Chương 130

☆, Chương 130:

"Tiểu Ca!"

Nhìn thấy Sở Phi Ca bị con Xà Vương sâu độc kia thể tích so với thân thể nàng còn muốn lớn hơn một vòng cắn bị thương, Trình Mộ Diên nhất thời liền tỉnh táo lại. Lập tức không kịp nghĩ đến Xà Vương sâu độc này vì sao lại từ lạc lâm bị Sở Lân chộp được, trực tiếp vung kiếm hướng trong miệng Xà Vương sâu độc kia đâm tới. Hàm răng của Xà Vương sâu độc kia vốn là bị Sở Phi Ca dùng kiếm nạy ra, nên không cách nào nhúc nhích, cho dù biết Trình Mộ Diên muốn công kích mình, nhưng cũng không cách nào né tránh.

Kiếm sắc không chút do dự thẳng tắp đâm vào trong miệng Xà Vương sâu độc, tên đó vì bị đau mà phát sinh tiếng gào thét đặc trưng thuộc về động vật, đồng thời cũng nhả vai Sở Phi Ca ra. Không còn gì chống đỡ, Sở Phi Ca lập tức ngã vào trong l*иg ngực Trình Mộ Diên. Chỉ thấy máu màu đỏ đen xen lẫn nhau ở hơn nữa bên thân thể của nàng, vết thương trên bả vai, thậm chí có thể nhìn thấy xương ở bên trong.

"Tiểu Ca! Tiểu Ca! Ngươi thế nào? Ngươi làm sao ngốc như vậy! Tại sao phải thay ta chắn một hồi kia!" Trình Mộ Diên vuốt khuôn mặt Sở Phi Ca bởi vì đau đớn mà trắng bệch, cực kỳ hối hận chính mình vừa nãy đứng tại chỗ đờ ra. Nếu như không phải nàng bởi vì e ngại Xà Vương sâu độc kia mà rối tung lên, Sở Phi Ca cũng sẽ không vì bảo vệ mình mà bị thương.

"Không có chuyện gì, Diên nhi ta không có chuyện gì. Chút vết thương ấy không tính là gì, đợi ngươi đánh thắng con rắn to kia, chúng ta nhất định là phải đem nó nướng lên đưa cho những binh sĩ Ngụy Quốc kia ăn." Một câu nói của Sở Phi Ca, liền đem nước mắt sắp trào ra của Trình Mộ Diên bức cho trở về. Người này, nếu còn có thể nói ra loại chuyện cười này, hẳn là không có nguy hiểm tính mạng.

"Ngươi ở đây nghỉ ngơi thật tốt, không cho lộn xộn nữa, ta tìm Lạc di của ngươi tới chăm sóc ngươi."

"Không cần tìm, ta ở đây." Lời nói của Trình Mộ Diên vừa mới dứt, Lạc Lam Linh cũng đã ngồi ở bên người Sở Phi Ca, nhíu chặt mày giúp nàng kiểm tra vết thương trên bả vai.

"Lam Linh, giúp ta xem chừng nàng, đừng để cho nàng lộn xộn nữa."

"Ân, ta biết. Chờ một chút, Mộ Diên. Cái này cho ngươi, có thể sẽ dùng tới."

Lạc Lam Linh nói, liền nhét một túi đồ vào trong tay Trình Mộ Diên. Mở ra vừa thấy, càng là một túi thạch hoàng (đá vàng có thể là loại đá tạo ra bột lưu huỳnh). Trình Mộ Diên nhìn Xà Vương sâu độc bên kia một chút, lại nhìn một chút thấy ánh mắt Lạc Lam Linh không có ý tốt, lập tức lại như là rõ ràng cái gì."Lam Linh, thiệt thòi ngươi nghĩ đến chu đáo như vậy."

Vạn vật ở cõi đời này, rất nhiều lúc đều sẽ tuần theo đạo lý tương sinh tương khắc. Liền giống với bị rắn cắn trúng, thì trong vài bước, chắc chắn có thảo dược giải độc. Xà Vương sâu độc này, coi như thể tích của nó to lớn hơn nữa, độc tính mạnh hơn nữa, chung quy cũng là xà luyện thành sâu độc. Nếu là xà, thì không thể sẽ không sợ loại thạch hoàng này, thiên địch* của nó. (*thiên địch: kẻ thù thiên nhiên)

Nghĩ như vậy, trên tay Trình Mộ Diên cũng nắm mấy phần thắng. Nàng chậm rãi áp sát về hướng Xà Vương sâu độc kia, bởi vì vừa nãy cổ họng của nó bị mình đâm làm thương, hàm răng cũng bị Sở Phi Ca chém đứt mấy cái, vì lẽ đó nó cũng không tốt lắm. Mãi đến khi phát giác Trình Mộ Diên tiếp cận, mới đình chỉ du động trên đất, cảnh giác nhìn về phía nàng.

