Chương 45

☆, Chương 45:

Bữa sáng kết thúc ngay ở trong bầu không khí vui vẻ, Trình Mộ Diên tùy ý thu thập một chút đồ nữ trang lại mang theo chút ngân lượng liền chuẩn bị mang theo Sở Phi Ca cùng Tiểu Thúy xuất cung. Nhưng mà, trước khi xuất cung, nàng lại không thể không đi gặp người mà nàng cả đời đều không muốn nhìn thấy một lần.

Bởi là mình đã là người chết rồi, vì lẽ đó Trình Mộ Diên ở trong tình huống bình thường là tuyệt đối sẽ không ló mặt. Nàng mượn cung phục của Tiểu Thúy để thay, lại ở trên mặt thoa một lớp phấn, nhìn trong gương đồng thấy không quá giống mình ngày thường mới yên lòng."Ta có việc cần tiến cung một chuyến, chờ trở về ta liền dẫn ngươi đi xem bệnh, ngươi ở chỗ này chờ ta." Trình Mộ Diên lúc gần đi nói với Sở Phi Ca.

"Ừm! Ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ngươi trở về." Sở Phi Ca đoan chính ngồi ở trên giường đáp, so với tiểu nhân nhi ngày thường hay chơi đùa càng là ngoan ngoãn nhiều hơn mấy phần. Có thể hết thảy hài tử đều là như vậy, đều là hi vọng ở trước mặt phụ mẫu thể hiện ra mặt tốt nhất của mình.

"Tiểu Thúy, chăm sóc tốt nàng, nếu như nàng độc phát ra lập tức đến trong cung tìm ta." Lại dặn Tiểu Thúy một câu Trình Mộ Diên mới rời khỏi, trong phòng một lớn một nhỏ nhìn bóng lưng nàng rời đi tâm tình rất khác nhau. Tiểu Thúy cao hứng ký thác Trình Mộ Diên rốt cuộc tìm được cuộc sống mới, không giống như trước kia chỉ biết là ở lãnh cung này tiêu hao sống qua ngày như vậy.

Mà tâm cảnh Sở Phi Ca tâm cảnh lại phức tạp hơn nhiều so với Tiểu Thúy, một ngày một đêm qua đã phát sinh quá nhiều sự tình, hầu như nhiều đến nỗi làm cho nàng không cách nào tiêu hóa tiếp thu. Cho tới nay mẫu thân tâm tâm niệm niệm tìm kiếm lại chính là Trình Mộ Diên, mà chính mình lại là một hài tử không được chờ mong. Trình Mộ Diên không thích Sở Tường, điểm này, cho dù không cần bất luận kẻ nào nói, Sở Phi Ca cũng là biết đến.

Nếu như yêu thích, thì sẽ không thà rằng ở trong chỗ lãnh cung này, nếu như yêu thích, cũng sẽ không đối với mình chẳng quan tâm năm năm qua. Nghĩ đến đã từng chính mình nhìn thấy cảnh tượng những phi tử hậu cung kia tự mình cho hài tử của các nàng bú sữa mẹ thì trong lòng Sở Phi Ca chính là một trận chua xót, ở thời điểm nàng cần mẫu thân nhất, Trình Mộ Diên chưa bao giờ từng tham dự vào.

Nàng còn nhỏ tuổi, cũng chỉ có phụ hoàng, nhưng không có mẫu hậu.

Sở Phi Ca đã từng tưởng tượng qua cảnh tượng vô số lần gặp mặt giữa mình cùng mẫu hậu thân sinh, nàng nghĩ, mình nhất định sẽ lớn tiếng lên án mạnh mẽ người mẫu hậu không chịu trách nhiệm này, dĩ nhiên vứt bỏ tiểu đích (con) của mình mà rời đi. Có thể kỳ quái chính là, khi biết được Trình Mộ Diên là mẫu thân của chính mình thì, hết thảy bất mãn trong lòng cùng sự thù hận lại biến mất hầu như không còn trong nháy mắt.

Sở Phi Ca cũng không trách Trình Mộ Diên bởi vì Sở Tường mà thiên nộ với mình, trái lại là mang theo một ít mừng rỡ. Mà nghĩ đến Trình Mộ Diên là mẫu thân thân sinh của mình thì, mừng rỡ kia lại chen lẫn một tia mất mác.

