Chương 44

☆, Chương 44:

"Tỷ nói cái gì? Tỷ là mẫu thân của ta?" Cho rằng là chính mình xuất hiện huyễn thính, Sở Phi Ca lại mở miệng hỏi một lần nữa. Cho dù nàng vẫn tin tưởng mẫu thân thân sinh của mình còn sống trên đời, lại không nghĩ rằng dĩ nhiên lại cách mình là gần như thế. Tại sao phụ hoàng không tự nói với mình? Tại sao người trước mắt này liên tục nói là mẫu thân của mình lại không tiến cung tìm mình?

Rõ ràng, chỉ là cách một đạo tường thành mà thôi a!

"Không sai, Sở Phi Ca ngươi, là cốt nhục thân sinh mà Trình Mộ Diên ta hoài thai mười tháng sinh ra." Trình Mộ Diên ở trên cao nhìn xuống Sở Phi Ca, thời điểm đang nói câu nói này, trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ gì. Không có sung sướиɠ khi gặp lại nữ nhi, cũng không có hổ thẹn khi năm năm qua chẳng hề quan tâm tới hài tử thân sinh. Liền phảng phất đang nói một sự tình không có chút quan trọng nào, xem thường như vậy.

"Tại sao. . . ?" Sở Phi Ca ngơ ngác hỏi.

"Cái gì tại sao?"

"Tại sao người là mẫu hậu của ta nhưng phải ở lại đây? Tại sao năm năm qua người đối với ta chẳng quan tâm? Tại sao người không cần ta! ? Tại sao phụ hoàng xưa nay không chịu nói cho ta tin tức của người! Còn gạt ta nói người đã chết rồi! ?"

Cho dù Sở Phi Ca lại sớm trưởng thành, nhưng cũng là một đại hài tử chỉ có năm tuổi. Chuyện này cho nàng đả kích thực sự quá lớn, cho tới nay tỷ tỷ yêu thích bỗng nhiên trở thành mẫu hậu mà mình một lòng tìm kiếm? Ha ha, thực sự là buồn cười. Vào giờ phút này, Sở Phi Ca không những không có cao hứng bởi vì tìm được mẫu hậu, trái lại là có loại thất vọng mất mát đau đớn cực điểm.

"Ha ha. . . Tại sao? Chỉ vì ta cũng không phải cam tâm tình nguyện sinh ra ngươi. Ta vốn là nữ nhi của Trình Cương bảo chủ Trình gia bảo trên võ lâm hiện nay, lúc trước phụ hoàng ngươi, cũng chính là Sở Tường vì muốn có được ta đã không tiếc dùng mấy trăm mệnh lệnh bắt Trình gia bảo nhận mệnh để uy hϊếp ta. Trình Mộ Diên ta không sợ chết, nhưng không thể vứt bỏ tên tuổi của Trình gia bảo mà không để ý. Sau khi sinh ra ngươi, ta liền vào lãnh cung này. Chớp mắt một cái, chính là năm năm."

Chuyện cũ lần thứ hai được đề cập, Trình Mộ Diên vốn tưởng rằng thời điểm nàng đang nói tới những việc này vẫn là sẽ hận không thể gϊếŧ Sở Tường. Thế nhưng ngoài ý muốn, tâm tình của nàng lại dị thường bình tĩnh. Có thể đã nhiều năm như vậy, vết thương từng chịu đựng đã sớm mất cảm giác, mà trái tim rách nát kia, cũng đã sớm ăn mòn đến thối rửa ở trong lãnh cung này.

"Ngươi có phải là rất ghét ta?" Cho dù Trình Mộ Diên chỉ nói là đại khái, nhưng Sở Phi Ca lại vẫn hiểu rõ nguyên do sự tình. Nàng không nghĩ tới thân thế của chính mình dĩ nhiên sẽ là bộ dáng vẻ này, nàng chỉ là một sinh mệnh không được chờ mong, một hài tử để cho mẫu thân thân sinh của mình cực kỳ căm ghét, thậm chí năm năm cũng không chịu gặp mặt hài tử một lần.

Vấn đề của Sở Phi Ca qua đi, Trình Mộ Diên cũng không có vội vã trả lời nàng, trái lại là ngồi ở bên giường dùng khăn mặt dịu dàng lau chùi vệt nước mắt trên mặt nàng. Hương thơm tươi mát như hoa lài theo Trình Mộ Diên tới gần mà càng ngày càng rõ ràng, cũng vô hình khiến lòng người an tâm. Sở Phi Ca rốt cuộc biết tại sao chính mình sẽ yêu thích ngửi mùi vị trên người Trình Mộ Diên như vậy, vì sao lại yêu thích nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ này như thế.