Nhìn thấy Xà Vương sâu độc này đối với mình có kiêng kỵ, nụ cười trên mặt Trình Mộ Diên càng sâu. Quả nhiên, cho dù là cổ độc, cũng sẽ có thứ làm cho chúng sợ. Nếu như nó đúng là có thể không sợ trời không sợ đất, cho dù bị chính mình làm bị thương thành như vậy, cũng dám lại đây cắn mình, đó mới thực sự là khó làm.

"Diên nhi! Cẩn thận!" Phía sau, truyền đến dặn dò lo lắng của Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên vẫn chưa trả lời, chỉ là ở trong lòng gật gật đầu, sau đó liền phóng tới chỗ Xà Vương sâu độc kia. So với độc vật này, nàng còn có sự thông minh cùng năng lực suy nghĩ của con người. Nói như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thua bởi thứ này.

Xà Vương sâu độc kia thấy Trình Mộ Diên không chút do dự xông lại chỗ mình, thù mới hận cũ gộp chung lại, nhất thời liền mất lý trí, liều mạng tiến lên nghênh chiến. Một người một sâu độc tốc độ đều là cực nhanh, liền ngay cả Sở Phi Ca cùng Lạc Lam Linh cũng phải phí chút công sức mới có thể thấy rõ động tác của bọn họ, thì càng khỏi nói tới những binh linh không có nội công kia.

Đối với rắn mà nói, vũ khí cường hãn nhất của nó chính là hàm răng, tốc độ, cùng độc tố. Nhưng mà ba loại sát chiêu này, ở trước mặt Trình Mộ Diên căn bản là không có cách nào triển khai. Trong nháy mắt, toàn thân Xà Vương sâu độc kia liền phủ đầy kiếm thương to to nhỏ nhỏ, máu đen chảy róc rách ra ngoài. So với thể tích vừa nãy của nó, Trình Mộ Diên sâu sắc cảm thấy hiện tại Xà Vương sâu độc dễ đối phó hơn rất nhiều. Chí ít, khi nó nhỏ lại đúng là không có doạ người như trước đây.

"Tê tê tê!" Xà vương sâu độc phun cái lưỡi ra, lại một lần nữa giương cái miệng tối tăm rậm rạp táp tới hướng Trình Mộ Diên. Nhìn thấy cái miệng của nó mở lớn, Trình Mộ Diên vội vàng đem cái túi thạch hoàng kia đưa vào trong miệng nó. Mà động tác như thế, có lẽ là Xà Vương sâu độc quá mức tự phụ, cho rằng cõi đời này không còn cái gì có thể thương tổn được nó, càng là trực tiếp cho rằng túi thạch hoàng kia là ám khí nên nuốt vào miệng, làm cho Sở Phi Ca ở một bên quan chiến* cười hầu như nằm bò trên mặt đất.

*quan chiến: Quan sát viên; khán giả (trong chiến đấu hoặc thi đấu thể dục thể thao)

Sau khi cho đối phương ăn thạch hoàng, Trình Mộ Diên liền tiếp tục bắt đầu giao thủ cùng Xà Vương sâu độc kia. Chỉ là theo tốc độ của Trình Mộ Diên càng lúc càng nhanh, Xà Vương sâu độc kia càng là có xu thế bị tụt lại ở phía sau. Mãi đến khi bên trong thân thể truyền đến từng trận cảm giác thiêu đốt kịch liệt, Xà Vương sâu độc mới nhận ra được mình đã bị Trình Mộ Diên đút cho cái gì. Trong lúc nhất thời, cơn giận dữ nổi lên, cũng không kịp nhớ kiêng kỵ Trình Mộ Diên, liền đột nhiên phóng tới chỗ nàng.

Chỉ là tốc độ chuyển động nhảy lên của nó càng nhanh, thì thạch hoàng trong cơ thể cũng khuếch tán càng nhanh. Rất nhanh, Xà Vương sâu độc kia cũng vô lực nhúc nhích nữa, thậm chí ngay cả một mảng da thịt lớn ở dưới bụng, cũng bị ăn mòn thành một cái lỗ hổng lớn. Nhìn thấy Xà Vương sâu độc ngã trên mặt đất dáng vẻ thoi thóp, Trình Mộ Diên rút kiếm chém vào đầu nó. Trong lúc nhất thời, máu đen phân tán, đâu đâu cũng có mùi tanh hôi làm cho người ta thấy buồn nôn.

