên, nhà trường nhất định sẽ để thủ khoa cao trung trở thành tân sinh viên đại diện”.

“A..., thật lợi hại, Tưởng Mộng Vãn sao có thể hoàn mỹ như vậy, lớn lên đẹp mắt, gia thế tốt, thành tích xuất sắc như vậy, thật là ghen tị mà...”.

Kỷ Hoài Hương nghe người khác thấp giọng nói chuyện, cúi đầu suy nghĩ, cô đang nhìn tin nhắn dì Quý vừa gửi, là thông tin liên lạc và địa chỉ của khách hàng, địa chỉ là ở khu nhà giàu nổi danh tại thành phố S, khó trách đối phương ra giá cao như vậy.

Đến lúc Kỷ Hoài Hương hồi thần, Tưởng Mộng Vãn đã nói xong, toàn trường vỗ tay như sấm, hôm nay cô lộ diện, cả năm cấp đều nhớ đến khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô.

Không giống với những đại học khác, việc huấn luyện quân sự tại đại học S được tiến hành vào mùa đông, cho nên sau khi tổ chức đại hội chào mừng tân sinh viên liền chính thức nhập học.

Hôm nay, sau tiết học cuối cùng, Kỷ Hoài Hương trở về ký túc xá, thấy trong ký túc xá ba người khác đều ở đây.

“Cậu học xong rồi à”.

Lâm Hiểu Tuyền bước tới muốn ôm cô thật chặt nhưng Kỷ Hoài Hương lập tức nghiêng người tránh được.

“A..., suýt chút nữa là ôm được câu rồi”. Lâm Hiểu Tuyền vẻ mặt có chút tiếc nuối.

“Tớ không quen có người chạm vào mình”.

Quý Đông Tình nhìn Kỷ Hoài Hương trở về chỗ của mình, cười trêu ghẹo: “Nghe nè, Hoài Hương mới không thèm ôm cậu đâu”.

“Cậu ấy không muốn ôm thì thôi vậy, đúng rồi, thứ bảy này chúng tớ thống nhất sẽ đi ra ngoài tổ chức liên hoan, cậu có bận gì không?”.

“Thứ bảy này tớ có việc rồi, chỉ sợ không thể tham gia, các cậu đi chơi vui vẻ nhé” hôm nay cô cùng với khách hàng nói chuyện điện thoại, đã hẹn là thứ bảy gặp qua, cũng không biết có mất nhiều thời gian không.

Bộ dạng vui vẻ của Lâm Hiểu Tuyền xụ xuống, “Đừng như vậy mà,... cậu có việc gì gấp lắm à...?” nhà cô ấy cũng không phải ở thành phố S.

“Đúng vậy, hôm đó tớ mời khách, chúc mừng cho chúng ta có duyên ở cùng chung phòng ký túc xá” Quý Đông Tình cũng mở miệng thuyết phục ”Chẳng lẽ cậu lại phụ ý tốt của tớ”.

“Thứ bảy này tớ có hẹn cùng khách nhân bàn chuyện, thật sự không tham gia được, lần sau tớ sẽ mời các cậu ăn cơm nhé”. Kỷ Hoài Hương nói chậm lại, thanh âm vẫn mềm mại như cũ nhưng lại thanh thúy hơn vài phần.

“Khách nhân? Hoài Hương, cậu đang tìm việc sao? Đang đi làm à?” Lâm Hiểu Tuyền kinh ngạc, cô ấy nhìn từ trên xuống dưới Kỷ Hoài Hương, bởi vì cô lớn lên quá xinh đẹp, làm người ta không để ý đến cô mặc trang phục đơn giản, bây giờ nhìn kỹ, cô ấy phát hiện quần áo của đối phương quả thật là mặt hàng bình thường nhất.

“Cũng có thể cho là như vậy”.

Nghĩ đến cái gì, Lâm Hiểu Tuyền ngượng ngùng cười cười, nhiệt tình giảm đi vài phần: "Nếu đã như vậy, việc kiếm tiền của cậu quan trọng hơn, chúng tớ sẽ không làm chậm trễ việc của cậu”.

“Cảm ơn”.

Kỷ Hoài Hương không nói gì nữa, cô lầm cuốn “Bách khoa toàn thư hương liệu tinh dầu” đặt lên giường, sau đó leo thang cuốn lên giường, cởϊ áσ khoác ra nửa dựa vào đầu giường mà ngã xuống, yên tĩnh đọc sách.

Cổ áo bên trong có chút thấp, vùng da ở cổ lộ ra màu trắng sữa, sáng bóng mịn màng.