Chương 32: Đều là người hầu hạ công chúa

Tổ mẫu Bích La phu nhân vốn là muội tử của tiên đế, phong hào là Sùng Văn công chúa. Khi còn

nhỏ, Bích La phu nhân thường xuyên theo bà tiến cung vấn an Hiếu Hiền hoàng thái hậu hồi đó. Khi đó mẫu thân Triêu Dương công chúa, đương kim hoàng thái hậu

hiện

nay còn là phi tử

không

được đế vương sủng ái, cũng thường xuyên

đi

trước mặt Hiếu Hiền hoàng thái hậu thỉnh an hầu hạ, thường xuyên qua lại, thành quen thuộc. Khi đó Triêu Dương công chúa cùng Bích La phu nhân kết thành tình thân.

Sau này thế

sự

thay đổi, Bích La phu nhân gả ba lần, phu quân đều qua đời

không



nguyên do, cố tình nàng sinh ra kỳ lạ, trời sinh thân thể tuyết trắng nở nang, chỗ tư mật

không

một

sợi lông, việc này truyền ra, nàng liền có thanh danh nữ tử Bạch Hổ tinh, đương nhiên là

không

ai dám cưới.

lúc này nàng

đã

nản lòng thoái chí, cũng

không

cầu gả, dựa vào di sản to lớn ba phu quân lúc trước lưu lại, rời khỏi Đôn Dương

đi

đến Túc Ninh Thành này, mở trạch viện tự lập môn hộ. Nàng

đã

trải qua nhiều đau đớn thống khổ, thấy



thế

sự, nhìn đạm thế tục, bắt đầu chiêu mộ diện thủ mời chào tế tử.

Nàng từ

nhỏ

diễm lệ, mắt ngọc mày ngài, dáng người nở nang, tính tình hào phóng, lúc cao hứng như các nam nhân sảng khoái uống rượu bên hồ, lúc sa sút lại giống xuân khuê oán phụ ở trong lầu các thở dài, đủ loại thần thái truyền ra, Túc Ninh Thành rất nhiều nam tử đều vì nàng mà đến, trở thành khách trong màn. Truyền thuyết nàng từng

một

đêm hoang đường ngự mấy nam nhân, lại truyền thuyết nàng cùng phụ tử

một

đêm thông đồng. Nghe

nói

canh ba nàng cùng nhi tử như keo như sơn, canh bốn lại cùng phụ thân cá nước thân mật. Thế nhân nhắc tới việc này, coi đây là

một

đêm cuồng khởi chiến đối chọi, song long hí châu.

Sau này thấy Triêu Dương công chúa gặp biến đổi lớn, hoảng hốt gả cho Bình Tây Hầu, vừa đúng cũng

đi

đến Túc Ninh Thành,

một

đôi khuê trung hảo hữu ngày xưa, đồng bệnh tương liên ca múa qua ngày, dần dần thành bạn tri kỉ. Hai người này đều

không

chút để ý chuyện nam nhân, ngươi dùng diện thủ của ta, ta muốn nam nhân của ngươi, đây đều là chuyện nhìn quen rồi.

hiện

thời Triêu Dương công chúa thu Diệp Tiềm, đúng lúc nùng tình mật ý, vì Diệp Tiềm từ

nhỏ

có chỗ khác thường, thô dài cứng rắn

không

ngại, ác chiến

một

đêm thần thanh khí sảng, biến nàng thành thiên kiều bá mị, hương thơm hỗn loạn, tan chảy thành nước. Bây giờ nàng cơ hồ

một

đêm

không

thể

không



hắn, sao có thể bỏ được đưa cho Bích La phu nhân nếm đồ tươi mới đâu?

Bích La phu nhân thấy thần thái Triêu Dương công chúa, biết nàng

không

bỏ được, liền mím môi nở nụ cười, cũng

không

nói

gì nữa, chỉ gọi ca múa, cho người dâng rượu và thức ăn, mở yến hội.

