Chương 33: Hôm nay khí trời tốt lắm

Truy Vân tê liệt đờ đẫn, điên cuồng kêu to

một

tiếng, sau đó trợn mắt choáng váng ngã xuống đất.

ánh mắt mọi người xoát xoát tụ lại chỗ Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm, tay phải vững vàng cầm kiếm, mũi kiếm vẫn chảy máu.

Hai tròng mắt thâm trầm lộ ra điên cuồng khát máu, đuôi lông mày bay lên cuồng loạn

không

kềm chế được,

trên

khuông mặt cương nghị là quật cường cùng bất hối.

Trong tiêu phòng ấm áp như xuân, trong khuê phòng kiều diễm da^ʍ mỹ,

hắn

giống như ngọn thương đứng sừng sững, tựa như

một

cỗ hàn lưu đến từ phương bắc xa xôi, lạnh thấu xương, làm cho người ta

không

dám nhìn thẳng.

Diệp Tiềm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm chủ nhân mình -- Triêu Dương công chúa.

Triêu Dương công chúa rốt cục buông chén bạch ngọc hoa sen xuống, nâng mắt lên,

nhẹ

nhàng liếc nhìn

hắn, nhàn nhạt

nói: "Ngươi xuống tay quá nặng."

Ngữ khí

thật

đạm, như mây khói bay bốn phía trong tiêu phòng. Dáng vẻ kia, phảng phất

đang

trách cứ đứa trẻ nghịch ngợm gây tai họa.

Diệp Tiềm

không

nói, cúi mắt, giấu quật cường và khát máu, nhưng tay cầm chặt kiếm lại

nhẹ

nhàng rung động.

hắn

biết mình xúc động làm chuyện

không

nên làm, nhưng mà -- ở trước mắt

hắn

dám mạo phạm Triêu Dương công chúa,

hắn

không

thể

không

ra tay.

nữ nhân ngồi trước mặt

hắn

kia, thế nhân

nói

nàng da^ʍ mỹ hoang đường, thế nhân

nói

nàng mị hoặc chúng sinh, nhưng ở trong mắt

hắn, đó là Triêu Dương.

Bất luận kẻ nào, cũng

không

thể đυ.ng chạm nàng ở trước mắt

hắn

dù chỉ

một

chút.

Cho dù

hắn

chỉ là

một

trong nhiều diện thủ của nàng, cho dù bởi vì

hắn

hành động lỗ mãng chọc nàng

không

vui,

hắn

cũng

không

cho phép.



hắn

hèn mọn thế nào, dù nàng cao quý thế nào, cũng

không

cho phép.

Triêu Dương công chúa hơi hơi nheo mị mâu, bên môi tràn ra

một

tiếng thở dài.

Bích La phu nhân luôn

không

nói

gì bỗng nhiên nở nụ cười, cười hào phóng

không

để ý: "Diệp Tiềm,

không

cần đứng ở đó, thu hồi kiếm, nhanh bồi bên người chủ nhân ngươi."

nói

xong nàng lại chỉ Truy Vân

trên

đất, ý bảo hạ nhân

nói: "Đưa

hắn

đi." Lời

nói

trong đó

không

hề có ý tứ thương tiếc, phảng phất nằm đó là

một

tảng đá.

Lập tức có hạ nhân nối đuôi nhau vào, nâng Truy Vân ra, lại nhanh chóng cúi đầu quét dọn vết máu. Bích La phu nhân trị người có cách, bất quá

một

lát, trong tiêu phòng

đã

không

còn vết máu nào. Bọn thị nữ lại đốt huân hương, mở cửa sổ thông gió, rất nhanh trong phòng ngay cả

một

chút mùi cũng

không

còn.

Lúc chuyện này phát sinh, Lưu Phong luôn luôn ngồi quỳ ở dưới chân công chúa,

hắn

mở to hai mắt nhìn hết thảy, lúc chung quanh khôi phục nguyên dạng, phảng phất căn bản chưa từng có chuyện gì,

hắn

còn mơ hồ cho rằng đó chính là

một

giấc mộng.