Người này, chính là mẫu thân thân sinh của mình sao?

Tại sao?

Nàng rõ ràng xinh đẹp như vậy, trong lòng chính mình lại sẽ mất mác như vậy đây?

"Ngươi không nên chán ghét ta có được hay không? Ta thật sự thật thích thật thích ngươi! Tuy rằng năm năm qua ngươi đều chưa từng gặp ta, thế nhưng ta vẫn đều nhớ ngươi. Ta tìm ngươi đã lâu, hiện tại ngươi rốt cục ở trước mặt ta. Van cầu ngươi, cho dù ngươi chán ghét ta cũng không nên rời bỏ ta có được hay không?"

Ở thời khắc Trình Mộ Diên sắp sửa đứng dậy, cảm tình vẫn là đánh bại lý trí, Sở Phi Ca đột nhiên ngồi dậy ôm chặt lấy cánh tay Trình Mộ Diên, khí lực kia càng là để người sau cảm thấy cánh tay có chút tê dại như kim đâm. Quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt kia mới vừa rồi được chính mình lau sạch lại bị nước mắt đan chéo phức tạp y như xuất hiện hoa văn đầy mặt, dáng dấp đáng thương càng là để Trình Mộ Diên cảm thấy đau lòng.

Nàng biết mình vừa nãy giải thích xác thực là tạo thành thương tổn to lớn đối với Sở Phi Ca. Một hài tử sinh ra ở hoàng thất, mỗi ngày mỗi đêm câu tâm đấu giác*, vốn là thiếu hụt tình thân gia đình, lại từ nhỏ liền không còn sinh mẫu, không biết năm năm này cho tới nay hài tử này đến tột cùng là làm sao vượt qua đây.

Chính mình làm sao sẽ chán ghét nàng đây? Nếu như thật sự chán ghét nàng, thì sẽ không sinh ra nàng, cũng sẽ không vì nàng lấy danh tự Phi Ca này.

*câu tâm giác đấu: đấm đá lẫn nhau

"Ta không có chán ghét ngươi, chỉ là. . . Còn chưa quá quen thuộc thôi." Trình Mộ Diên nói đúng là nói thật. Ở trước đây, nàng là Trình gia bảo Trình Mộ Diên, từ nhỏ đã theo Trình Cương lang bạt giang hồ, nàng là thiếu niên đắc chí kỳ tài võ công, càng là tân tinh trong chốn võ lâm, người thừa kế được Trình gia bảo công nhận.

Trình Mộ Diên vô câu vô thúc* như vậy, lại như là diều đứt dây vậy, ngoại trừ bầu trời rộng lớn kia, liền cũng không còn thứ gì có thể chói chặt nàng.

*vô câu vô thúc: không bị ràng buộc

Nhưng mà, sau khi cùng Lý Vân Tương mến nhau, chuyện Trình Mộ Diên trong lòng không có bất kỳ ràng buộc lại thay đổi tâm tính. Nàng yêu nữ tử ôn nhu như nước kia, càng yêu thích ỷ lại bên người nữ tử kia. Cho dù chỉ là nghe mùi vị trên người nàng, nhìn gò má hoàn mỹ của nàng, cũng làm cho Trình Mộ Diên cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.

Vốn tưởng rằng hai người cho dù trải qua một chút trắc trở sau đó vẫn là sẽ hảo hảo ở cùng nhau, nhưng Sở Tường xuất hiện lại phá cuộc sống an lành cùng yên tĩnh này. Lý Vân Tương chết không thể nghi ngờ là bước ngoặt cả đời này của Trình Mộ Diên, đã từng là nữ tử khí phách như Phượng Hoàng nay đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó lại là nữ tử trầm tĩnh như mực của hiện tại.

Căn bản đã coi tâm của mình đã như trò tàn sẽ không cháy lại nữa, nhưng là bởi vì tiểu nhân nhi kia bỗng nhiên xông vào mà gợi lên sóng lớn. Liền ngay cả Trình Mộ Diên cũng không biết vì sao thời điểm nhìn thấy tên tiểu nhân nhi kia đang khóc thì chính mình sẽ đau lòng, lúc đang nhìn đến nàng cười chính mình cũng sẽ vui vẻ. Ở thời điểm nàng hôn mình sẽ cảm giác được ấm áp, ở thời điểm nàng nói vẫn sẽ đến gặp mình thì mình sẽ có chờ mong.

Trình Mộ Diên làm sao cũng không nghĩ đến sẽ ở tình huống bất ngờ như vậy cùng Sở Phi Ca quen biết nhau, trong lòng mặc dù là kinh hỉ nhiều lớn kinh ngạc, nhưng nàng chưa quen nên vẫn như cũ không muốn biểu lộ ra một tia vui sướиɠ nào.

