Chương 48: Giải thích

Hoằng Lịch bước xuống kháng sàng, rảo nhanh chân đến trước mặt Hoằng Hiểu, ánh mắt phức tạp xen lẫn thất vọng, hỏi: "Hoằng Hiểu, tại sao Đại Thanh phải ăn thịt chia phúc, ngươi còn nhớ chứ?"

Hoằng Hiểu vẻ mặt không hiểu, đáp: "Nô tài không dám quên. Năm đó thái tổ tuổi trẻ xa nhà, mang theo huynh đệ vào núi hái sâm và săn bắt, ăn thịt luộc sống qua ngày. Ngày sau vẫn duy trì thói quen như vậy. Sau khi Đại Thanh nhập quan, Khôn Ninh cung mỗi ngày tế lễ hai lần sáng chiều, cách tháng làm lễ tế lớn một lần, để con cháu đời sau ghi nhớ sáng nghiệp gian khổ của tổ tiên, Đại Thanh lập quốc không dễ —— "

Hoằng Lịch nhịn không được nữa mà cắt ngang lời hắn: "Nếu đã biết cả, vậy sao ngươi còn thêm muối vào trong thịt?"

Những người khác trong điện nghe vậy, không dám châu đầu ghé tai ngay trước mặt thiên tử thịnh nộ, nhưng ánh mắt không hẹn mà cùng đưa liếc nhìn nhau.

Hoằng Hiểu bỗng chốc ngu ngơ: "Thêm muối? Nô tài không có!" Hoằng Lịch chỉ tay vào dĩa thịt, ra lệnh: "Tự ngươi nếm đi!"

Hoằng Hiểu đành phải cắt một miếng thịt đưa lên miệng thử, cắn xong nháy mắt cả người đóng băng. Tất cả mọi người đều chú ý nhất cử nhất động của hắn. Hoằng Lịch tức giận đến đỉnh điểm, đưa tay lật tung khay trước mặt Hoằng Hiểu, trách mắng: "Tổ tiên có thể nhịn được, nhưng ngươi lại nhẫn nhịn không được! Thêm muối vào trong thịt tế thần, rõ ràng là coi rẻ tổ tiên, bất kính thần linh. Ngươi quả thực là ăn gan hùm mật gấu!"

Vương phục của Hoằng Hiểu lập tức dính đầy nước thịt. Hắn 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất, thất kinh mà phân trần: "Hoàng thượng, nô tài không biết tại sao miếng thịt này lại có muối, nô tài thật sự không biết! Có người có ý định hãm hại nô tài, nhất định là cố ý hãm hại!"

Hoằng Lịch trầm giọng hỏi: "Thịt cúng đều luộc chung nồi, ai lại hãm hại được ngươi?"

Hoằng Hiểu băn khoăn lướt ánh mắt oán độc quanh điện, tất cả mọi người đều cụp mắt tránh đi. Chỉ có một người bình tĩnh nhìn lại hắn, im lặng thưởng thức hắn chật vật. Hoằng Hiểu đột nhiên bừng tỉnh, chỉ tay thẳng tắp vào Ngụy Anh Lạc: "Cô ta, chắc chắn là cô ta! Chính cô ta vừa rồi bưng dao lên, trên dao nhất định có muối!"

Ngụy Anh Lạc nhát gan thối lui về sau, mềm mại như liễu yếu trong gió. Hoàng hậu tức giận không vui: "Di thân vương, ngươi rõ ràng bất kính với tổ tiên, nên giờ vu oan người khác để dễ bề thoát tội sao? Cung nhân của Trường Xuân cung ta là để cho ngươi ngậm máu phun người phải không?"

Hoằng Lịch liếc nhìn Ngụy Anh Lạc, trong mắt không nhanh không chậm, nói: "Có phải vu oan hay không, kiểm tra dao kia sẽ khắc biết thôi. Ngô Thư Lai, điều tra!" Ngô Thư Lai phụng mệnh hành động, nhặt con dao trên mặt đất lên lật ngược qua lại, lắc đầu với Hoằng Lịch: "Hồi bẩm bệ hạ, trên dao không có muối."