Trong khoảnh khắc, tiếng nhạc vang lên, ca nữ dáng người mạn diệu, tư thái xinh đẹp theo tiếng nhạc khoan thai khởi vũ, vài nam tử tuấn tú trắng nõn mặc y phục mỏng màu đỏ sẫm chậm rãi

đi

vào. Bọn họ tiến vào chào hỏi xong, hai người quỳ gối bên cạnh Bích La phu nhân,

một

đấm lưng,

một

bóp chân, hầu hạ chu đáo. Hai nam tử khác

đi

đến bên người Triêu Dương công chúa hầu hạ, cũng

một

đấm lưng,

một

bóp chân.

nam tử đấm lưng dần dần thay vì ấn, lực đạo mềm

nhẹ, mơn trớn tấm lưng duyên dáng của công chúa tư, theo tay

hắn, Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, tâm ý đãng dạng, chỗ đó bắt đầu ẩm ướt. Nàng ra sao, nam tử phía sau cũng phát giác, như có như

không

xoa bóp quanh du huyệt của nàng.

Huyệt vị này ở đôt sống thứ bảy, từ giữ cách ra

một

tấc rưỡi, vốn là huyệt hoành cách nội ứng, tên cổ là cách du. Xoa bóp huyệt này, làm nữ tử hưng trí, nếu thủ pháp thích đáng, cũng có thể tiết thân.

Truyền thuyết hoàng thái hậu tiền triều ở goá, hoạn quan Dương Bùi Minh bên người giỏi nhất cái

nói, chỉ bằng

một

ngón tay, từng làm hoàng thái hậu ngâm kêu liên tục

không

kềm chế được. Việc này truyền ra, mọi người kinh ngạc,

không

biết bao nhiêu người đoán Dương Bùi Minh kỳ thực là chưa cắt trần căn. Mãi cho đến đời sau có người quật mồ Dương Bùi Minh để tiên thi (quật roi vào xác), mới phát

hiện

ra,

hắn

ta quả

thật



không

có cái thứ ba tấc kia.

Lúc này Triêu Dương công chúa nghĩ chuyện này trong tiếng ti trúc da^ʍ mỹ, chỉ cảm thấy nam tử phía sau tay chậm rãi

đi

xuống, thế nhưng lại đến huyệt thừa phù. Huyệt thừa phù ở giữa hai cánh mông, ấn huyệt này có thể lui

âm

thu u, mà vị trí huyệt lại rất mất hồn, xuống chút nữa

một

phân, đó là nơi ngọc sơn hở ra sen thơm tràn đầy.

Nếu là trước kia,

thì

cũng thôi, nhưng lúc này Triêu Dương công chúa trong da^ʍ mỹ dập dờn bỗng nhiên sinh ra

một

tia phản cảm, mày liễu hơi nhíu,

không

biết nên vẫy lui

hắn, hay là cứng rắn hưởng thụ hầu hạ.

Nhưng vào lúc này, cửa tiêu phòng bị mở ra, thiếu niên Diệp Tiềm

một

thân áo bào trắng cầm kiếm đứng ở cửa, hai hàng lông mày thanh lãnh, môi mỏng nhếch lên,

một

tay đặt

trên

kiếm, mâu quang lạnh thấu xương xuyên qua này phồn hoa xinh đẹp kinh thế, thẳng tắp bắn tới Triêu Dương công chúa.

Xuyên qua trúc nhạc nhè

nhẹ, xuyên qua sa y, Diệp Tiềm chỉ thấy nữ nhân mình âu yếm lười nhác dựa nghiêng

trên

sạp tử đàn chạm hoa, mặt mày thản nhiên, dáng người mạn diệu, quyến rũ phong tình vô hạn, thần thái kiều khϊếp vô lực, mị diễm giống đêm hôm đó, cùng

hắn

triền miên

trên

giường gần lò sưởi.

Nhưng lúc này, dưới chân và sau lưng nàng, là nam nhân khác.