Chưa quen, là thật sự chưa quen, nàng cũng đã sớm học được cách chịu đựng cô độc, bây giờ như thế nào đi học cách tiếp thu cái người bỗng nhiên xông vào này?

"Diên nhi. . ." Âm thanh yếu ớt tự một bên thân truyền đến, đánh gãy suy nghĩ chủ quan của Trình Mộ Diên. Quay đầu lại nhìn thấy Sở Phi Ca sắc mặt tái nhợt, Trình Mộ Diên tâm nhất thời một trận đau nhói, lúc này mới nhớ tới trên người Sở Phi Ca vẫn còn độc, mà chính mình lại nói chuyện cùng tiển nhân nhi thân thể suy yếu này lâu như vậy cũng chưa từng để cho nàng nghỉ ngơi.

"Ngươi thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái?" Coi như Trình Mộ Diên võ công cao cường, đối với y thuật cùng độc thuật nàng lại chỉ là một tay mơ thôi. Dưới tình huống như vậy, Trình Mộ Diên căn bản là không có cách nhận ra độc trong người Sở Phi Ca là loại nào, cũng không thể đoán trước viên châu hỗn hương kia đến tột cùng có thể trì hoãn loại kịch độc này trong bao lâu.

"Diên nhi. . . Lạnh quá. . . Ta thật. . . Lạnh quá. . ." Chỉ thấy Sở Phi Ca vừa khóc đỏ mặt trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ trắng xám, trên lông mày bé nhỏ cùng lông mi nhỏ dài càng là kết đầy băng sương. Nhìn nàng dáng vẻ thống khổ như vậy Trình Mộ Diên trong lòng cả kinh, vội vàng đem Sở Phi Ca ôm vào trong lòng.

Thân thể hai người dính sát vào cùng nhau, cho dù cách lớp y phục, Trình Mộ Diên cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Sở Phi Ca cực thấp. Hàn ý kia càng là để cho nàng dù có nội lực thâm hậu cũng vì đó mà run lên, lạnh có chút phát run."Ngươi đừng sợ, có ta ở đây, không có chuyện gì, chống đỡ một hồi liền sẽ qua." Trình Mộ Diên hoang mang đem nội lực truyền vào trong cơ thể Sở Phi Ca, nhưng mà thân thể kia càng là giống như cái động không đáy, mặc kệ như thế nào đều không thể lấp kín, để sưởi ấm.

"Ta là. . . Có phải là sắp chết. . . Diên nhi. . . Cứu cứu ta. . . Ta không muốn chết. . . Chết rồi liền không nhìn thấy ngươi nữa. . . Ta không muốn chết. .. Không nghĩ. . ." Sở Phi Ca đứt quãng nói, mở miệng thở ra hơi lạnh phà ở cổ Trình Mộ Diên, càng như cuồng phong trong những ngày đông đâm vào da thịt.

"Không có chuyện gì, ngươi sẽ không chết, tin tưởng ta, ta sẽ cứu ngươi, sẽ không để cho ngươi chết." Trình Mộ Diên đem y phục đã sớm bị mồ hôi lạnh trên người Sở Phi Ca làm ướt mà cởi ra, một bộ thân thể xinh xắn sạch sẽ bại lộ ở trong không khí. Vươn mình tiến vào trong chăn bông, Trình Mộ Diên ôm thân thể nho nhỏ kia vào trong ngực.

Cảm giác được thân thể Sở Phi Ca rõ ràng so với trước gầy đi trông thấy làm nàng nhất thời trong lòng chìm xuống, lẽ nào hài tử này vẫn chịu đựng như vậy trong mấy ngày nay còn không phải là hành hạ cơ thể sao? Cái kia nàng đến tột cùng là làm sao sống qua nhiều ngày như vậy?"Tiểu Ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết, đợi tới sáng mai, ta sẽ mang ngươi xuất cung chữa bệnh, ngươi nhất định sẽ tốt lên."

"Ừm. . . Ân. . ." Có lẽ là có Trình Mộ Diên bảo đảm, Sở Phi Ca cũng không khóc nháo nữa, chỉ là ôm chặt bên người Trình Mộ Diên, không ngừng mà chen vào trong lòng nàng, hấp thụ một tia ấm áp cuối cùng.

Lại là một đêm chưa chợp mắt, Trình Mộ Diên lo lắng Sở Phi Ca sẽ phát bệnh lúc nửa đêm, căn bản là không dám đi vào giấc ngủ. Bởi vì nhiều năm luyện công, nàng thức vào ban đêm cũng tốt hơn rất nhiều so với thường nhân. Dựa vào ánh trăng bên ngoài nàng nhìn Sở Phi Ca ngủ ở trong l*иg ngực của mình, cái này không phải lần đầu nàng cẩn thận quan sát tiểu nhân nhi này, nhưng lần này tâm tình lại phức tạp hơn rất nhiều.