Hoằng Hiểu sững sờ, nhìn tờ giấy bông như thấy cây cỏ cứu mạng, lập tức nói: "Giấy đâu rồi, nhất định có muối trong giấy!"

Ngô Thư Lai kiểm tra giấy bông, lần nữa lắc đầu.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú Hoằng Hiểu, trong mắt cất giấu đồng tình hoặc có chút hả hê.

Hoằng Hiểu bối rối thanh minh: "Hoàng thượng, nô tài thật sự không mang muối vào cung! Đó là bất kính tổ tông, là bôi nhọ vong tông, nô tài sao dám làm chuyện tày trời như vậy? Nhất định là con tiện nhân kia hãm hại nô tài!"

Hoàng hậu trên mặt bừng bừng lửa giận, đề cao thanh âm nói: "Di thân vương, chú ý thân phận và ngôn từ của ngươi!"

Hoằng Lịch cực kỳ thất vọng về Hoằng Hiểu, nhắm mắt lại nói: "Trẫm đã sớm nghe nói, có đại thần chán ghét thịt luộc khó ăn, cho nên hoặc giấu muối trong tay áo, hoặc hối lộ thái giám giở trò, còn tưởng chỉ là đồn nhảm, không ngờ tới là ai cũng không phải, đó lại chính là con cháu họ Ái Tân Giác La! Hoằng Hiểu, trẫm không phải không cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần làm trẫm rất thất vọng! Người đâu, Di thân vương phạm tội bất kính tổ tiên, bôi nhọ thịt tế, tước bỏ chức thị vệ cổng Càn Thanh, giao cho Tông Nhân phủ xử trí!"

Thị vệ nối đuôi nhau đè Hoằng Hiểu kéo ra ngoài điện, Hoằng Hiểu không ngừng giãy nãy cao giọng kêu oan: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Nô tài bị oan, nô tài thật sự bị oan! Hoàng thượng!"

Ngụy Anh Lạc nhẹ cắn môi dưới, nàng quả thực sợ bản thân bật cười ra tiếng.

Hoằng Lịch đảo mắt băng lãnh quan sát mọi người, sát khí ngút trời: "Khôn Ninh cung sáng chiều tế lễ, phân chia thịt cúng, là phúc ấm của tổ tiên, bảo hộ của thần linh! Nhưng lấy Di thân vương cầm đầu, vốn dĩ là con cháu Bát kỳ dũng mãnh thiện chiến, lại trở nên ỷ lại vào công trạng của bậc tiền bối, chơi chim ghẹo chó khắp nơi, trở thành sâu mọt không màng chính vụ! Đừng nói là ra trận gϊếŧ giặc, ngay cả ăn thịt cúng cũng là khổ sai! Trẫm cảnh cáo các ngươi, tổ tiên Đại Thanh dựng nghiệp không dễ, trẫm tuyệt đối không cho phép, giang sơn rộng lớn bị hủy trong tay của đám phá gia chi tử, tham lam hưởng lạc, bất kính tổ tiên! Điều tra! Thị vệ bên ngoài cũng phải điều tra rõ, trẫm muốn xem thử còn ai dám mạo phạm như thế!"

Ngô Thư Lai lĩnh mệnh thi hành. Sau một phen binh hoang mã loạn, Ngô Thư Lai vội vàng chạy về. Hoằng Lịch ngồi trên kháng sàng, thần sắc âm trầm hỏi: "Bắt được người chưa?" Ngụy Anh Lạc đứng bên cạnh Hoàng hậu, tâm tình sung sướиɠ chờ Ngô Thư Lai trả lời.

Ngô Thư Lai cười cười nói: "Hoàng thượng, nô tài đã kiểm tra tất cả ngự tiền thị vệ và thị vệ cổng Càn Thanh, không có kẻ thứ hai dám giở trò."

Ngụy Anh Lạc khẽ giật mình, khó tin mà nhìn về phía Ngô Thư Lai. Hoàng hậu nhìn nàng một cái, hình như có chút suy ngẫm.

