Dọc đường đi, Phương Tranh không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, nheo mắt theo sát Cố Vô Cẩn.
“Không phải chứ, sao hôm nay cậu lại đột nhiên đến trường học vậy?” Phương Tranh tối qua làm việc suốt một đêm ở công ty, không ngờ sáng sớm lại bị Cố Vô Cẩn gọi đến trường.
Cố Vô Cẩn nhìn anh, “Bị lão gia tử làm phiền chết”.
“Má, cậu gạt quỷ à”.
Phương Tranh bĩu môi, vẻ mặt không tin. Ba năm học trung học, số lần anh đến trường tính ra không quá mười đầu ngón tay, ông nội Cố tức giận thiếu chút nữa đánh chết anh mà Cố Vô Cẩn cũng không sợ, hay là nói Cố Vô Cẩn không để ai vào trong mắt?.
Cố Vô Cẩn không nói tiếng nào.
Khóa học sáng thứ hai dày đặc, trên đường rất nhiều sinh viên vội vàng đến lớp, không ít người đi qua không tự chủ nhìn về hướng Cố Vô Cẩn. Ngoại hình xuất chúng nhưng các bước đi của anh lại khập khiễng, không ít người âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
Phương Tranh vuốt lại mái tóc rối bời của mình, anh đương nhiên cũng chú ý đến ánh mắt xung quanh của người qua đường, không chút quan tâm, anh đã quen với chúng. Anh liếc nhìn Cố Vô Cẩn, khuôn mặt tuấn tú lại thờ ơ, người đối diện còn lãnh đạm hơn anh.
Kỷ Hoài Hương đem dung dịch trong chai nước hoa nhỏ vài giọt vào giấy hương, hương thơm từ từ lan tỏa, tươi mát, có chút mềm mại, có chút ngọt ngào, mùi sữa bò nhàn nhạt, rất ấm áp.
Cô lại thử xịt nước hoa lên cổ tay, mùi hương càng ngào ngạt hơn. Kỷ Hoài Hương để tay lên chóp mũi ngửi mùi hương, mím môi cười, thành công rồi, hương vị rất giống.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, điện thoại cô nhận được tin nhắn yêu cầu nhận tiền từ ngân hàng, là tiền đặt cọc.
Một giây sau, điện thoại gọi tới.
Người gửi tới là công ty nước hoa Phạm Tư của nước Y, bên kia đã đồng ý mua công thức nước hoa của cô. Sau khi trọng sinh không lâu, cô đã gửi nước hoa cho công ty Phạm Tư, muốn bán công thức điều chế nước hoa cho họ với giá 1000 vạn, Lúc ấy công ty nước hoa Phạm Tư chỉ đồng ý mua với giá 300 vạn.
Đó là công thức nước hoa mà cô tạo ra ở kiếp trước ki tham gia một cuộc thi và giành được danh hiệu đệ nhất nước hoa – “Như yêu”, có nghĩ là: muốn yêu. Từ đó cũng coi như cô chính thức bước vào giới đệ nhất của điều hương sư.
Hương đầu của nước hoa là gỗ tuyết tùng, chanh, lê và đào, hương sau là hoa hồng đen mị hoặc, lá xanh, hạnh nhân, cuối cùng là xạ hương, hương thảo. Nước hoa lấy mùi thơm hoa hồng ban đêm làm chủ đạo, hoa hồng đem thay lời muốn nói: yêu anh, hy vọng anh hạnh phúc, không gì ngăn được, trao cho anh tất cả.
Vào thời điểm đó, công ty Phạm Tư đã dùng tới hai trăm ngàn để lấy được công thức điều chế, vào ngày đầu tiên nước hoa bán ra, doanh thu đã đạt đến 1000 vạn đô la, hơn nữa chỉ trong 5 ngày nước hoa đã được bán hết. Tuy rằng kiếp này cô đã sớm điều chế ra nước hoa nên không lấy được giải thưởng, nhưng cô biết rõ Phạm Tư cuối cùng vẫn còn cơ hội mua công thức điều chế nước hoa của cô.
Cúp điện thoại, nội tâm Kỷ Hoài Hương đã nâng lên một tầng. ở kiếp này, cô sẽ càng tiến xa hơn..., xa hơn nữa.
