Chương 24

Thẩm Y Y vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía trước, hưng phấn nói: "A... đẹp trai quá, đẹp trai quá, Mộng Vãn, người đàn ông vừa rồi là ai vậy...?".

Tưởng Mộng Vãn thu hồi ánh mắt, cười cười, "Anh ấy..., là Cố Nhị thiếu gia của Đỉnh Thịnh”.

“Đỉnh Thịnh? Chính là công ty hương liệu hàng đầu quốc tế đúng không?”.

Thẩm Y Y cảm thấy thật thô tục, người có tiền đều đẹp trai như vậy sao? “Mộng Vãn, cậu thích anh ấy sao?” vừa nãy trông thấy xe của Cố Nhị thiếu gia, cô ấy rõ ràng rất vui vẻ, lập tức tiến đến gõ cửa kính xe đối phương.

Tưởng Mộng Vãn mím môi, trầm mặc một hồi, mới cười cười, "Không phải" Cô ta quay người bước ra ngoài, “Thanh danh của cậu ấy rất xấu, hơn nữa đi lại không tiện, mọi việc trong nhà đều là do con trai trưởng của Cố gia quản lý” Cố Vô Cẩn lớn lên cho dù đẹp đến đâu cũng chỉ là một phế vật, cô là Tưởng Mộng Vãn, một phế vật sao có thể xứng với cô?.

Thẩm Y Y giật mình, Cố Nhị thiếu gia bị què?.

Quả nhiên..., con người không thể quá hoàn mỹ, trời cao đều ghen ghét.

Trở lại Cố gia, dì Hoa chuẩn bị sẵn cơm tối.

“Về rồi à" Người đàn ông mặc vest đen trên ghế số pha quay đầu lại, “Ông nội đang đợi em, tí nữa đừng chọc giận ông ấy”.

“Anh” Cố Vô Cẩn hút một điếu thuốc, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, gác đôi chân dài lên bàn cà phê, uể oải nói: “Em nào dám”.

Cố Luật cũng biết tính tình Cố Vô Cẩn, không khuyên nhiều, “Tiền còn đủ không? Không đủ thì nói với anh, anh sẽ bảo thư ký Lý chuyển cho em”.

“Chuyền cái gì! Không được phép chuyển tiền cho nó” Giọng nói lớn vang lên từ phía bên cầu thang, ông nội Cố mặc đường trang màu nâu sẫm, bước đi mạnh mẽ đi thẳng xuống, sắc mặt ông giận dữ, “Anh lừa gạt tôi chuyển ngành rồi phải không?”.

Cố Luật bước nhanh đi qua dìu ông, sợ ông bị kí©h thí©ɧ, giải thích: “Ông nội, là con chuyển ngành cho A Cẩn, em ấy không thích hương liệu, chúng ta nên cho em ấy học những gì em ấy thích”.

“Thân là thế gia hương liệu, công việc của nhà mình thế nào cũng không rõ, về sau tiến vào công ty, làm sao có năng lực làm người ta thán phục!” Cố lão gia tử đối với đứa cháu này rất thất vọng.

“Không phải còn có anh cả sao” Mùi thuốc quay quẩn trước mặt Cố Vô Cẩn, ánh mắt mơ hồ, giọng nói tản mạn, “Cháu có vào công ty hay không thì cũng đâu có gì khác biệt. Ông nội cũng không phải không biết mũi của cháu không ngửi được mùi hương”.

“Anh...” Cố lão gia tử chỉ vào Cố Vô Cẩn, ông sớm muộn gì cũng bị đứa cháu trai vô dụng này chọc tức chết.

Cố Vô Cẩn đỡ ông nội Cố dậy, an ủi: “Ông nội, A Cẩn vẫn còn nhỏ, nếu thằng bé đã không muốn chúng ta cũng đừng miễn cưỡng, cháu sẽ trông coi công ty thật tốt, cho thằng bé thời gian tự do”.

“Cháu như vậy sẽ làm hư nó” Ông nội Cố đau đầu, cháu trai lớn quá hiểu chuyện, vì sao đứa cháu này lại vô dụng như vậy, ở bên ngoài có ai là không âm thầm cười nhạo Cố gia Nhị thiếu gia là phế vật không?.

“Anh trai giống như cha vậy” Cố Luật đỡ ông nội Cố đi về phía bên kia bàn ăn, “Dì Hoa, dọn cơm thôi”.

Cố Vô Cẩn vò nát tàn thuốc trong gạt tàn, cũng đi theo qua.

Tắm rửa xong, Cố Vô Cẩn quấn chiếc khăn tắm quanh eo, trên người dính bọt nước, đi đi lại lại, xẹt qua cơ bụng săn chắc, bao phủ bên hông, im ắng lộ ra sự gợi cảm.

“Meo, meo” Thái Bạch đang làm ổ trên bàn sách gần cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, nó quay đầu hướng phía Cố Vô Cẩn kêu vài tiếng.

“Đang ngắm trăng à?” Cố Vô Cẩn đi ngang qua nhẹ nhàng xoa đầu nó, “Nghe dì Hoa nói hôm nay em ra ngoài nghịch nước làm toàn thân vô cùng bẩn, lần sau em còn nghịch như thế, anh sẽ nhốt em ở trong nhà thôi” ngón tay dài, cong gãi cằm Thái Bạch.

“Meo...” Thái Bạch ngoan ngoãn đem cằm đặt lên bàn tay Cố Vô Cẩn, thoải mái để anh trêu chọc.

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh rung lên.

Kỷ Hoài Hương: [Anh Cố, anh đã ngủ chưa?].

Cố Vô Cẩn cầm lấy điện thoại, đi trở về bên giường, một hồi lâu mới tỉnh táo: [Vẫn chưa].

Kỷ Hoài Hương: [Là như vậy, em có một việc không thể không nói rõ với anh].

Cố Vô Cẩn: [Em nói đi].

Kỷ Hoài Hương: [Anh Cố, em xin lỗi, em cũng không có cách nào kiếm chế việc thích anh].

Cố Vô Cẩn cầm di động xiết chặt.

“Meo...” Thái Bạch nhảy xuống bàn, bò lên chân Cố Vô Cẩn, nó ngẩng đầu nhìn lên khóe môi hơi nhếch lên khi chủ nhân đang bối rối, bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm sâu sắc.

Meo!

Chẳng lẽ nó sắp bị vứt bỏ sao?