Nét mặt Hoằng Lịch hơi giãn ra, khoát tay áo: "Cũng coi như hiểu chuyện đó. Tiếp tục ăn thịt!"

Đại tế được tiếp tục tiến hành, không còn sóng gió nào nữa. Nghi lễ kết thúc, mọi người tản đi, tất cả quay về sở vụ của mình.

Ngụy Anh Lạc tâm thần bất định đi theo phượng giá trở về Trường Xuân cung. Vừa vào chính điện, Hoàng hậu liền sa sầm mặt, căn dặn mọi người: "Các ngươi đóng cửa sổ rồi lui hết ra ngoài. Một mình Anh Lạc ở lại."

Từ khi gia nhập Trường Xuân cung đến nay, Ngụy Anh Lạc luôn được Hoàng hậu sủng ái. Nhưng vào ngay lúc này, Hoàng hậu ra lệnh sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, khiến mọi người khϊếp sợ bất an. Minh Ngọc đắc ý lườm nguýt Ngụy Anh Lạc, Nhĩ Tình tức thì trào dâng lo lắng, bọn họ cùng những người khác lục tục rời khỏi.

Chính điện phút chốc trống không, Ngụy Anh Lạc và Hoàng hậu đứng đối mặt nhau. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng hậu tức giận như vậy, vì trong ấn tượng của nàng, Hoàng hậu điện hạ như đám mây trên cao đẹp đến ung dung hoa quý, nhưng khi Hoàng hậu phẫn nộ lại có khí thế giống bệ hạ mấy phần.

Đó là sự oai phong độc nhất chỉ ở người bề trên mới có.

Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Quỳ xuống." Ngụy Anh Lạc nghe lời quỳ xuống, không câu oán thán.

Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống nàng, hỏi: "Ngụy Anh Lạc, ngươi có biết sai chưa?"

Ngụy Anh Lạc biểu hiện bình tĩnh, nói: "Nô tỳ là người của nương nương, nương nương nói sai thì Anh Lạc có sai, thỉnh nương nương trách phạt."

Hoàng hậu tức giận đến mức cười rộ: "Vậy bản cung nói ngươi sai ngươi mới có sai sao? Ngụy Anh Lạc ơi Ngụy Anh Lạc, ngươi đúng là cậy sủng mà sinh kiêu. Ngươi là cung nữ của Trường Xuân cung, là người thân cận nhất của bản cung. Hôm nay ngươi giở trò quỷ hãm hại Di thân vương, một khi bị ai đó tố giác, bản cung có thể thoát tội quản giáo không nghiêm sao?"

Ngụy Anh Lạc đột nhiên ngẩng đầu, tuy nàng mơ hồ đoán được có khả năng Hoàng hậu đã phát hiện ra, nhưng khi bị vạch trần như thế, trong lòng vẫn không khỏi kinh ngạc.

Hoàng hậu không vui nói: "Nói chuyện!"

Ngụy Anh Lạc hít sâu một hơi, bám đất dập đầu: "Đó là chuyện nô tỳ phải làm. Nếu thật sự có ngày đó xảy đến, nô tỳ sẽ một mình gánh chịu, cho dù mất mạng cũng không dám liên lụy nương nương."

Trong điện yên tĩnh chốc lát, Ngụy Anh Lạc liên tục khấu đầu trên nền nhà lạnh lẽo bóng loáng, chợt nghe Hoàng hậu khe khẽ thở dài, dường như có chút không biết làm sao: "Ngươi đó ngươi đó, kêu bản cung nói gì tốt, rút cuộc ngươi ăn phải gan gấu hay gan phụng, sao bản cung không thấy ngươi mập lên vậy?"

Ngụy Anh Lạc ngẩn ra vài giây, liền bị vỗ đầu vai kéo lên. Hoàng hậu nói: "Chỉ là một tiểu cô nương mà tâm tư nặng nề vậy rồi, suốt ngày sinh sinh tử tử, ngươi mới bao nhiêu tuổi đâu chứ?" Ý tứ trong lời nói chứa đựng hai phần thương tiếc.