Bây giờ Sở Phi Ca, liền ngay cả cái phân mừng rỡ kia đều nhìn không thấu, càng khỏi nói cái mất mác trong đó.

Sau khi tảo triều, Sở Tường kéo thân thể uể oải trở lại ngự thư phòng. Một người tâm mệt mỏi, thân thể của hắn cũng sẽ biến kém theo. Tự từ ngày đó gặp mưa sau đó, Sở Tường liền bệnh nhiễm hàn, thân thể hắn luôn luôn rất tốt sau đó liên tục uống ba thang thuốc cũng không thấy khá. Nhìn một chồng tấu chương lớn trên bàn bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù là hoàng thượng, Cũng sẽ có thật nhiều bất đắc dĩ lại phải vì thế mà làm.

"Hoàng thượng, xin mời dùng trà." Giữa lúc Sở Tường phê chữa tấu chương, một vệt thanh âm quen thuộc nhảy lên lọt vào tai, để hắn không tự chủ được ngẩng đầu lên. Chỉ là cái nhìn này, tầm mắt thả ra trên người kia liền thu lại cũng không chịu trở về. Cho dù thay đổi cung phục, cho dù thoa phấn dày đặc, nhưng Sở Tường lại vẫn là nhận ra người đến là ai. Nữ tử vĩnh viễn sẽ không thần phục hắn, nữ tử kia hắn yêu nhưng không có được, Trình Mộ Diên.

"Tất cả mọi người lui ra." Sở Tường đối với những nô tài nô tỳ khác trong cung mà nói, đồng thời ra hiệu Ngụy công công bên người đi ra cửa trông coi không cho bất luận người nào đi vào. Bây giờ Đại Sở quốc này, biết Trình Mộ Diên chưa chết có thể cũng chỉ có năm người, ngoại trừ Trình Mộ Diên, Tiểu Thúy Sở Phi Ca cùng với Sở Tường ra, một người khác chính là Ngụy công công này.

"Vâng." Lão thái giám tóc hoa râm cực kỳ mịt mờ liếc nhìn Trình Mộ Diên, mới chậm rãi lui ra. Đối với Ngụy công công này, Trình Mộ Diên vẫn còn có chút ấn tượng. Nàng biết thái giám này là người tâm phúc bên cạnh Sở Tường, lúc trước Sở Tường sẽ nghĩ tới đối phó mình như vậy, cũng có một nửa "Công lao" của tên thái giám đó .

"Diên nhi, nàng tới tìm ta là có chuyện gì? Ta thật sự không nghĩ tới nàng sẽ chủ động gặp ta, ta. . . Ta. . . Thân thể của Tiểu Ca thế nào?" Sở Tường tay chân luống cuống nói, thậm chí căng thẳng ngay cả bút trên tay cũng rơi xuống đất. Người như vậy, cái nào còn giống ngôi cửu ngũ ngày thường ngồi ở long y kia? Quả thực liền dường như một nông phu hương dã chưa từng va chạm xã hội.

"Ta đến, chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng, ta muốn dẫn tiểu Ca xuất cung giải độc, hi vọng ngươi có thể đem lệnh bài xuất cung giao cho ta." Trình Mộ Diên luôn luôn không nhiều lời, kẻ đáng ghét đối với nàng thì càng là như vậy. Không nghi ngờ chút nào, nàng biết Sở Tường đang bệnh, tuy rằng nỗi hận trước đây đã theo thời gian mà chuyển nhạt, nhưng vẫn không thể phủ nhận chính là, người nam nhân này không thể nghi ngờ là người phá huỷ cả đời nàng.

"Cái gì! ? Nàng nói muốn dẫn tiểu Ca xuất cung, vậy nàng. . ." Sở Tường muốn hỏi vậy nàng ra khỏi cung còn có thể trở về hay không, có thể lời này đến bên mép, nhưng lại cứng rắn bị hắn nuốt trở vào. Hắn bây giờ, có quyền gì đi khống chế tự do của Trình Mộ Diên? Hắn đã làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, bây giờ người này rốt cục không chịu được cái lãnh cung cô quạnh kia muốn rời khỏi sao? Chỉ sợ, từ biệt này, chính là cả đời chứ?

