Chương 131

☆, Chương 131:

Mấy tháng sau, chiến sự giữa hai nước Ngụy Sở rốt cục triệt để có một kết thúc. Ngụy Quốc sau khi hao binh tổn tướng nhưng không cách nào đánh bại Sở quốc, cam nguyện kí thư đầu hàng, cũng để bảo đảm Ngụy Quốc sẽ vĩnh viễn giao hảo cùng Sở quốc, sẽ không công đánh Sở quốc nữa, đồng thời nhượng lại năm tòa thành nhỏ ở vùng sát biên giới và mấy vạn hoàng kim cùng vải vóc, để nhận lỗi. Mà trải qua lần chiến loạn này, quan hệ giữa người trong triều đình Đại Sở cùng võ lâm nhân sĩ cũng không đối chọi gay gắt giống như là trước đây nữa, mà đã chuyển biến thành một loại quan hệ khá là hữu hảo (hữu nghị, thân thiết).

Ở lăng mộ các đời hoàng đế trước của Đại Sở quốc, một nữ tử thân mang một bộ bạch y cùng một nữ tử khác mặc lam y sóng vai đứng ở nơi đó. Hai người cũng không có được thị vệ canh cửa cho phép, mà là lén lút từ tường phía sau lăng mộ trèo vào. Từ sau khi đi vào, hai người bọn họ liền không nói chuyện nữa, chỉ là vẫn lẳng lặng đứng yên ở trước mộ Vĩnh Tường đế của Đại Sở quốc.

Từng trận gió lạnh thổi qua, lướt qua gò má không có bất kỳ vải vóc che đậy, mang đến từng tia từng tia hàn ý cùng đâm nhói. Sở Phi Ca quay đầu nhìn Trình Mộ Diên đứng bên cạnh mình, cuối cùng, chỉ lộ ra một vệt cười nhẹ."Diên nhi, chúng ta đi thôi." May mắn là không nỡ bỏ nữa, nhưng cũng nên thả xuống.

Bất luận là Sở Phi Ca, hay là Trình Mộ Diên, các nàng cũng đã thành lịch sử, đã biến thành người đã chết. Từ khi Sở Phi Ca đem thân long bào kia cởi ra, mặc ở trên thi thể nữ không thấy rõ mặt. Trên thế gian này, liền cũng không còn nữ đế Sở Phi Ca của Đại Sở quốc nữa. Có, chỉ là một nữ nhân yêu Trình Mộ Diên.

Mấy tháng này, hai người đều ở trong căn nhà gỗ đã từng ở lúc Vương Hoán tạo phản. Mắt thấy Đại Sở quốc dần dần khôi phục lại phồn vinh hưng thịnh trước kia, lo lắng của Sở Phi Ca cho tới nay, rốt cục cũng có thể thả xuống. Ở sau khi cáo biệt Trình Cương cùng với đệ đệ muội muội của Trình Mộ Diên, hai người quyết định lấy thành Trường An là trạm thứ nhất, bắt đầu cuộc sống lưu lạc giang hồ của các nàng.

Từ nay về sau, chỉ có hai người chúng ta tay trong tay, sẽ không có người nào tới quấy rầy nữa, lại càng không có người đến chia rẽ các nàng.

Hai người vận khinh công lên bay ra khỏi tường thành phía sau lăng một, chỉ là Sở Phi Ca ở cuối cùng, vẫn quay đầu lại nhìn phía tòa mộ bia bên cạnh mộ của Sở Tường. Phía trên kia dùng chu sa đỏ sẫm viết vài chữ rõ ràng. Người đầu tiên nhận chức nữ đế của Đại Sở quốc, Sở Phi Ca chi mộ. Phụ hoàng, tiểu Ca bây giờ đi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở lại thăm người, liền để toà mộ bia có chứa tên của tiểu Ca, bồi cùng người đi.

"Diên nhi, chúng ta trước tiên nên đi nơi nào đây?" Ngồi ở trên ngựa, Sở Phi Ca đưa tay ra đem Trình Mộ Diên vòng vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi."Tiểu Ca, rời khỏi thành Trường An trước, ta còn có một chỗ muốn đi, ngươi và ta cùng đi được không?"

"Đương nhiên, Diên nhi nói muốn đi nơi nào, chúng ta liền đi nơi đó."

Thế là, Sở Phi Ca cùng Trình Mộ Diên trước lúc ly khai, lại đi tới một nơi. Nơi đó, là phía sau núi cách Trình gia bảo không xa, cũng là vực sâu vạn trượng Lý Vân Tương đã từng rơi xuống.