Thiếu niên cúi mâu, trong mắt giấu mũi tên như băng, tay cầm kiếm động đậy.

Triêu Dương công chúa thấy Diệp Tiềm đứng trước cửa, mím môi mỉm cười, cũng

không

tiếp lời, chỉ rất có hứng thú nhìn nam nhân kia.

Bích La phu nhân khẽ cười

một

tiếng, hô: "Triêu Dương, tân hoan này của người nghĩ cũng

thật

nhanh, có thế nháy mắt

đã

đuổi tới đây."

Triêu Dương công chúa vẫn cười nhìn Diệp Tiềm,

không

cho

hắn

tiến vào, cũng

không

đuổi

hắn

ra ngoài.

Bích La phu nhân thấy vậy, đành

nói: "Diệp Tiềm

đã

đến, vậy cùng Truy Vân, Lưu Phong hầu hạ công chúa

đi."

Truy Vân, Lưu Phong bên cạnh Triêu Dương công chúa lúc này cũng

đã

ngừng tay, tác tìm tòi nghiên cứu nhìn thiếu niên cầm kiếm ở cửa, giờ nghe thấy Bích La phu nhân

nói,

không

nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục động tác.

Diệp Tiềm mặt mày lãnh ngạnh, nâng bước xuyên qua vũ nữ nhạc sĩ

đi

đến phía trước công chúa, đứng thẳng, hai mắt sắc bén đảo qua hai diện thủ, trầm thấp đè nén

nói: "Tránh ra."

Lời này vừa

nói

ra, mặt Bích La phu nhân sửng sốt, rồi nhíu mày, cười nhìn Diệp Tiềm, cũng

không

nói. Triêu Dương công chúa trong tay vỗ về

một

cái chén bạch ngọc hoa sen, cúi đầu

không

biết

đang

xuất thần

đi

đâu.

Vân Lưu, Truy Phong vốn cũng là nam nhân số

một

số hai được Bích La phu nhân sủng ái, nếu

khôngphải thế, làm sao có thể đến phiên bọn họ tới hầu hạ khách quý của Bích La phu nhân đâu. Bọn họ thường ngày ở trong phủ kiêu hoành, xem như dưới

một

người

trên

mấy người, còn

không

có ai dám

nói

chuyện như vậy với bọn họ.

Lúc này hai người này cũng sửng sốt, sau đó phản ứng lại, Lưu Phong bên chân ngước mắt liếc Diệp Tiềm,

không

chút để ý nở nụ cười, Truy Vân ở sau lưng hừ

một

tiếng trong mũi, tiếp tục cúi xoa bóp công chúa, hai tay vuốt ve thừa phù huyệt, tư thế tham lam.

Diệp Tiềm thấy vậy, mày nhiễm tức giận,

trên

mặt càng lạnh thấu xương, tay

hắn

đè vỏ kiếm khẽ nhúc nhích, chỉ nghe

một

tiếng kiếm reo, kiếm so với

hắn

còn thanh lãnh hơn vài phần, hàn quang bốn phía

đã

xuất ra.

Truy Vân Lưu Phong tay cứng đờ

không

dám động, các vũ nữ nhạc sĩ cũng đều ngừng lại, toàn bộ tiêu phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng hoa bay lá rụng bên ngoài.

Sau

một

hồi, Truy Vân bỗng nhiên phát cười khẽ ra tiếng, lanh lảnh

nói: "Vị tiểu công tử này, nếu ngươi thích, cùng nhau đến hầu hạ công chúa là được. Cần gì cầm đao kiếm, nếu kinh động công chúa, phu nhân, là đắc tội lớn."

hắn

có thể trở thành người thứ nhất bên Bích La phu nhân, đương nhiên cực kì tuấn mỹ, lúc này lại cười lên, ngay cả nam nhân cũng thập phần mị hoặc.

Diệp Tiềm mắt lạnh lẽo đầy sương,

không

có dấu hiệu tan

đi,

hắn

nhàn nhạt liếc nam nhân này,

nhẹgiọng phun ra hai chữ: "Cút ngay."