"Ngươi yên tâm, ta dẫn nàng đi giải độc sau đó thì sẽ cùng nàng đồng thời trở về." Thông minh như Trình Mộ Diên, như thế nào sẽ không nhìn ra tâm tư của Sở Tường. Ở trong lòng nàng cười nhạo người nam nhân trước mắt này đê tiện không thể tả, nhưng trên mặt lại vẫn là nhẹ như mây gió."Diên nhi? Nàng nói là thật sự? Nàng còn có thể cùng tiểu Ca đồng thời trở về! ?" Nghe được Trình Mộ Diên còn có thể trở về, Sở Tường kích động nắm lấy bờ vai của nàng hỏi.

"Hoàng thượng, xin tự trọng." Trình Mộ Diên không chút lưu tình tránh tay của Sở Tường ra, cau mày nhìn vai bị Sở Tường chạm qua. Cho dù chỉ là cách lớp y phục mà chạm vào, Trình Mộ Diên cũng cảm thấy cực kỳ buồn nôn."Xin lỗi, ta chỉ là. . . Ta chỉ là nhất thời kích động. . . Ta. . . Diên nhi. . . Tạ ơn nàng."

"Không cần cảm tạ ta, ta sẽ trở về, chỉ là vì tiểu Ca mà thôi. Nếu ta đã cùng nàng quen biết nhau, liền nên gánh lấy trách nhiệm của mẫu thân. Ta sẽ ở trong cung đợi nàng lớn lên, có thể một mình chống đỡ một phương thì thời điểm đó ta sẽ rời đi. Mà vào lúc ấy, vẫn hi vọng hoàng thượng có thể tuân thủ hứa hẹn của ngài, không dùng thêm bất kì lý do hoặc là cớ gì để giữ ta lại."

Lời nói của Trình Mộ Diên đã quá minh bạch, nàng sở dĩ sẽ ở lại trong cung, chỉ là vì Sở Phi Ca mà thôi. Nghe xong Trình Mộ Diên, Sở Tường cười khổ, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Hắn móc ra một lệnh bài màu vàng óng từ bên hông, mặt trên có khắc một chữ 'Sở' ngay ngắn. Cho dù không nhìn phẩm chất của lệnh bài kia, chỉ bằng vào một chữ 'Sở' kia, cũng có thể đoán ra lệnh bài kia rất quý giá.

"Đây là kim bài riêng của trẫm, thấy lệnh bài này như thấy trẫm, nàng liền cầm cái này mang tiểu Ca xuất cung giải độc thôi." Sở Tường nói xong, liền không tiếp tục để ý Trình Mộ Diên, lại ngồi trở lại trước bàn để phê chữa tấu chương. Toàn bộ ngự thư phòng nhất thời không hề có một tiếng động, cũng chỉ có thể nghe được bước chân Trình Mộ Diên rời đi cùng âm thanh đóng cửa.

Mãi đến tận mùi vị thuộc về một người khác hoàn toàn biến mất trong phòng, Sở Tường mới đau thương ngẩng đầu lên, xuất thần nhìn cửa phòng đóng chặt kia.

"Đi thôi." Trình Mộ Diên kéo tay Sở Phi Ca còn có Tiểu Thúy ba người đứng trước cửa sau của hoàng cung, mùa đông đã qua, đang là mùa xuân. Nhưng Trình Mộ Diên vẫn là cho Sở Phi Ca mặc áo bông tiểu khố dành cho những ngày đông, mà chính nàng lại chỉ một bộ bạch y đơn bạc. Lần này xuất cung, nàng cuối cùng buộc chặt tóc lên.

Đây là lần đầu Sở Phi Ca nhìn thấy Trình Mộ Diên buộc tóc, chỉ thấy mái tóc đen thui dài tới eo như thác nước rơi lả tả xuống vậy, cái đuôi chỉ dùng một sợi dây nhỏ màu đỏ buộc chặc lại, tóc mai màu đen ôn nhuyễn rải rác sát ở bên tai, tóc nghiêng một bên ở trên trán tình cờ bị gió thổi lên lộ ra mày liễu trông rất đẹp mắt.

Kiểu tóc như vậy cũng không phức tạp, thế nhưng Trình Mộ Diên chải lên thì lại dị thường xinh đẹp. Nàng như vậy, làm mất đi hơn nữ tùy tính trong ngày thường, nhưng có thêm phần nữ tử trang quý.