Tay

hắn

bắt đầu run run, sau đó thân mình cũng bắt đầu run run,

hắn

ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm, cả người như lá khô trong gió lạnh, trong mắt là ác thần Diệp Tiềm,.

Bích La phu nhân hạ mi: "Lưu Phong, nếu thân mình

không

khoẻ, cũng lui xuống."

Lưu phong nghe thế, vội ngã xuống đất, run giọng

nói: "Đa tạ Phu nhân thanh toàn."

nói

xong dè dặt cẩn trọng

đi

vòng quá Diệp Tiềm, giống như né tránh quỷ mị, cướp cửa mà

đi.

Bích La phu nhân cười lạnh

một

tiếng,

nói

với Triêu Dương công chúa: "Công chúa, người khác đều

nóiBích La ta cơ hồ thu hết kỳ nam tử trong thiên hạ,

hiện

xem ra, nam tử trong phủ ta,

thật

sự

không

lên được mặt bàn."

nói

đến đây, nàng đạm liếc Lưu Phong chạy trối chết, cười

nói: "một

đám nam nhân a, cũng chỉ là quỳ ở đó xoa bóp chân cẳng thôi, đâu đáng giá nhắc tới."

Triêu Dương công chúa cười

không

nói, mị mâu hơi nhếch, dư quang đảo qua Diệp Tiềm vẫn đứng thẳng bất động, lạnh lùng

nói: "Diệp Tiềm, còn

không

chào hỏi Bích La phu nhân?"

Diệp Tiềm cắn răng, cằm căng thẳng, bộ mặt cứng ngắc chậm rãi quay sang Bích La phu nhân.

Bích La phu nhân, chân trần, lộ bộ ngực, vạt áo buông lỏng, nùng hương diễm lệ, lúc này thấy Diệp Tiềm nhìn về phía mình, tuy

không

nói, nhưng cười thản nhiên, đuôi lông mày mang mị, khóe mắt đưa tình.

Diệp Tiềm thu mắt, quì

một

gối, đanh giọng

nói: "Diệp Tiềm gặp qua Bích La phu nhân."

Bích La phu nhân

nhẹ

giọng cười, ánh mắt nhìn Diệp Tiềm phảng phất nhìn tiểu đệ nhà bên, nhu hòa: "Đứng lên

đi, hảo hảo ngồi bên cạnh hầu hạ chủ nhân ngươi."

Diệp Tiềm im lặng đứng dậy, dời bước, như ngọn thương đứng sau lưng Triêu Dương công chúa, đứng thẳng vững vàng, mặt mày sâm nghiêm.

Yến hội tiếp tục tiến hành, nhạc khí lại vang lên, đám vũ nữ thu thập hồn vía,

một

lần nữa tiếp tục nhảy múa.

Yến hội quá nửa, chén bạch ngọc hoa sen

đã

hạ, thay đổi thành chén đinh văn dạ quang, thị nữ quần áo diễm lệ rót đầy rượu nho tây vực màu đỏ sậm vào trong chén dạ quang, ngón tay ngọc của công chúa nâng chén, uống

một

hơi cạn sạch ngọc dịch đỏ sẫm.

Công chúa và phu nhân đối ẩm vài lần, dù rượu nho

không

say, nhưng hai gò má

đã

như vẽ loạn son đỏ, hai mắt sóng nước mê ly.

Bích La phu nhân say rượu cởi la sam, bộ ngực trong suốt ôn ngấy như mật, hai khỏa nho tím óng ánh trong suốt, chỉ làm cho người ta hận

không

thể cúi đầu hái xuống. Bên người nàng hai nam sủng,

mộtđỡ phu nhân kiều nhuyễn vô lực,

một

người khác cởi bỏ hồng bào, lộ ngực, cung kính ôm Bích La phu nhân quần áo nửa cởi vào trong ngực.

Bích La phu nhân ở trong lòng nam nhân cười khẽ, cười đến thiên kiều bách mị, liếc Diệp Tiềm đứng ngạo nghễ cao ngất, lại

nói

với Triêu Dương công chúa: "Ta trời sinh sợ lạnh, ngươi cũng biết. Tuy rằng tiêu phòng ấm áp, nhưng chỗ nào có nam nhân trong lòng mới thoải mái a."

nói

đến đây, nàng kéo khuôn mặt nam thị trắng mềm vào trong ngực khẽ cọ, môi son ấn lên khuôn mặt nam thị, lưu lại

mộthồng ấn da^ʍ mỹ. Nhưng nam thị kia

không

loạn, giữ bổn phận làm đệm thịt sưởi ấm người trước mặt, cho Bích La phu nhân dựa vào.

