Chương 49: Tin đồn thất thiệt

"Nghe gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện Gia quý nhân và Nhàn phi đó, ầm ĩ lớn thế cơ mà! Lúc trước chẳng phải Hoàng thượng giao Tứ a ca cho Nhàn phi nuôi nấng sao? Gia quý nhân một mực cầu khẩn Hoàng thượng trả con về cho mình. Kết quả chuyện xé ra to, Gia quý nhân vì muốn đoạt lại con trai, cố ý khiến Tứ a ca sinh bệnh, sau đó cắn ngược vu hãm Nhàn phi. Hoàng Thượng đã hạ lệnh giáng Gia quý nhân xuống làm Đáp ứng, tước đi phong hiệu, chuyển đến Bắc Tam Sở (*) rồi!"

(*) Nơi này được xem như là "lãnh cung" ở triều đại nhà Thanh

"Gia quý nhân lòng dạ độc ác thật… Người ta đều nói hổ dữ không ăn thịt con mà."

"Đúng vậy. Nghe nói Tuệ quý phi còn muốn nuôi dưỡng Tứ a ca đó, nhưng bất thành rồi. Rõ ràng Gia quý nhân trung thành theo bà ta như thiên lôi sai đâu đánh đó, thế mà quay ngoắt lại Quý phi đã muốn cướp hài tử nhà người ta."

"Sau đó Nhàn phi thật sự đối đãi với Tứ a ca như con ruột của mình. Ta cảm nhận được Nhàn phi nương nương là người rất tốt."

Hai tiểu cung nữ ngồi ở hành lang ríu ra ríu rít tám chuyện một hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến ho khan. Hai người thất kinh mà quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Anh Lạc đang khoanh tay nhìn xuống các nàng. Bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sẵng giọng: "Anh Lạc tỷ, tỷ xém hù chết chúng tôi rồi!"

Ngụy Anh Lạc búng trán bọn họ mỗi người một cái, đe dọa: "Các ngươi có mấy cái mạng mà dám ngồi đây nói luyên thuyên hả? Hôm nay nếu không phải gặp ta, đổi lại là người khác, coi đầu lưỡi của hai ngươi đã bị cắt sạch rồi không chừng!"

Hai tiểu cung nữ nghĩ lại mà sợ hãi, nhận sai: "… Biết rồi, lần sau không dám nữa."

Ngụy Anh Lạc còn định giáo huấn vài câu, Minh Ngọc xa xa trông thấy nàng, hét toáng lên: "Ngụy Anh Lạc, ngươi ở đằng kia làm gì vậy? Nương nương đang tìm ngươi, hay ngươi muốn người khác dâng kiệu đến đón hả?"

Ngụy Anh Lạc vội vàng đáp: "Đến liền." Vừa đi vừa quay đầu trợn mắt nhìn hai người, đe dọa: "Lần sau còn tái diễn thì coi ta đánh đòn!"

Hai tiểu cung nữ cười hì hì chạy xa.

Bên trong chính điện Trường Xuân cung, Hoàng hậu cũng đang bàn luận chủ đề này với Nhĩ Tình.

Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, nhíu mày hỏi: "Kim đáp ứng (*) sao lại tìm đến cái chết? Trông cô ta không giống như là người chịu đựng kém như vậy."

(*) Gia quý nhân bị tước phong hiệu, lấy danh xưng của dòng họ



Nhĩ Tình đáp: "Có lẽ ăn ngon mặc đẹp đã quen, nên quãng thời gian ở Bắc Tam Sở khổ cực đến mức chịu không nổi nữa. Hậu sự của Kim đáp ứng đã được an bài thỏa đáng."

Hoàng hậu buông chén trà nhỏ, gật đầu nói: "Tốt. Chỉ tội cho Vĩnh Thành, còn nhỏ như vậy đã mất đi ngạch nương ruột."

Nhĩ Tình do dự một chút, cẩn trọng dè dặt hỏi: "Nếu Hoàng hậu nương nương thương Tứ a ca, sao người không đón ngài ấy đến Trường Xuân cung nuôi dưỡng?"

Hoàng hậu thở dài, nói: "Bản cung chủ trì lục cung, sự vụ bận rộn, mà Nhàn phi phẩm hạnh cao quý, vô tư chính trực, để cô ấy thu nhận Vĩnh Thành là thích hợp nhất. Huống chi, cô ấy còn mới mất đi người thân, Tứ a ca đối với cô ấy mà nói… sẽ là một niềm an ủi."