Vừa trở về ký túc xá, đám người Lâm Hiểu Tuyền cũng đã trở lại.
“Người vừa nãy xuất sắc như vậy chắc ai cũng muốn tranh giành, đáng tiếc chân không tốt, quá lãng phí” Lâm Hiểu Tuyền cầm trà sữa tới.
"Ừm, thật là đáng tiếc".
Quý Đông Tình nghĩ tới người xuất sắc, anh tuấn khó quên được mặt kia, khuôn mặt trắng trẻo nóng lên, nhưng lại nhớ tư thế đi đường của nam sinh kia, nhiệt độ trên mặt lập tức giảm xuống.
“Ai chân không tốt vậy?” Kỷ Hoài Hương đối mấy chữ này đặc biệt mẫn cảm.
Lâm Hiểu Tuyền cầm trà sữa nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu không biết sao? Khoa tài chính của trường chúng ta có một chàng trai rất đẹp trai, ảnh của anh ấy được đăng trên diễn đàn, hầu như cả trường ai cũng quan tâm hết. Chúng tới vừa rồi đến quán cơm đã gặp được anh ấy, không nghĩ tới chân của anh ấy lại bị tật”. Cô ấy cắn ống hút, cô ấy đã lén quay video đối phương, có ý định phát trên diễn đàn.
"Diễn đàn?" Con mắt Kỷ Hoài Hương sâu hơn.
“Đúng vậy, cậu lên xem đi”.
Kỷ Hoài Hương lấy điện thoại di động đăng nhập vào diễn đàn của trường, trên đó đăng một dòng tiêu đề màu hồng dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người: "Nam thần mới nhất của đại học S” cô ấn vào, thứ đầu tiên cô thấy là bức khuôn mặt một người đàn ông, với những đường nét trong trẻo và thanh tú, mê hoặc.
Bài viết dưới đây đã được hơn một nghìn bình luận.
Hỏa Tinh Bảo Bảo: "Aaaaa thần tiên, đời này thật muốn có được anh. Ôi chúa ơi!!! Trái tim em tan nát rồi”.
Lông Dê: “Tim tôi sắp ngừng đập rồi, ai còn có thể giúp không? Cầu cao nhân tìm ra anh ấy học khoa nào?".
Lá rụng về cội: "A... A... A... A... A... A... A..., là sinh viên trường chúng ta sao? Chưa từng thấy qua..., cho các người ba phút, tôi muốn tất cả thông tin của anh ấy”.
Bạn nhỏ kiêu ngạo: “Cầu hình ảnh chính diện, thè lưỡi liếʍ mặt, giá trị nhan sắc của nam nhân này đã chính phục được ta, ta muốn anh”.
Cá chép nhập vào thân cả đời: "Nhan sắc này có thật không a... nam thần, Đây là muốn quyến rũ ta sao?”.
Trương Không Cao Bảo: " Quá mức a..., quá mức, gặp một lần đã muốn yêu, hôm qua các người còn gọi Gừng Hạo Thành là nam thần...”.
......
Kỷ Hoài Hương rất nhanh lướt đọc bình luận mà không nói một lòi
“Trời ạ” Lâm Hiểu Tuyền hút một ngụm trà sữa, “Đáng tiếc là nam thần đã có chủ, tớ vừa thấy hoa khôi Tưởng Mộng Vãn khoa của cậu ở bên cạnh anh anh ấy, hai người cười cười nói nói rất xứng đôi”.
Cô nhìn Kỷ Hoài Hương mà nói, xét theo ngoài hình thì rõ ràng Kỷ Hoài Hương xinh đẹp hơn Tưởng Mộng Vãn. Nhưng Tưởng Mộng Vãn ở trường học rất nổi tiếng, còn tham gia vào hội học sinh, trong nhà có tiền, ngoại hình nổi bật, tính tình ôn hòa, tự nhiên mà trở thành hoa khôi của khoa được mọi người công nhận, thậm chí còn từng được phong là hoa hậu giảng đường. Mà Kỷ Hoài Hương thường xuyên xuất quỷ nhập thần, luôn ở một mình, mỗi ngày không chạy tới phòng thí nghiệm thì chính là đến thư viện, khó có thể so sánh với người ta.