Ngụy Anh Lạc được Hoàng hậu đỡ dậy, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Người không giận nô tỳ sao?"

Hoàng hậu nhẹ dí tay vào trán Ngụy Anh Lạc: "Di thân vương lúc trước vu hãm ngươi, cũng đã đánh vào thể diện của Trường Xuân cung, bản cung đương nhiên không vui, cũng hy vọng hắn bị trừng phạt. Nhưng hắn dù sao cũng là đường đệ ruột của Hoàng thượng, Hoàng thượng không gật đầu, bản cung cũng không thể trách móc nặng nề. Cũng chỉ có gan ngươi lớn, ngay cả Thiết mão tử vương cũng dám động thủ?"

Ngụy Anh Lạc sờ lên chỗ trán bị đυ.ng, thăm dò hỏi: "Nương nương, người trách mắng nô tỳ là vì chuyện này sao?"

Hoàng hậu vẻ mặt hoài nghi: "Ngươi còn gây chuyện gì nữa? Một hơi nói hết ra luôn đi, miễn cho bản cung lại bị kinh dọa."

Khuôn mặt Phó Hằng lởn vởn trước mắt Ngụy Anh Lạc không tài nào xóa được. Nàng vẫn luôn suy nghĩ, tại sao hắn lại không bị bắt đi? Ngụy Anh Lạc lắc đầu, lại hỏi: "Sao nương nương lại biết chuyện này do nô tỳ làm?"

Hoàng hậu hồ nghi mà đánh giá Ngụy Anh Lạc một hồi, mới nói: "Lúc trước Phó Hằng gửi tin cho ta, nói ngươi cả gan làm loạn, muốn bản cung quản giáo cho tốt. Ngươi cũng không nên trách nó, nó sợ ngươi lại gặp rắc rối thôi."

Ngụy Anh Lạc sắc mặt trắng bệch! Hắn biết rõ, hắn cái gì cũng biết, lúc mình đưa muối tiêu cho hắn, hắn đã biết cả rồi! Ngụy Anh Lạc nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào lòng bàn tay, hỏi: "Phú Sát thị vệ không nói chuyện gì khác sao?"

Hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Không có. Cũng may có Phó Hằng phát hiện, thay đổi người khác, nhanh tay cáo trạng bẩm báo ngự tiền, bất quá tố cáo cũng vô dụng, chứng cứ nhất định đã sớm xử lý xong."

Ngụy Anh Lạc trấn định lại, vuốt cằm nói: "Vâng. Xin người yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lại chân tướng."

"Bản cung không phải lo lắng cái này ——" Hoàng hậu nhíu mày, dừng một chút, lại nói: "Được rồi, Anh Lạc, đối nhân xử thế mà tính toán chi li, sống cũng không vui vẻ gì. Trái lại, lùi một bước là trời cao biển rộng. Phải để ngươi cảm ơn Phó Hằng mới được, vậy đi, ngươi thay bản cung đem chén canh nhân sâm qua đó, nhất định phải nói lời cảm tạ nó."

Nói lời cảm tạ? Bọc muối tiêu tặng ra ngoài, hắn liền cáo trạng với Hoàng hậu nương nương, coi như mình và Phú Sát Phó Hằng đã xé mặt nạ của nhau. Ngụy Anh Lạc có điểm hiếu kỳ, hiện tại thái độ của Phó Hằng đối với mình sẽ là gì? Nàng nhu hòa nói với Hoàng hậu: "Vâng."

Sau lễ tế chia thịt ấy, thị vệ không có nhiệm vụ đều trở lại phòng nghỉ của mình.

Phó Hằng đang ngồi trên ghế trúc đọc sách. Hải Lan Sát nhìn trộm từ đằng sau, cười "phốc" ra tiếng: "Ta thấy ngươi càng lúc càng bản lĩnh, cầm ngược sách mà cũng có thể xem nhập tâm như vậy?"

Phó Hằng hoàn hồn, thấy sách trong tay quả nhiên lộn ngược, bực bội ném sách bỏ lên bàn.