Hai người còn chưa tới mép vách núi kia, thì nghe được từng trận tiếng sáo kéo dài. Phải biết, mặt sau của ngọn núi này chính là vực sâu vạn trượng, trừ một số loại hoa không biết được tên ra, chính là từng mảng từng mảng đất cát màu vàng. Nói như vậy, đều sẽ không có người qua lại ở nơi này. Mà Trình Mộ Diên cũng cảm thấy, sẽ không có người nào nhàn hạ thoải mái tới nơi này thổi sáo như vậy.

Theo hai người càng ngày càng tiếp cận vực sâu vạn trượng phía sau núi kia, tiếng sáo kia cũng càng thêm thảm thiết rõ ràng. Khi thấy người thổi sáo đứng gần vách núi thì, bất kể là Trình Mộ Diên hay là Sở Phi Ca, thân thể đều là run lên.

Đó là một nữ tử thổi sáo ngọc màu xanh nhạt, tóc nàng thật dài tản mạn bên dưới, che khuất nửa bên gò má. Y phục màu vàng nhạt bao trùm thân hình gầy gò của nàng, không làm cho người ta có một loại cảm giác tiêu điều, nhưng trái lại có chút ấm áp. Nữ nhân này, bất luận là bóng lưng hay là thần thái, đều cực kỳ giống Lý Vân Tương ngày xưa. Mà phát hiện như vậy, cũng làm cho Sở Phi Ca chăm chú nhíu mày.

Có lẽ là nhận ra được sự tồn tại của hai người các nàng, nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt xoay người lại. Dung nhan đã từng quen thuộc đập vào mi mắt, phá tan một đạo phòng tuyến trong đại não, đánh thẳng sâu vào trong nội tâm.

Từng ở lúc nhỏ, nữ nhân này hầu như cũng thích mặc một thân y phục nhìn qua thì rất ấm áp này, ở thời điểm mình luyện tập võ công thì ở một bên thổi sáo ngọc. Chính mình tuổi còn quá nhỏ vẫn chưa hiểu được chuyện tình ái, chẳng qua là cảm thấy, chỉ cần có nữ nhân này ở đây, cho dù nàng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cũng sẽ để cho mình an tâm mà không hiểu vì sao.

Nhưng mà, ở mười sáu năm trước, khi nữ nhân này rơi xuống vực sâu vạn trượng, mọi thứ Trình Mộ Diên nắm giữ cũng chết theo nữ nhân kia, toàn bộ bị tiêu diệt. Cho dù là lần gặp gỡ thứ hai ở mười sáu năm sau, biết được sự thật nàng chưa có chết. Cũng đã là đào hoa y cựu, vật thị nhân phi. (hoa đào vẫn như cũ, cảnh còn người mất)

Mà bây giờ, Lý Vân Tương nàng quen thuộc kia, tựa hồ lại trở về.

"Các ngươi tới rồi." Thấy Trình Mộ Diên cùng Sở Phi Ca mang theo sắc mặt không thể tin, Lý Vân Tương đem sáo ngọc cất vào trong ngực, chậm rãi đi về hướng các nàng. Cho dù nhận ra được Sở Phi Ca phòng bị đem Trình Mộ Diên bảo hộ ở phía sau, ý cười rõ ràng trên mặt kia cũng chưa từng biến mất, liền như lúc trước Trình Mộ Diên mỗi một lần phạm sai lầm, Lý Vân Tương lại lộ ra nụ cười đó.

"Ngươi chưa chết?" Sở Phi Ca thấp giọng hỏi Lý Vân Tương, nàng nhớ tới ngày ấy ở thủy lao Lý Vân Tương rõ ràng đã đoạn khí, tại sao còn có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này?"Ngày ấy các ngươi để sâu độc vào trong thân thể ta xác thực rất lợi hại, nhưng căn bản không có cách cùng với sâu độc bản mệnh* trong thân thể ta đánh đồng với nhau (coi như nhau). Ngày ấy, ta chỉ là giả chết mà thôi, một là muốn thoát khỏi thủy lao. Hai là, ta muốn hoàn toàn buông tay, sẽ không tiếp tục dây dưa cùng các ngươi nữa." (*chắc là con sâu tu từ lúc đầu, con cốt lõi căn nguyên)

"Đã như vậy, ngươi vì sao còn xuất hiện ở đây?" Sở Phi Ca nghiến răng nghiến lợi hỏi, không thể không nói, nàng vô cùng chán ghét Lý Vân Tương hiện tại, thậm chí so với nàng khi đó hãm hại mình, càng đáng ghét hơn. Thông minh như Sở Phi Ca, nàng dựa vào phản ứng đầu tiên khi Trình Mộ Diên nhìn thấy Lý Vân Tương, thì có thể kết luận, có lẽ Lý Vân Tương trước mắt, mới phải là nữ nhân Trình Mộ Diên đã từng yêu sâu đậm.