Công chúa tiếp tục uống rượu nho, hai gò má đỏ như ráng chiều, thấy tình cảnh này cười khẽ

một

tiếng, liền cũng cởi búi tóc, tóc như mây đen thướt tha bên hông, tựa vào sạp, tìm vui.

Lúc này,

một

nam sủng hầu hạ Bích La phu nhân, bắt đầu vuốt ve hai bầu ngực nàng, mọi người chỉ thấy hai luồng trắng noãn mềm mại được bàn tay nam nhân kia xoa nắn thành các loại hình dạng, Bích La phu nhân cũng

không

ngăn cản, lắc lắc eo thon phong tiêu, lười nhác vô lực nằm trong lòng

một

nam nhân khác, phát ra tiếng ngâm kêu như có như

không.

Nam sủng kia thấy vậy, càng bạo dạn, tay bắt đầu vuốt ve xuống, cuối cùng

đi

vào trong váy nàng. Mọi người ở đây

đã

quen mắt,

không

ai dám nhìn thẳng, cuống quít tránh

đi, nhưng có người hầu khó nén tò mò, vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua.

Bởi vì cái tay kia

đã

tham nhập vào chỗ sâu trong la quần,

không

biết tình cảnh trong đó như thế nào, nhưng làn váy cao thấp lay động, cái tay kia tất nhiên là ở nơi cỏ thơm kia bừa bãi qua lại.

Lúc này Bích La phu nhân hai mắt

ẩn

tình, ngón tay ngọc cầm lấy song chưởng của

một

nam nhân khác, vẻ mặt hoảng hốt,

một

lát nhíu mày,

một

lát vui sướиɠ, thỉnh thoảng phát ra ngâm thán ngân nga. Mọi người thấy

rõ,

không

khỏi tâm hoảng ý loạn,

một

đám chóp mũi đổ mồ hôi, động tình theo.

Dưới làn váy cái tay kia dao động càng mãnh liệt, làn váy cơ hồ bị kéo tung lên,

trên

thân thể Bích La phu nhân, luồng bạch ngọc rung động

không

thôi, hai khỏa nho tím thẳng tắp đứng lên.

nam tử dưới thân thấy vậy,



ràng vươn hai tay ra, mỗi bàn tay niết

một

viên, tinh tế vuốt ve khỏa nho tím trong tay. Vì thế Bích La phu nhân, hai luồng to lớn loã lồ mềm mại, ngửa mặt nằm tựa vào trong lòng nam nhân, được

một

người lấy tay ôm chặt hai khỏa châu tím, lại bị

một

người khác nằm sấp quỳ gối phía trước tận tâm lấy tay hầu hạ động thủy tuyền. Hai nam tử thở dốc dồn dập, Bích La phu nhân ở giữa

yêu

kiều kêu liên tục, khi

thì

cao vυ"t khi

thì

thấp mê, ngâm kêu này cùng nhạc khúc trong tiêu phòng, thế nhưng hết sức hòa hợp.

Hết thảy tình cảnh này, Diệp Tiềm làm như

không

thấy,

hắn

mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm

không

để ý, đem hết thảy tiếng da^ʍ mỹ trong tiêu phòng ném ra bên ngoài.

Người khác có lẽ

không

biết, Triêu Dương công chúa lại biết, Bích La phu nhân phàm

đã

nhìn trúng cái gì, dù hao tổn tâm cơ, trải qua mọi khó khăn, thế nào cũng phải nghĩ biện pháp lấy về.

hiện

thời nàng ấy nhìn trúng Diệp Tiềm, lần đầu tiên dẫn dụ

đã

bại trận,

sẽ

không

vội vàng tiến hành lần thứ hai. Bây giờ cố ý ở trước mặt Diệp Tiềm làm ra da^ʍ thái này, kỳ thực cố ý khiến

hắn

nhớ kỹ tư thái,

nói

khôngchừng ngày nào có thêm chuyện gì, Diệp Tiềm

sẽ

tâm trí rối loạn.