Nhĩ Tình nói ngập ngừng: "Hoàng hậu nương nương, thứ cho nô tỳ nhiều chuyện. Trường Xuân cung quá lạnh lẽo rồi, đã đến lúc người nên có thêm một tiểu a ca. Người là chính cung hoàng hậu, theo lý nên sinh cho Hoàng thượng một đích tử, mới có thể kế thừa chính thống Đại Thanh."

Hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, quát lớn: "Nhĩ Tình, sao ngươi có thể nói thế được?"

Nhĩ Tình 'bịch' một tiếng quỳ xuống, tận tình khuyên giải thuyết phục: "Nô tỳ biết người khoan hồng độ lượng, mẫu nghi thiên hạ, xem con của phi tần khác như con của mình. Nhưng Quý phi như hổ đói rình mồi, nếu vị bên Trữ Tú cung sinh hạ long tử trước một bước, địa vị của người nhất định sẽ bị lung lay!"

Hoàng hậu vô cùng mất hứng, đập bàn ra lệnh: "Đừng nói nữa!" Nói xong, nàng bỗng nhiên thở mạnh một hơi, cắn chặt răng ngồi xuống.

Nhĩ Tình thấy sức khỏe Hoàng hậu kém đi, cuống quít đứng dậy tiến lên hỏi: "Nương nương?"

Lúc Ngụy Anh Lạc bước vào chính điện vừa hay thấy một màn này, cũng vội vàng chạy lại hỏi thăm: "Nương nương bị sao vậy?" Nhĩ Tình hoang mang lo sợ nói: "Thái y… Để ta gọi thái y!"

Hoàng hậu níu nhẹ cánh tay Nhĩ Tình, tỉnh táo nói: "Không sao, đừng kinh động người khác, ta chỉ đột nhiên thấy mệt, đỡ ta lên giường nghỉ ngơi là được rồi."

Nhĩ Tình vội vàng nói: "Nhưng mà —— "

Hoàng hậu nắm chặt tay Nhĩ Tình, dùng sức lớn đến mức khiến Nhĩ Tình có chút đau đớn. Nàng gằn giọng: "Nghe lời."

Ngụy Anh Lạc và Nhĩ Tình hết cách, trước mắt chỉ có thể đỡ hoàng hậu lên giường nghỉ ngơi. Ngụy Anh Lạc nhẹ giọng hỏi: "Nương nương, người thật sự không sao chứ?"

Hoàng hậu gật gật đầu, lại nói: "Các ngươi mời Thuần phi qua đây một chuyến. Lâu rồi không gặp, bỗng nhiên bản cung muốn trò chuyện riêng với cô ấy."

Ngụy Anh Lạc và Nhĩ Tình liếc nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Vâng."

Cung nữ rất nhanh dẫn Thuần phi vào bên trong Trường Xuân cung. Ngụy Anh Lạc vốn tưởng mình đứng cạnh hầu hạ, ai dè Nhĩ Tình kéo nàng ra ngoài cửa, không một cung nhân nào được lưu lại trong điện.

Nhĩ Tình và Ngụy Anh Lạc ngồi ở trước cửa, trong người nặng nề tâm tư. Ngụy Anh Lạc thấp giọng hỏi Nhĩ Tình: "Rốt cuộc Hoàng hậu nương nương muốn nói chuyện gì với Thuần phi vậy? Lại còn bảo hai chúng ta không cần ở lại nữa?"

Gương mặt Nhĩ Tình cũng đầy hoang mang, lại nói: "Chuyện của chủ tử, ta và ngươi không nên hỏi nhiều."

Ngụy Anh Lạc cười nói: "Tỷ cũng tò mò lắm chứ gì." Nhưng nghi hoặc trong lòng càng lớn.

Hoàng hậu thường xuyên gọi Thuần phi nói chuyện, lúc nói chuyện còn cho cung nhân thối lui, chuyện này cũng không phải là bí mật trong cung.

Bên trong Trữ Tú cung, Chi Lan thì thầm mấy câu bên tai Tuệ quý phi.

Tuệ quý phi kinh ngạc: "Thật sao?"