Thử hỏi trên thế gian này, có mấy người có thể nhìn tình địch cũng là kể thù gϊếŧ cha của mình sẽ có sắc mặt tốt? Huống chi, Sở Phi Ca còn là một bình dấm chua không nhot.

"Ha ha. . . Yên tâm đi, ta hôm nay sẽ đến đây, chỉ là đoán được hai người các ngươi trước lúc ly khai, sẽ đến nơi này nhìn một cái mà thôi. Ta sẽ không giống như trước độc hại các ngươi nữa, cũng sẽ không nghĩ chia rẽ các ngươi nữa. Bây giờ ta đối với quan hệ của hai người các ngươi, chỉ có thật tâm chúc phúc. Chỉ là ta có một vấn đề, luôn luôn muốn hỏi Diên nhi một câu, không biết, ta có thể không cùng nàng một mình một chút?"

"Đương nhiên không. . ."

"Có thể."

Chữ 'không thể' Sở Phi Ca còn chưa nói ra khỏi miệng, Trình Mộ Diên cũng đã cướp lời nàng, mạnh mẽ ngắt ngang ý tứ trong lòng nàng. Mắt thấy Trình Mộ Diên tung người xuống ngựa, thâm tình đứng ở một bên Lý Vân Tương, Sở Phi Ca hận bây giờ không thể liền cưỡi ngựa xông tới đem Trình Mộ Diên đoạt lại.

Có điều, tuy rằng trong lòng là muốn như vậy, nhưng về tình về lý, Sở Phi Ca cũng không thể làm như vậy.

Một năm đã qua, cừu hận của nàng đối với Lý Vân Tương, cũng dần dần nhạt đi. Tuy rằng nữ nhân này đã từng là hung thủ sát hại phụ hoàng của mình, nhưng cũng không thể không nhận, nàng là một nữ nhân đáng thương. Cho dù chính mình vẫn là nhìn nàng không hợp mắt như vậy, nhưng không cách nào lại hận đến muốn gϊếŧ chết nàng nữa.

"Cảm ơn muội, nguyện ý lại đây nghe tỷ nói. Kỳ thực ngày hôm nay tỷ sẽ tới đây, cũng không có một chút ác ý nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tỷ đã thấy ra rất nhiều. Muội cùng nàng mặc dù là quan hệ như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc khi ở bên nhau của hai người. Ta rất cao hứng, muội có thể tìm được người thuộc về muội. Mà hôm nay tỷ tới đây, chỉ có một việc muốn hỏi muội."

Lý Vân Tương nhẹ giọng nói, sau đó nhận ra Trình Mộ Diên cũng không có ý muốn lên tiếng, mới lại nói tiếp.

"Năm đó, tại sao muội phải gả cho Sở Tường?" Nghĩ đến hồi lâu, Lý Vân Tương mới đem nghi vấn giấu ở trong lòng nàng hơn mười năm nói ra khỏi miệng. Nàng liền nhìn Trình Mộ Diên đối diện, chỉ có mãnh liệt khắc chế thân thể của chính mình, mới có thể nhịn không đi lên phía trước, đem nữ nhân này ôm vào trong ngực.

"Bởi vì lúc trước hắn lấy tính mạng của toàn bộ người trong Trình gia bảo uy hϊếp muội, vì lẽ đó muội xuất phát từ bất đắc dĩ, mới sẽ gả vào trong cung. Muội khi đó sở dĩ sẽ đáp ứng hôn sự cùng Trương gia công tử, cũng chỉ bởi vì, muội muốn mượn hắn để từ chối yêu cầu của Sở Tường, tiếp tục ở bên cạnh tỷ."

Trình Mộ Diên nói hết lời, hai người đều trầm mặc thật lâu, ai cũng không nói gì thêm, cũng chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó."Ha ha. . ." Qua hồi lâu, Lý Vân Tương mới khẽ cười thành tiếng. Chỉ là bất đắc dĩ trong nụ cười kia, lại đặc biệt rõ ràng."Nguyên lai, tất cả những thứ này, đều là bởi vì duyên cớ của chính ta mới sẽ để vụt mất sao? Nguyên lai, chân tướng của sự tình dĩ nhiên là như vậy."

"Cảm ơn muội, có thể nói cho tỷ biết tất cả những thứ này. Không biết, bây giờ tỷ có còn tư cách, gọi muội một tiếng Diên nhi?"