Triêu Dương công chúa cúi mâu, dùng dư quang nhìn Diệp Tiềm, chỉ thấy Diệp Tiềm vẻ mặt tự nhiên, tiếng thở vẫn vững vàng trầm định, cũng

không

có dấu hiệu mê loạn. Nàng thấy vậy, trong lòng thế nhưng nổi lên

một

tia tự đắc, thầm nghĩ: gia nô này, chung quy

không

giống người khác, sao có thể dễ dàng rối loạn tâm trí.

Nàng lại nhớ cảnh mình ở Ngọc Hoa trì dẫn dụ Diệp Tiềm, nhất thời cảm thấy khi đó

hắn

cương nghị cứng ngắc hết sức thú vị.



ràng là đại nam nhân cao hơn mình, nàng lại hận

không

thể nhìn gương mặt

hắn, trêu chọc

một

hồi mới vui mừng.

Lúc này hai nam

một

nữ

đang

lúc tận hứng, vì thế nam tử dưới chân Bích La phu nhân đứng dậy, mở hồng bào, đùi trắng như tuyết lộ ra, kéo váy Bích La phu nhân lên, cái mông hữu lực đẩy lên phía trước. Mọi người

không

khỏi trừng lớn hai mắt, nhìn Bích La phu nhân nằm ngửa lên nam tử phía sau, môi đỏ khẽ nhếch, hút

một

ngụm khí, sau đó nam tử phía trước chậm rãi tiếp tục đưa đẩy, hơi thở nàng chậm rãi phun ra, mặt mày rạng rỡ, như vui thích, lại như

đang

thừa nhận chuyện gì rất khó thừa nhận.

Triêu Dương công chúa nhã mị nhiều vẻ, lúc động tình có

một

cỗ tư thái phong lưu, Bích La phu nhân trời sinh tư chất phong diễm, cơ bạch tái tuyết, ngày thường mặc la quần còn

không

thấy

rõ,

hiện

quần áo bỏ xuống, chỉ thấy cả người nàng trắng như ngọc tuyết, hai điểm tím đỏ run rẩy, tóc đen như mực buông xõa, diễm lệ như thược dược hải đường. Lúc này vưu vật bị hai nam nhân giáp công, rầm rì khoái hoạt, nhưng hai mắt sáng lại ngạo nghễ lúc có lúc

không

nhìn Diệp Tiềm bên này.

Đám vũ nữ sớm dừng múa, hai gò má đỏ hồng nhìn hết thảy, các nàng lúc này thấy tình cảnh đó, đều

không

khỏi

âm

thầm đoán trong lòng,

không

biết cái kia đến cùng có kích cỡ gì, thế nhưng khiến Bích La phu nhân lộ ra vẻ mặt khó có thể chịu nổi.

Nam tử này tiến vào rồi, bắt đầu nông sâu chậm rãi ra vào, động tác này cực kì có kết cấu, thoạt nhìn là người kinh nghiệm sa trường, làm Bích La phu nhân thanh thanh ngâm kêu, rêи ɾỉ

không

ngừng.

Cố tình lúc này, nam nhân ôm Bích La phu nhân phảng phất cũng

không

chịu thua, bỗng nhiên buông hai khỏa nho tím ra, nâng thẳng Bích La phu nhân vẫn

đang

bị nam nhân kia thao, bỗng mông ngọc rung chuyển lắc lư, chỉ thấy

hắn

vừa dùng sức

một

cái, nghe thấy Bích La phu nhân hốt hoảng thét lên

một

tiếng, càng triền miên hơn.

Giữa sân mọi người cơ hồ ngừng thở, cũng

không

dám tin nhìn hết thảy.

Tác giả có chuyện muốn

nói: Khụ, ta biết các ngươi

không

thích xem Bích La phu nhân, nhưng mà người này rất quan trọng, về sau nàng trực tiếp làm cho cảm tình của công chúa và tiểu Diệp Tử tiến triển rất nhiều.