Chương 14

14.

Ta gọi một tiểu nhị sao chép bản đồ của Trương Lâm Lan thành nhiều mảnh, đưa cho hoàng tử và các đại thần sắp vào bãi s.ăn, rồi phao tin cho họ rằng nai sừng tấm lục giác sẽ xuất hiện trong khu rừng này.

Mặc dù mọi người đều hoài nghi, nhưng màn thể hiện trước đó của ta trong thao trường quá đỗi xuất sắc, ai cũng nghĩ ta là cao thủ s.ăn bắn, nguyện ý theo sau ta vào trong rừng cây thăm dò một chút.

Ta lợi dụng cơ hội này tập hợp tất cả ngựa trong bãi săn lại, cùng nhau tiến vào trong rừng. Khi đến khu vực được đánh dấu trên bản đồ, tất cả bắt đầu truy lùng nai sừng tấm lục giác.

Đột nhiên, một tiếng kêu cứu vang lên trong rừng.

Nghe tiếng, ta vội vã chạy tới, vừa hay nhìn thấy binh lính của Hạng quốc công* bất cẩn giẫm trúng bẫy của Tề Hành, bị lưới đánh cá treo cao trên cây. Trong bụi cỏ, hai tên nô tội kia bị che mắt, bịt miệng rồi trói lại với nhau.

*Quốc công: một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho công thần hoặc thân thích. Cre: wikipedia/

Đại đội nhân mã nhanh chóng tụ tập lại, ta ra hiệu: “Mọi người cẩn thận, nơi này có mai phục!”

Vừa dứt lời, thích khách đang ẩn núp xung quanh dần dần lộ diện.

Ta nhân lúc hỗn loạn cởi trói cho người trong bụi cỏ, phái thị vệ dẫn họ đi trước rồi quay lại ch.ém ch.ế.t thích khách.

Hạng quốc công vốn là lão tướng, thân thủ phi phàm, nhanh chóng tóm được một tên thích khách, vừa lột mặt nạ của hắn ra, ông đã lập tức sửng sốt: “Là người của phủ Thái tử?”

Liên tiếp có người nhận ra những thích khách khác đều xuất thân từ phủ Thái tử, âm mưu của Tề Hành đã bại lộ. Thấy tình hình trước mắt không ổn, thích khách liền bắt đầu rút lui, trận hỗn chiến dần dần lắng xuống.

Nhưng ngay khi mọi người đang buông lỏng cảnh giác, một mũi tên từ xa bay tới nhắm vào ta. Ta bận khám xét hiện trường, nhất thời không kịp đề phòng. Tề Tấn lao về phía ta, đỡ cho ta rồi rút cung bắ.n hạ cung thủ ở phía xa.

15.

Vết thương của Tề Tấn không quá nghiêm trọng, hắn nhanh chóng bình phục sau nửa tháng tĩnh dưỡng kể từ khi từ Hương Sơn trở về.

Sau đó, ta bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với Tề Tấn.

Thông qua chuyến đi Hương Sơn, ta đã hiểu rõ tâm ý của hắn.

Nhưng sau khi nếm trải tất cả thống khổ của kiếp trước…

Ta khó có thể yêu ai thêm một lần nữa.

Nguyện vọng kiếp này của ta chỉ có một.

Đó là có thể đưa binh tướng Hạ gia về nhà, trả lại tự do cho họ.

Nếu đã định sẵn không có cái kết tốt đẹp, cũng chẳng cần chuốc thêm phiền phức làm gì.

Tề Hành bị truất ngôi Thái tử vì vụ thích khách ở Hương Sơn, bị cấm túc để tự hối cải.

Nhưng hắn đã nỗ lực nhiều năm, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.

Chỉ là, hắn đã rơi vào thế yếu, không thể bày mưu tính kế như kiếp trước nữa, hoang mang tột độ.

Con đường tranh giành đế vị, một khi đã lâm vào bối rối, ắt sẽ lộ ra sơ hở, càng làm càng sai.

Trong tình thế này, Tề Tấn chỉ cần bám theo Tề Hành, tìm ra sơ hở của hắn, thu thập chứng cứ.

Đợi thời cơ chín muồi, chắc chắn có thể giáng cho Tề Hành một đòn trí mạng