"Lý Vân Tương, tỷ có thể gọi muội là Diên nhi hay không, muội không biết. Thế nhưng muội biết, tỷ mãi mãi cũng là Tương tỷ tỷ của muội. Cho dù tỷ từng làm chuyện thương tổn muội như vậy, thương tổn tiểu Ca, thế nhưng muội biết, tỷ sẽ làm như vậy, đều chỉ là bị cừu hận che mờ đôi mắt mà thôi."

"Diên nhi. . . Kỳ thực. . . Tỷ vẫn yêu muội giống như trước đây đã từng yêu muội. Mười sáu năm qua, chưa bao giờ ít đi dù chỉ là một chút."

"Tương tỷ tỷ, có vài người, vụt mất chính là vụt mất. Bây giờ, muội có tiểu Ca, mà tỷ và muội, cũng không còn là Trình Mộ Diên cùng Lý Vân Tương lúc trước. Muội hi vọng tỷ có thể buông ta xuống, mau chóng tìm được hạnh phúc của chính mình. Diên nhi, sẽ vĩnh viễn coi tỷ là Tương tỷ tỷ của muội."

"Muội cùng nàng, đi đường cẩn thận." Lý Vân Tương nhẹ giọng nói, đồng thời đưa tay ra, đem Trình Mộ Diên ôm chặt vào trong ngực. Đối mặt với cái ôm bất thình lình, Trình Mộ Diên chỉ biết giương mắt nhìn Sở Phi Ca bên kia hầu như muốn xù lông, vỗ vỗ vai Lý Vân Tương, nhẹ giọng nói câu cảm tạ ở bên tai nàng.

Nhìn hai người kia cùng cưỡi một con ngựa trắng càng chạy càng xa, mãi đến khi hoàn toàn không thấy bóng lưng, Lý Vân Tương lắc đầu cười, từ trong ngực móc ra một cây trâm gài tóc màu trắng bạc. Diên nhi, muội có còn nhớ, đây là món lễ vật đầu tiên muội tặng cho ta? Từ khi muội tự tay gài nó cho ta, ta liền vẫn luôn mang ở trên người.

Bây giờ, cũng là thời điểm kết thúc.

Lý Vân Tương cuối cùng liếc nhìn ngân trâm trong tay kia, sau đó vẩy vẩy tay, đưa nó ném xuống vực sâu vạn trượng.

"Khê nhi, đi thôi." Lý Vân Tương vừa dứt lời, thì từ nơi rừng trúc không xa nhảy ra một thiếu nữ mặc váy trắng. Nàng một mặt lo lắng đi theo phía sau Lý Vân Tương, trong mắt nhìn bóng lưng của người trước, tràn đầy đau lòng cùng dày đặc yêu thương.

Bãi cỏ mênh mông vô bờ, tuấn mã toàn thân trắng như tuyết vui sướиɠ chạy băng băng ở trong đó. Trên lưng của nó, có hai nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ ngồi ở trên đó, hơn nữa khuôn mặt của họ giống nhau đến mấy phần. Nữ tử mặc lam y ngồi ở phía sau, đem một nữ tử khác mặc bạch y ôm vào trong ngực. Theo con ngựa kia càng chạy càng nhanh, gió càng lúc càng lớn. Nữ tử mặc lam y thả lõi dây trong tay ra, đem con diều ở phía sau lưng thả vào không trung.

Theo các nàng càng chạy càng xa, diều kia liền nương theo các nàng càng bay càng cao.

"Diên nhi, ngươi xem ta thả diều bay cao chưa, tiểu Ca của ngươi rất lợi hại chứ?"

"Vâng vâng vâng, tiểu Ca của ta, đương nhiên là lợi hại nhất."

Nghe được Sở Phi Ca mèo khen mèo dài đuôi, Trình Mộ Diên cười phụ họa nói. Gió thổi qua thổi loạn mái tóc mềm mại của nàng, hai mắt Sở Phi Ca dần dần mông lung.

"Diên nhi, ta yêu ngươi."

"Ừm, ta biết."

"Vậy ngươi. . . Yêu ta không?"

Sở Phi Ca hỏi ngược lại, mà trả lời nàng, lại là nụ hôn ôn nhu mà triền miên của đối phương.

Đời này có thể cùng khanh*, cùng nhau tới đầu bạc, dư nguyện đã trọn rồi.

Sở Phi Ca, ta cũng yêu ngươi. Tình yêu này, rất sâu rất sâu.

*khanh: Vợ chồng, bạn bè gọi nhau thân mật

:JG0