Mà Sở Lân thân là kí chủ của Xà Vương sâu độc kia, tự nhiên cũng sẽ không dễ chịu hơn chút nào. Thống khổ bị phản phệ*, làm cho hắn co quắp ngã trên mặt đất không thể động đậy. Cũng chỉ có thể trừng cặp mắt phủ đầy sự thù hận cùng không cam lòng kia, nhìn Sở Phi Ca đứng ở trước mặt mình, một bộ dáng dấp hận không thể xông lên đem đối phương ăn tươi nuốt sống.

*phản phệ: Cắn lại; cắn trả (kẻ bị tố cáo bịa đặt vu cáo lại người tố cáo cùng những người làm chứng).

"Sở Lân, dựa theo quy củ cùng lẽ thường mà nói, ta vốn nên gϊếŧ tên đại nghịch bất đạo ngươi, nghiệp chướng phản quốc đi theo địch. Nhưng nói cho cùng, ngươi chung quy là đệ đệ của ta, là thân sinh nhi tử của phụ hoàng. Ta không biết đến tột cùng là chuyện gì làm cho ngươi thù hận bọn ta sâu nặng như vậy, nhưng bất luận làm sao, ngươi cũng không nên làm ra chuyện như bây giờ."

"Ha ha. . . Sở Phi Ca, lời nói thật dễ nghe, nhưng ngươi thì biết cái gì? Ngươi luôn luôn được phụ hoàng cưng chiều, che chở, như thế nào sẽ hiểu nổi thống khổ của ta! Tự khi mình sinh ra tới nay đến bây giờ, thời gian lão già Sở Tường kia nhìn tới, căn bản là không vượt quá mười lần! Ngươi hiểu được đây là cảm giác gì sao? Ngươi hiểu rõ cảm giác khi bị thân sinh phụ thân của mình không nhìn tới thì ra sao a?"

"Từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu vẫn luôn nói với ta, phải đánh bại ngươi, phải hoàn toàn đoạt lại sủng ái của phụ hoàng dành cho ngươi. Vào lúc ấy ta không hiểu là tại sao, liền rùm beng nói không muốn. Chỉ là hai chữ này mà thôi, mẫu hậu lại phạt ta quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm! Vào lúc ấy ta biết được cái gì! ? Ta chỉ là một hài tử mấy tuổi mà thôi! Dựa vào cái gì phải chịu đựng nhiều như vậy! ?"

"Lại đến sau đó, ta thấy Sở Tường sủng ái ngươi, thiên vị ngươi, đối với ta thì làm như không thấy, ta liền càng ngày càng hận ngươi! Sở Phi Ca, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không biết, ngươi cướp đi cái gì! Lại nắm giữ bao nhiêu thứ so với những hài tử như bọn ta! Vì lẽ đó! Ngươi không cần phải ở chỗ này làm bộ làm tịch, muốn gϊếŧ ta, liền động thủ đi."

Nghe Sở Lân nói những câu nói kia, trong lòng Sở Phi Ca thẳng tắp chua xót. Nàng giương mắt nhìn về hướng Trình Mộ Diên, trong đôi mắt đen mang theo vài tia thương hại cùng hỏi dò. Trình Mộ Diên chỉ là sờ sờ đầu nàng, ý tứ là, xử lý theo ngươi nghĩ, là được rồi.

"Sở Lân, ngươi nói những lời này, nghe tới xác thực là lỗi lầm của ta, nhưng cho là như vậy, ngươi cũng không nên làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Phụ hoàng dù bất công như thế nào đi nữa, hắn cũng là phụ thân của chúng ta, là người dành cho chúng ta sinh mệnh. Ngày hôm nay, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, bởi vì ta sẽ không giống ngươi, ngay cả người nhà, cũng có thể xuống tay ác độc. Ngược lại, ngươi hiện tại bị Xà Vương sâu độc phản phệ, đời này, cũng không cách nào tu luyện cổ độc nữa. Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi có thể tìm một nơi thích hợp với ngươi, vượt qua quãng đời còn lại."

"Còn có một việc, ta muốn nói cho ngươi biết. Phụ hoàng vẫn luôn nói, ngươi là hài tử trong tất cả những hài tử của hắn, là người giống hắn nhất. Bất kể là dáng dấp, hay là tính cách, đều giống như đúc lúc hắn còn trẻ. Mà chuyện hắn hối hận nhất, chính là không có dạy dỗ ngươi thật tốt ở lúc ngươi còn nhỏ, mới sẽ làm ngươi đi nhầm đường lạc lối."