Chi Lan nhẹ gật đầu.

Tuệ quý phi cười khẩy một tiếng: "Hai nữ nhân này thật là kỳ lạ. Thuần phi quanh năm sinh bệnh không thị tẩm, Hoàng hậu lại đối với cô ta tình như tỷ muội, rõ ràng là tình địch, thế mà dường như chẳng có gì ngăn cách!"

Chi Lan cũng vẻ mặt ngạc nhiên: "Đúng vậy, Thuần phi hầu hạ Hoàng hậu còn tận tâm hơn so với hầu hạ Hoàng thượng! Mà Hoàng hậu nương nương tuy khoan hồng độ lượng, nhưng đối với ai cũng không thân thiết bằng Thuần phi. Hai người này rất cổ quái."

Tuệ quý phi cắn hạt dưa buôn chuyện: "Hai nữ nhân thì có gì cổ quái? Lại không thể là ——" Nói đến đây, Tuệ quý phi đột nhiên dừng lại suy ngẫm: Đúng rồi, trên thế gian này không gì là không thể. Nếu đem ý nghĩ ấy đi lý giải, thì tất cả những điều phi lý đều trở nên có lý cả rồi!

Chi Lan cũng ngây ngẩn cả người: "Nương nương, người muốn nói —— "

Tuệ quý phi mừng đến độ ném hết hạt dưa trong tay đi, cười nói: "Đây là nhược điểm bọn họ tự dâng đến tay ta, nếu như buông tha không dùng, vậy thì thật là đáng tiếc! Chi Lan, ngươi thay bản cung thả tin tức này ra ngoài!" Nàng vẫy tay ra hiệu Chi Lan tiến lên, thấp giọng rỉ tai vài câu.

Chi Lan cả kinh: "Nương nương, người nói thật không vậy?"

Tuệ quý phi khẽ cười một tiếng, đắc ý nói: "Muốn tích lũy thanh danh tốt, thì cả đời phải làm việc tốt; nhưng nếu chỉ bị một vết nhơ, thì dù tốt đến mấy cũng sẽ sụp đổ ngay trước mắt thôi! Ngươi nhớ kỹ một câu, bất kể hoang đường thế nào, chỉ cần có người tin thì nó sẽ là sự thật!"

Việc Thuần phi đến Trường Xuân cung gặp Hoàng hậu suốt mấy ngày liên tiếp, đã dậy lên một làn sóng tin đồn kỳ quái lan rộng khắp ngõ ngách lục cung.

Đêm qua Hoằng Lịch ngủ lại ở Trường Xuân cung. Sáng nay tới giờ thượng triều, đế hậu đứng dậy, đích thân Hoàng hậu hầu hạ Hoàng thượng thay y phục.

Hoàng hậu đang buộc đai ngọc trên thắt lưng Hoằng Lịch. Hoằng Lịch nhìn qua khuôn mặt hoa lệ của ái thê kết tóc nhà mình, đột nhiên hỏi: "Hoàng hậu có biết trong cung đang nổi lên lời đồn gì không?"

Có thể làm thiên tử chủ động nhắc tới lời đồn đãi, đương nhiên không phải chuyện thường. Hoàng hậu thắt xong đai lưng ngọc, ôn nhu hỏi: "A? Đồn gì vậy?"

Hoằng Lịch trầm mặc một lát, nói: "Bọn họ nói quan hệ giữa Hoàng hậu và Thuần phi quá đỗi thân mật, dường như không thích hợp."

Hoàng hậu 'phốc' một tiếng phì cười nói: "Hoàng thượng, lời đồn như thế mà người cũng tin sao?"

Hoằng Lịch suy nghĩ một chút, cũng bật cười nói: "Nghĩ kỹ lại, quả thực vớ vẩn đến mức buồn cười."

Hoàng hậu tiếp nhận ngọc quan từ tay thái giám, cài lên người thiên tử, mềm lời nhẹ giọng: "Hoàng thượng yên tâm, thần thϊếp nhất định sẽ truy xét người phát tán lời đồn này, chấn chỉnh quy củ hậu cung thật tốt."

Hoằng Lịch gật đầu, nói: "Nhưng Hoàng hậu cũng phải quản giáo người bên cạnh cho tốt, trẫm đang nói đến Ngụy Anh Lạc ấy."