Hải Lan Sát vỗ vỗ bả vai của hắn, hỏi: "Tâm tình không tốt? Vậy để ta báo cho ngươi một tin tốt. Có cung nữ muội muội xinh đẹp đến đưa chén canh cho ngươi này, ài, sao ta không có số hưởng như ngươi chứ…"

Phó Hằng sững sờ nhìn lại, Ngụy Anh Lạc cầm theo hộp đựng thức ăn đang đứng ở cửa chính.

Hải Lan Sát cười hì hì lui ra ngoài, vừa đóng cửa vừa nói: "Hai vị cứ trò chuyện, yên tâm trò chuyện."

Ngụy Anh Lạc đi đến cạnh bàn, lấy ra một chén canh nhân sâm nghi ngút khói, cười nói ngọt ngào: "Thiếu gia, nương nương lệnh ta mang chén canh tới cho ngài."

Phó Hằng không nói gì, biểu hiện tỉnh táo hiểu rõ hết thảy.

Nước trên mái hiên chảy một giọt, hai giọt, ba giọt rơi xuống. Hai người cứ lặng thinh đứng đối mặt nhau một hồi. Ngụy Anh Lạc nét mặt vốn thong dong dần chuyển sang hờ hững: "Yên tâm đi, Hoàng hậu nương nương sai ta đưa nước canh tới. Ta không bỏ độc đâu."

Phó Hằng nhìn chén sứ trắng đang chứa nước canh ấy, hỏi: "Là ngươi hãm hại Di thân vương?"

Ngụy Anh Lạc thờ ơ trả lời: "Không phải ngài đã tố cáo ta với nương nương rồi sao?"

Thâm tâm Phó Hằng xẹt qua một tia đau đớn, miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, hỏi: "Ngươi làm cách nào? Kiểm tra cả dao lẫn giấy đều không có muối mà."

Anh Lạc cười cười, buông tay đáp: "Kỳ thật vô cùng đơn giản. Đầu tiên, ta nhúng giấy vào nước muối cho ướt sũng, sau đó đem phơi nắng mặt ngoài để muối kết tinh lại. Khi dùng giấy chùi dao, trong quá trình cắt thịt thành nhiều miếng, muối tinh trên lưỡi dao sẽ thấm vào khối thịt, thế nên kiểm tra dao cũng vô ích, nhưng giấy lại rất dễ bị phát hiện, vì vậy ta thừa dịp mọi người không chú ý, lén tráo một tờ sạch sẽ khác, đương nhiên không tra ra được."

Phó Hằng đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc, mở miệng: "Ngươi —— "

Ngụy Anh Lạc không tránh không né nhìn thẳng lại hắn, bộ dạng không chút yếu thế: "Ta thế nào? Ngài muốn chỉ trích ta không nên chỉnh đốn Di thân vương? Vì ngài ta là Thiết mạo tử vương của Đại Thanh, là con cháu của tông thất, là hoàng tôn của hậu duệ quý tộc, vì vậy ngài ta bảo quỳ thì ta phải quỳ, chửi ta là tiện nhân thì ta phải nhận phải không? Ha ha ha, Ngụy Anh Lạc ta muốn làm gì, muốn hại ai, nghĩ cũng đừng nghĩ có đường thoát!"

Phó Hằng không thể nhịn được nữa: "Anh Lạc, dù sao ngài ấy cũng là Thân vương!"

Ngụy Anh Lạc bình thản cười khẩy: "Bãi bể nương dâu, thế sự biến hóa, quá khứ là núi cao, tương lai là đồng bằng, trên thế gian này đâu ra đạo lý 'nhất thành bất biến' (*) chứ! Ngài chưa thấy đâu, trước kia hắn cao cao tại thượng là thế, vậy mà hôm nay lại giống như một con chó, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ! Liều mình dập đầu nói 'ta không có ta không dám'… Ha ha ha, ta cười chết mất."

(*) đã hình thành thì không bao giờ thay đổi

Phó Hằng nhắm mắt rồi từ từ mở ra, gần như tự ngược hỏi: "Còn ta? Ngươi liên tục tính kế ta là vì A Mãn đúng không?"

