Chương 23

Trên đường về, xe chạy nhanh trên con đường ẩm ướt, mưa nhỏ bay lả tả, trên kính cửa sổ xuất hiện một tầng bọt nước.

Khóe mắt Kỷ Hoài Hương vẫn còn hơi phiếm hồng.

Cô nhớ lại vừa rồi ở Thẩm gia, cô cùng với Cố Vô Cẩn đi xuống lầu, Trầm lão thái thái tưởng rằng Cố Vô Cẩn khi dễ cô nên mắng anh một trận, Cố Vô Cẩn ngược lại không nói tiếng nào, ngoan ngoãn nghe mắng.

Tại Thẩm gia, Trầm lão thái thái chính là thái hoàng thái hậu, Cố Vô Cẩn bị mắng, chỉ tiếp nhận ý chỉ, hộ tống Kỷ Hoài Hương quay về trường học.

“Uống chút nước đi” Cố Vô Cẩn đưa cho Kỷ Hoài Hương một chai nước tinh khiết, “Vừa rồi mất nhiều nước như vậy, cần phải bổ xung thêm”.

Kỷ Hoài Hương đỏ mặt cầm lấy chai nước: “Cảm ơn” Cô vặn nắp uống từng ngụm nhỏ.

Chiếc xe chạy rất nhanh đến cửa đại học S rồi dừng lại.

Kỷ Hoài Hương muốn mở cửa xe nhưng không được: "Anh Cố? Em phải về đây".

Vì là chiều chủ nhật nên nhiều sinh viên được nghỉ học. Trước cửa, sinh viên đến và đi theo từng nhóm nhỏ. Cố Vô Cẩn quay lại nhìn cô gái trên ghế lái. Anh cau mày, cô lớn lên quá chói mắt, lại còn mặc thành như vậy, nếu xuống xe sẽ trở thành tiêu điểm ngay”.

“Em ở tòa ký túc xá nào?”.

“Em ở tòa nhà số 2”.

Cố Vô Cẩn lại lái xe đi, lái vào trong đại học S, chạy một mạch đến trước cửa ký túc xá nữ mới dừng lại.

“Cảm ơn anh, anh Cố, quần áo em sẽ rửa sạch rồi mang trả về Thẩm gia”.

“Không cần, em giữ lại đi” Cố Vô Cẩn lấy ra điếu thuốc, không châm lửa đưa vào miệng, "Em mặc rất hợp”.

Kỷ Hoài Hương hai mắt sáng lên, nhìn Cố Vô Cẩn, thẳng thắn hỏi: "Thật sao? Anh Cố, anh thấy em mặc thế này đẹp sao?”.

Đôi mắt đen của cô gái sáng lên khi cô nhìn anh, Cố Vô Cẩn cắn thuốc trong miệng, thấp giọng nói "Ừm" một tiếng.

Kỷ Hoài Hương đỏ mặt, ngước mắt lên cao, để lộ đôi môi đỏ mọng, đường nét khuôn mặt xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn: “Anh Cố, em về đây”.

Cố Vô Cẩn nhìn cô xuống xe, tay vịn cửa xe, muốn nói lại thôi.

“Còn có việc?” Lông mi anh tuấn chớp chớp.

“Cái kia... Anh Cố, ngày mai anh có muốn đi làm giải phẫu luôn không?” Kỷ Hoài Hương hỏi anh.

Cố Vô Cẩn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Tôi lừa em thôi” Anh chậm rãi nhìn vào mắt cô, “Chân của tôi không thể chữa khỏi được”.

"À" Kỷ Hoài Hương trở về một tiếng.

Cố Vô Cẩn dựa vào ghế xe nhìn cô gái, "Em giận à?".

Kỷ Hoài Hương lắc đầu, "Không có, em cũng lừa anh".

Cố Vô Cẩn: "...".

"Ngày đó không phải là sinh nhật của em. Cho nên, chúng ta hòa nhau." Khuôn mặt Kỷ Hoài Hương quay lại, trong đôi mắt đen ẩn chứa sự giảo hoạt, "Em đi đây, anh Cố. Hẹn gặp lại".

Thân hình mảnh mai của cô gái chậm rãi đi xa, chiếc váy dọc theo mắt cá chân thon dài, nghịch ngợm, sống động, xinh đẹp và động lòng người.

Ngay khi chiếc váy biến mất tại góc quẹo, Cố Vô Cẩn thu ánh mắt lại, hừ, tiểu lừa gạt.

Lúc này, cửa sổ xe bị gõ vài cái.

Cố Vô Cẩn hạ cửa sổ xe xuống.

“Vô Cẩn”.

Một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hiện ra ngoài cửa sổ: "Tưởng Mộng Vãn?".

“Vô Cẩn, sao cậu lại đến ký túc xá nữ?” Tưởng Mộng Vãnbất ngờ khi thấy xe ở ký túc xá nữ.

Cố Vô Cẩn châm thuốc, “Cô có việc gì à?”.

Khuôn mặt góc cạnh ấy mang một vẻ quyến rũ khó thở, mùi thuốc lá thoang thoảng khiến vẻ dịu dàng của anh thêm phần nam tính. Dù biết nhau đã lâu và gặp nhau nhiều lần như vậy nhưng Tưởng Mộng Vãn không thể không thừa nhận rằng bộ dáng trưởng thành của Cố Vô Cẩn là bộ dáng mà cô thích.

Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không gặp, muốn chào cậu một tiếng thôi. Ông nội Cố nói cậu cũng học ở đại học S, nhưng tôi chưa thấy cậu bao giờ, có phải là cậu không đi học không...”.

Cố Vô Cẩn thở ra một vòng khói xinh đẹp, gõ gõ điếu thuốc, ánh mắt anh rơi tại ký túc xá tòa nhà 2, “Ừm, có lẽ bây giờ tôi sẽ đến trường”.

“Vậy đến lúc đó tôi mời cậu một bữa cơm nhé. Đúng rồi, vào sinh nhật của anh cả Cố, anh ấy mời tôi làm bạn nhảy...” đôi mắt tinh xảo của Tưởng Mộng Vãn nhìn Cố Vô Cẩn, thanh âm trở nên ôn nhu, “Tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ, đã đồng ý với anh ấy rồi”.

“Cô thích là được rồi, còn có chuyện gì à?” Cố Vô Cẩn nhớ tới lão gia tử đêm nay muốn anh về ăn cơm.

“Không còn nữa” Tưởng Mộng Vãn cười cười, lui về sau vài bước, “Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, đến lúc sinh nhật thì chúng ta gặp mặt”.

Cố Vô Cẩn đóng cửa kính xe lại, chiếc xe màu đen nhau chóng lao vυ"t đi,