Hoàng hậu nghe ra ngữ khí bất thiện của Hoàng đế, bất đắc dĩ nói: "Hoàng thượng, người còn có thành kiến với Anh Lạc."

Hoằng Lịch bực bội nói: "Được rồi! Trẫm không muốn tranh luận với nàng nữa. Loại người suốt ngày làm mưa làm gió này, trẫm nhìn thật không vừa mắt."

Hoàng hậu cười khổ, nói huề hòa: "Đúng, thần thϊếp sẽ chú ý thêm."

Thiên tử vừa đi, Thuần phi lại đến Trường Xuân cung. Ngụy Anh Lạc đang định cùng mọi người thối lui, Hoàng hậu chợt nói: "Bản cung và Thuần phi đơn thuần chỉ tán gẫu vài câu, thế mà trong cung hiện nay lời đồn bát nháo đến tận trời, gây ra rất nhiều ngờ vực vô căn cứ. Thôi bỏ đi, Anh Lạc, ngươi ở lại hầu hạ."

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc. Minh Ngọc tức thì hiện rõ ghen tỵ. Ngụy Anh Lạc gật đầu nói: "Vâng, nương nương."

Trong điện chỉ còn lại ba người. Thuần phi vẻ mặt do dự mà dò xét Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc ngoan ngoãn đứng một bên. Hoàng hậu nói: "Anh Lạc, ngẩng đầu lên. Hiện giờ rất nhiều người đang suy đoán quan hệ giữa bản cung và Thuần phi, ngươi hiếu kỳ không?"

Ngụy Anh Lạc trả lời thật lòng: "Hiếu kỳ."

Hoàng hậu lại hỏi: "Nếu bản cung và Thuần phi thực sự có chuyện khó nói, ngươi sẽ làm gì?"

Ngụy Anh Lạc trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh đáp: "Bên ngoài chỉ làm như không biết, âm thầm toàn lực che chở."

Hoàng hậu kinh ngạc nói: "Đó là tội khi quân, ngươi cũng muốn che chở bản cung?"

Ngụy Anh Lạc trịnh trọng đáp: "Hoàng hậu nương nương dạy bảo Anh Lạc đọc sách viết chữ, đối nhân xử thế, là một người tốt hiếm có trong thiên hạ. Vô luận nương nương làm ra bất cứ lựa chọn nào, chỉ cần nương nương muốn, Anh Lạc đều nguyện ý vì nương nương mà đánh đổi tính mạng."

Hoàng hậu và Thuần phi đồng thời cảm động. Hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài, nói: "Thuần phi, cho cô ấy xem một chút đi."

Thuần phi gật gật đầu, từ trong hộc tủ lấy ra một bộ châm cứu, đặt trước mặt Ngụy Anh Lạc. Ngụy Anh Lạc sững sờ: "Đây là?"

Hai đầu lông mày Hoàng hậu vương chút buồn, nói: "Từ khi bản cung sinh hai vị a ca đến nay, hàn khí trong cơ thể khuếch tán. Cho đến mùa đông năm nay, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng. Đêm nào cũng đau nhức thấu xương, khó mà ngủ được, còn không ngừng toát mồ hôi lạnh, cứ nửa canh giờ phải thay một bộ xiêm y."

Thuần phi tiếp lời: "Vì vậy, Hoàng hậu nương nương mời thần thϊếp đến châm cứu trị liệu. Nhưng châm cứu là cấm thuật trong Thanh cung, nên mới không muốn cho ai biết. Chỉ là không ngờ tới —— "

Hoàng hậu nhíu mày cả giận nói: "Không ngờ tới trong cung lại lan truyền tin đồn thất thiệt đó, quả thực hoang đường đến cực điểm! Nữ tử hậu cung, sinh con nối dõi là trọng yếu. Thử hỏi thân thể một nữ nhân lạnh thấu xương, làm sao có thể sinh con dưỡng cái, làm sao ngồi vững địa vị trong hậu cung? Vì vậy, bản cung không dám kinh động Thái y viện, chỉ có thể nhờ Thuần phi đến giúp. Anh Lạc, kể từ hôm nay, ngươi và Nhĩ Tình, hãy hỗ trợ bản cung trông coi Trường Xuân cung!"

Ngụy Anh Lạc đáp chắc như đinh đóng cột: "Vâng."