Ngụy Anh Lạc nhìn hắn lạnh nhạt: "Đúng, nhưng chẳng phải ngài đã tránh được một kiếp sao? Bề ngoài thì thiếu gia đúng thật là một quân tử, nhưng trên đời này có quân tử nào hủy đi trinh tiết của người khác đâu chứ!"

Phó Hằng đã có chút vô phương nhẫn nại, bỗng nhiên nắm chặt cổ tay Ngụy Anh Lạc hỏi dồn: "Nếu như ta nói không phải ta làm, ngươi tin không?"

Ngụy Anh Lạc cười nhạo một tiếng: "Ngài cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Phó Hằng buông tay Ngụy Anh Lạc, chán nản thối lui một bước, sau đó đột nhiên rút con dao bên hông nhét vào tay đối phương. Ngụy Anh Lạc bị cưỡng ép cầm lấy, cau mày thắc mắc: "Ngài làm gì vậy?"

Phó Hằng nhìn nàng không chớp mắt, đáy mắt đen kịt đè nén dung nham nóng chảy. Hắn buộc tay nàng cầm chặt chuôi đao, tiếp theo nâng lưỡi dao nhắm ngay bộ ngực của mình: "Chuyện đó không liên quan đến ta. Nếu ngươi không tin, bây giờ có thể gϊếŧ ta ngay tại chỗ!"

Ngụy Anh Lạc cầm chặt chuôi dao, cười mỉa mai: "Gϊếŧ ngài rồi ta cũng trốn không được. Ta không muốn chết theo ngài đâu."

Phó Hằng bực bội nói: "So với bị ngươi căm hận, ta thà cùng chết với ngươi còn hơn."

Ngụy Anh Lạc sững sờ, thần sắc hơi có chút mất tự nhiên.

Phó Hằng thở dài, ném dao lại trên bàn, nhẹ nói: "Xin lỗi, vừa nãy ta đã suy xét không chu toàn. Ta muốn dùng cái chết để chứng minh lòng mình, nhưng không nên kêu ngươi gϊếŧ ở đây, làm thế sẽ liên lụy đến ngươi. Nhưng mà Anh Lạc, không có chính là không có! Ta không có làm hại tỷ tỷ ngươi, không có làm hại A Mãn! Nếu gian dối nửa lời, ta sẽ bị chém vạn nhát đao, ngũ mã phanh thây, chết không tử tế, sau khi chết còn bị bêu danh vạn người phỉ nhổ!"

Lời thề này quá độc. Ngụy Anh Lạc toàn thân chấn động. Phó Hằng nhìn qua nàng, nghiêm túc thẳng thắn: "Ngụy Anh Lạc, ta nói lại lần nữa, Phú Sát Phó Hằng chưa làm bất cứ chuyện bất nhân bất nghĩa nào, chưa từng có! Ta chưa bao giờ làm hại tỷ tỷ ngươi, càng không muốn… làm hại ngươi."

Ngụy Anh Lạc cuối cùng mở miệng hỏi: "Vậy khi lần đầu ta hỏi ngài có quen A Mãn không, vì sao phải làm bộ như không biết?"

Phó Hằng trong mắt sáng ngời, vội vàng đáp: "Chuyện của A Mãn làm cho cả kinh thành dậy sóng, cho đến khi cô ấy ra khỏi cung, lời đồn đãi vẫn chưa hề dừng lại. Ta có nghe qua chuyện này, nhưng chưa từng gặp gỡ A Mãn, đương nhiên là nói không biết rồi."

Ngụy Anh Lạc nhếch môi, lấy ra miếng ngọc bội cho Phó Hằng xem, nghi ngờ hỏi: "Vậy ngọc bội của ngài sao lại nằm trong tay tỷ tỷ?"

Vẻ mặt Phó Hằng cũng rất nghi hoặc: "Miếng ngọc bội này thật sự là ta làm mất, nhưng tại sao A Mãn lại giữ bên người, ta hoàn toàn không biết."