Tự sau khi biết quan hệ của hai người cũng đã qua một ngày một đêm, mất đi giờ lại có được, trong lòng Trình Mộ Diên tất nhiên là vui mừng. Nàng chưa hề nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy Sở Phi Ca, càng không nghĩ tới người này càng là tha thứ cho mình dễ như ăn cháo vậy. Lẽ nào nàng không tự trách mình bởi vì Sở Tường mà mình thiên nộ* với nàng vứt bỏ nàng không để ý quang cảnh năm năm qua?

Chỉ sợ, là thân thể quá khó chịu mới sẽ quên chứ?

*Thiên nộ: giận cá chém thớt

"Tiểu Ca, tiểu Ca, tỉnh lại đi, ăn xong điểm tâm ta liền dẫn ngươi đi chữa bệnh." Bầu trời đã như bong bóng cá nổi trắng lềnh bềnh, cho dù Sở Phi Ca ngủ lại nặng trĩu Trình Mộ Diên cũng không thể không nhẫn nại đánh thức nàng. Bây giờ Sở Phi Ca độc chỉ sợ không chậm trễ được nửa, bằng không mỗi một ngày đối với nàng mà nói đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"A. . . Diên nhi. . ." Vừa tỉnh ngủ Sở Phi Ca xoa mắt lim dim còn buồn ngủ ngồi dậy, chăn bông theo thân thể gầy nhỏ bằng phẳng lướt xuống, hiển nhiên là lộ ra cảnh quanh. Còn có chút mơ hồ Sở Phi Ca tự nhiên không biết tình trạng lúc này của chính mình, mãi đến khi nhìn thấy Trình Mộ Diên cùng Tiểu Thúy đứng ở nơi đó đang một mặt chế nhạo nhìn mình, mới kinh ngạc phát hiện. . .

Nàng lại không mặc quần áo! ! !

"A! Không cho xem!" Dù là ai cũng không nghĩ đến Sở Phi Ca thân thể hư nhược kia lại sẽ phát sinh tiếng la lớn như vậy, Trình Mộ Diên nhíu mày, mà Tiểu Thúy lại đứng ở cửa cười không kềm chế được."Tiểu thư, không nghĩ tới nàng còn có thể e lệ đây. Có điều chúng ta đều là nữ tử, ngươi lại thẹn thùng tự mình làm cứng cái gì a? Ngay cả thân thể bằng phẳng kia của ngươi, quả thực có cái thứ gì đáng xem đây."

"Lớn mật! Ngươi. . . Ngươi dám nói Bổn cung. . . Không đáng xem! Ta. . . Ta. . ." Sở Phi Ca vốn muốn nói thân thể của chính mình cũng là rất ưa nhìn, nhưng mà tầm mắt đi xuống, nhìn thấy bộ ngực mình không có một chút nào phập phồng cùng cái bụng bụ bẫm, nhất thời không còn gì nói nữa. Tính cầu viện nhìn về phía Trình Mộ Diên đứng ở nơi đó, lại phát hiện nàng cũng là một bộ dáng vẻ nhịn cười, lúng túng nhìn mình.

"Các ngươi! Các ngươi bắt nạt ta! Điền Uyển Nhu đã nói ta lớn lên cũng sẽ lớn bằng nàng!"

Tác giả có lời muốn nói: Phốc, viết đến câu cuối cùng ta vô cùng không tử tế nở nụ cười, vì lẽ đó ta không thể không ác thú vừa đưa ra tổng kết 'cup' của các vị mỹ nữ xuất hiện trong truyện ở dưới,

Đệ nhất mà, tự nhiên là Điền Uyển Nhu. Đệ nhị là Lý Vân Tương. Đệ tam là Trình Mộ Diên. Đệ tứ là Tiểu Thúy. Đệ ngũ là bánh bao nhỏ. Đệ lục là tiểu Ca của chúng ta. Lại nói, ta vẫn chưa có quyết định có muốn để bộ ngực của tiểu Ca hảo hảo phát dục hay không đây, đây thực sự là cái vấn đề xoắn xuýt a. Không biết mọi người hi vọng xem tiểu Ca ngực bự đây? hay là tiểu Ca ngực phẳng đây? hay là tiểu Ca không lớn không nhỏ đây? hay là tiểu Ca không cùng kích cỡ đây?

Khụ khụ, thoả thích nói năng thoải mái đi. Người trả lời hài lòng nhất, nhân gia khả năng sẽ nói cho ngươi biết 'cup' của nhân gia nha.