Sở Phi Ca nói xong, liền được Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh đỡ xoay người rời đi. Nghe ở phía sau tiếng khóc kiềm nén của Sở Lân, Sở Phi Ca lắc đầu cười.

"Ai. . . Tiểu hài tử đều là cố chấp như thế sao? Diên nhi, ta khi còn bé có kỳ quặc giống như hắn hay không a?"

"Ha ha, chuyện lúc ngươi còn bé, ngươi còn dám hỏi sao? Có kỳ quặc như hắn hay khôg ta không biết, thế nhưng a, ngươi tuyệt đối là khó đối phó hơn so với hắn.

Đi theo Sở Lân đầu hàng, binh sĩ còn lại của Ngụy Quốc như Quần Long Vô Thủ, dồn dập trở thành tù binh của Sở quốc, hoặc là tước vũ khí đầu hàng. Lần này giao chiến giữa Ngụy Sở, lấy thắng hiểm của Sở quốc hạ màn kết thúc. Nhân số binh lính hai nước cùng với bách tính tử vong đều hơn mấy vạn người (1 vạn là 10000), mà nhà cửa cùng tài sản tổn hại bao nhiêu, thì vô pháp đánh giá.

Những võ lâm nhân sĩ kia sau khi trợ giúp Sở quốc đánh lùi địch, thì biến mất không thấy hình bóng, liền ngay cả Sở Phi Ca muốn đích thân đi cảm tạ bọn họ, cũng không có cơ hội. Nhìn người đã đi cửa cung đầu trống rỗng, Sở Phi Ca lớn tiếng cười, sau đó thì bắt đầu bỏ đi khôi giáp nhuộm đầy máu tươi cùng long bào mặc trên người mình.

Đối với động tác như thế của nàng, Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh đều nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không động thủ ngăn cản nàng."Ha ha ha! Sở quốc thắng! Ta rốt cục thay phụ hoàng bảo vệ Đại Sở quốc! Diên nhi! Lạc di! Bắt đầu từ hôm nay, trên thế gian này, cũng không còn nữ đế Đại Sở quốc. Có, cũng chỉ có tiểu Ca của ngươi."

Sở Phi Ca nói xong, liền đem long bào cùng khôi giáp mặc ở trên một thi thể nữ máu thịt be bét. Nhìn nàng ăn mặc, hẳn là một cung nữ bị ngộ sát. Sau khi làm tốt tất cả những thứ này, Sở Phi Ca mặc lý y nhuốm máu, nằm vật vào trong l*иg ngực Trình Mộ Diên.

"Diên nhi, quá tốt rồi, chúng ta rốt cục, có thể ở cạnh nhau mà không có chút kiêng dè nào."

"Ân. . . Đúng a. Ngươi quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

"Tốt, Diên nhi chờ sau khi ra khỏi cung, phải gọi ta tỉnh lại, ta mới không nên bỏ qua cái không khí đầu tiên khi ra ngoài cung."

"Được, nghe lời ngươi."

Một năm Thừa Diên của Đại Sở quốc, Ngụy Quốc phát động kỳ tập hướng về Đại Sở quốc, sau cuối cùng đều là thất bại. Hai nước tử thương nặng nề, Kim Ngân tổn thất nhiều vô số kể. Sở Phi Ca người đầu tiên nhận chức nữ đế của Sở quốc, vì bảo vệ Đại Sở quốc anh dũng kháng chiến, trọng thương mà chết, hưởng thọ mười lăm tuổi. Là từ khi Sở quốc khai quốc đến nay, truyền kỳ là Hoàng Đế đoản mệnh nhất.

Sau có người gọi là, Thừa Diên nữ đế, tuy thời gian tại vị quá ngắn, nhưng ở một năm ngắn ngủi đó, làm ra chuyện mà những đế hoàng khác phải tiêu hao mười năm mới có thể làm được. Trong giao chiến giữa hai nước Ngụy Sở, Sở quốc tuy là phe thắng lợi, nhưng tổn thất mất một vị minh quân như vậy, thực tại là tiếc nuối của Đại Sở quốc.

Sở Phi Ca chết không lâu, Sở quốc phát sinh nội loạn, Sở Phi Vũ muội muội của nữ đế Sở Phi Ca của Sở quốc, đã gϊếŧ chết hai người huynh trưởng. Thành công leo lên ngôi vị hoàng đế, trở thành nữ đế đời thứ hai của Đại Sở quốc sau Sở Phi Ca. Quốc được xưng là, Niệm Ca.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai còn có một chương cuối cùng.