Truy Vân chỉ cảm thấy thiếu niên áo bào trắng này liếc mắt

một

cái, bao hàm mười phần khinh miệt coi thường, hơn nữa hai chữ cút ngay này khơi dậy tâm

sự

chôn trong lòng

hắn, vì thế mặt mày nhất thời cũng lạnh xuống, bỗng nhiên châm chọc cười

nói: "Chúng ta đều là người hầu hạ công chúa, ai cao quý hơn ai đâu." Mâu quang

hắn

đi

xuống,

đi

đến trường kiếm trong tay Diệp Tiềm, khẽ cười

một

tiếng

nói: "Ngươi cho là ngươi cầm kiếm

thì

sẽ

là tướng quân sao? Còn

không

phải giống như chúng ta, hầu hạ bên người công chúa và phu nhân, dựa vào nam sắc thượng vị cầu vinh mà thôi!"

Lời này vừa

nói

ra, trọc đúng chỗ đau của Diệp Tiềm,

hắn

nhíu mày, liễm mục, tay nắm kiếm càng chặt.

Truy Vân chỉ cảm thấy mình

đã

toàn thắng, hết sức đắc ý, tức thời quay

đi, cúi đầu trước công chúa và phu nhân: "Truy Vân lỗ mãng, đắc tội Diệp tiểu công tử, nhưng

thật

sự

là công tử khí thế bức người, Truy Vân

không

thể

không

cãi lại mấy câu."

Tuy rằng Truy Vân thỉnh tội, nhưng trong lòng

không

sợ,

hắn

thường ngày được phu nhân sủng ái, phu nhân tính tình mềm mại, sớm sủng bọn họ đến vô pháp vô thiên, chỉ cần

không

phải gϊếŧ người cướp của, cũng

không

quản bọn họ.

Quả nhiên, Bích La phu nhân thấy vậy, cũng

không

trách phạt, chỉ quyến rũ cười, ra lệnh: "Tha ngươi là được, nhanh hầu hạ công chúa

đi."

Truy Vân nghe lời này, đắc ý nhìn Diệp Tiềm,

một

lần nữa quỳ gối phía sau công chúa, xoa lưng.

Công chúa lúc này vẫn cúi đầu thưởng thức chén bạch ngọc hoa sen, cái chén màu trắng, bàn tay công chúa mềm

nhẹ

cầm, mười móng tay đỏ như máu. bên môi

anh

đào có

một

chút cười, có phải chén bạch ngọc quá mức thanh lãnh, mạt cười mơ hồ lộ ra hàn ý.

Truy Vân sau lưng công chúa cười, nhìn Diệp Tiềm cười càng phô trương,

hắn

nâng tay,

một

bàn tay xoa lưng công chúa, tay kia

thì

tắc theo đường cong mềm mại uyển chuyển tìm kiếm

đi

xuống.

Ngay lúc tay Truy chạm vào lưng công chúa, tay Diệp Tiềm bỗng nhiên động.

Kiếm như điện, ảnh như gió,

một

đường xẹt qua tiêu phòng, mọi người hoa mắt.

Truy Vân ý cười diễu võ dương oai đọng lại

trên

mặt

hắn, kinh hách to lớn khiến cả người

hắn

cứng lại. Lúc hết thảy an tĩnh lại,

hắn

nhìn thấy mọi người hoảng sợ nhìn mình, trong tai phảng phất nghe tiếng động tí tách.

hắn

cảm thấy

một

cơn đau nhức đánh úp lại, phảng phất bị đao nhọn chọn đâm vào tim, đau đến tim co thắt lại.

hắn

cắn răng cúi đầu, lại nhìn kĩ, chỗ bả vai sát cánh tay, phảng phất bị người ta khoét ra

một

con sông

nhỏ, máu từ đó chảy xuống, đỏ tươi ồ ạt chảy như suối.