Hôm nay thành Trường An gió rất lớn, đứng tại chỗ, Sở Phi Ca nhìn Trình Mộ Diên đứng lặng hồi lâu ở đó, đại não trong nháy mắt trống rỗng, thậm chí ngay cả âm thanh gió vù vù bên tai đều trở nên bé nhỏ không đáng kể. Đâu đâu cũng thấy, chan chứa dạt dào, đều là bóng lưng Trình Mộ Diên ở trong gió.

Lúc này mới phát hiện, người này lại gầy gò như vậy. Bạch y đơn bạc bao quanh ở trên người nàng, ngay cả xương ở trên lưng cũng nhìn ra rõ rõ ràng ràng. Một bộ y phục như vậy thật có thể che lại gió phong đang gào thét sao? Liền ngay cả mình mặc áo bông cũng đang run lẩy bẩy. Mà người kia càng như là không còn cảm giác gì vậy, đứng mà đón gió, có vẻ cao ngạo như vậy, làm cho người đau lòng như vậy.

"Diên nhi. . . Chúng ta đi thôi." Hai chữ mẫu thân kia chung quy là không nói ra, trong lòng Sở Phi Ca không muốn xưng hô như thế với Trình Mộ Diên, liền ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao lại như vậy. Mà Trình Mộ Diên đối với xưng hô của Sở Phi Ca dành cho mình, cũng không có uốn nắn thêm nữa, chỉ cho rằng là hài tử này vẫn đang giận dỗi không muốn nhận mình.

"Ừm, đi thôi." Trình Mộ Diên quay đầu lại cười nhạt rồi kéo tay Sở Phi Ca, mấy năm qua nàng đã là rất ít cười, nhưng là phá lệ ở tên Sở Phi Ca này. Sở Tường vì các nàng chuẩn bị một chiếc xe ngựa rất lớn, bên trong có bàn trà, có bánh ngọt, có vật dụng hàng ngày, còn dùng mền bằng gấm lót thành hai chiếc giường.

Không thể không nói, những thứ này xác thực là Trình Mộ Diên không nghĩ tới. Các nàng một người từ nhỏ đã xông pha giang hồ, ăn hết đủ loại khổ. Có lúc có thể ngủ trên nhà trọ chính là vô cùng may mắn, không có chỗ ngủ liền tùy tiện tìm một chỗ lấy trời là mền, lấy đất là giường. Mà một người khác từ nhỏ sinh ra đã ngậm lấy chìa khóa vàng, chưa bao giờ từng xuất cung, cũng xưa nay chưa từng chịu qua khổ cực.

Hai người kia đồng thời tiến tới, tất nhiên là không biết trong xe ngựa có chuẩn bị những vật phẩm cần thiết, mà Trình Mộ Diên thậm chí cũng không nghĩ tới muốn dùng xe ngựa. . .

Phu xe là một nam nhân cường tráng biết võ công, mãi đến tận Trình Mộ Diên Sở Phi Ca cùng Tiểu Thúy ba người ngồi xong sau đó mới điều khiển xe ngựa chạy hướng ra khỏi cung. Ở trong xe, Sở Phi Ca mới mẻ đem đầu duỗi ra để nhìn bên ngoài thành Trường An, một hồi thì chỉ vào tiểu oa oa khả ái ở quầy hàng mà nói, một hồi thì nói con cẩu ngồi xổm bên cạnh quầy bánh bao thịt thật là đáng sợ. Nhìn thấy dáng vẻ nàng hưng phấn như vậy Trình Mộ Diên cũng không muốn làm nàng mất hứng, mỗi khi vấn đề của Sở Phi Ca hỏi ra đều sẽ từng cái đáp lại.

Cái này vốn là đường xe không dài thoáng cái mà qua, trạm thứ nhất của các nàng, tất nhiên là Trình gia bảo.

Hai người tay nắm tay xuống xe ngựa, Trình Mộ Diên nhìn ba chữ lớn Trình gia bảo trên tấm bảng trước mắt kia, vẻ mặt âm u.

Năm năm cũng chưa từng trở về, nơi này nhìn qua vẫn là như trước đây vậy. Chỉ có điều, cái người kia thường thường sẽ ở trong phòng chờ đợi mình đã không ở đây nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

p cái s: Tiểu Ca đang giải độc sau đó liền sẽ lớn lên, mọi người đừng có gấp. Mặt khác, vấn đề bộ ngực của nàng, ta cũng sẽ xử lý tốt (^o^) ~

.L