Ngụy Anh Lạc bình tĩnh nhìn hắn: "Mỗi câu ngài nói đều thật lòng, tuyệt không một chữ giả dối sao?"

Phó Hằng lắc đầu, cười khổ nói: "Ta không cần phải lừa ngươi. Nếu ta đúng là hung thủ thì đã nói với Hoàng hậu rồi, ngươi còn cơ hội tìm ta báo thù sao?"

Tuy vẫn có điểm đáng ngờ, nhưng lời ấy đích xác có đạo lý.

Ngụy Anh Lạc do dự liên tục, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, ta tạm thời tin tưởng ngài. Nhưng nếu có ngày ta phát hiện ngài nói dối, dù có biến thành ác quỷ, ta cũng sẽ bắt ngài đền mạng!" Nói xong, nàng hung dữ trừng mắt Phó Hằng, xoay người muốn bỏ đi.

Phó Hằng bị ánh mắt kia kích ra hỏa khí, lại nắm cổ tay Ngụy Anh Lạc lần nữa, không cam lòng nói: "Lúc trước tìm ta trả thù, ngươi giả vờ giả vịt niềm nở đón tiếp. Hôm nay thấy ta hết giá trị lợi dụng, ngươi lập tức vứt bỏ như giày rách, chẳng thèm ngó tới! Ngụy Anh Lạc, ngươi trở mặt nhanh quá nhỉ?"

Cổ tay bị bóp chặt như kìm sắt, nóng rát khiến lòng người kinh hãi. Ngụy Anh Lạc đứng im bất động, cúi đầu lặng thinh.

Lòng Phó Hằng tràn đầy chua xót, giọng nói mang theo mệt mỏi: "Kỳ thật lần đầu tiên ngươi ra tay, ta đã nảy sinh nghi ngờ. Nhưng khi nhìn thấy ngươi đối xử ôn nhu với Tuyết Cầu, ta lại lần nữa lừa gạt chính mình. Ngụy Anh Lạc, trước giờ không phải là ngươi gạt ta, là ta tự lừa chính mình! Từng lời ngươi nói, từng nụ cười tươi tắn, đầu ta đều tự xoay vần nhớ lại. Dù biết rõ ngươi một mực gạt ta, nhưng ta vẫn không muốn tin."

Ngụy Anh Lạc nhìn xuống tay hắn nửa ngày, đột nhiên ngẩng mặt, lộ ra dáng vẻ tươi cười động tâm: "Thiếu gia, ngài nắm tay ta như vậy, dường như, có chút không đúng? Có đạo lý 'nam nữ thụ thụ bất thân' đó, ngài…"

Phó Hằng khẽ giật mình, cũng nhìn về phía tay mình, phát hiện bản thân còn nắm cổ tay Ngụy Anh Lạc, lý trí lập tức muốn bỏ ra, nhưng nháy mắt thấy cổ tay trắng nõn, hắn lại nhất thời không cam lòng buông tay.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười quái dị, Hải Lan Sát từ bên ngoài nhảy vào, kêu to: "Chu choa, tình chàng ý thϊếp, chàng chàng thϊếp thϊếp, bị ta bắt được rồi nhé!" Phó Hằng lập tức buông tay, Anh Lạc cũng nhanh chóng thẳng người, vội vàng hướng cửa nói: "Trường Xuân cung còn có nhiều việc, cáo từ." Nói xong mang theo hộp đựng thức ăn gấp gáp rời đi.

Hải Lan Sát thấy chính mình làm hỏng chuyện tốt của huynh đệ, vội nói: "Này! Ta chỉ đùa một chút thôi mà. Anh Lạc cô nương, đừng đi!"

Ngụy Anh Lạc đã chạy mất tăm không thấy hình dạng. Cõi lòng Hải Lan Sát rất đỗi áy náy nhìn Phó Hằng, bồi cười nói: "Ai, thực xin lỗi, không hiểu sao cứ thấy tiểu cô nương nhà ngươi là ta lại ngứa miệng trêu chọc. Không sao, cô nương đi rồi còn có huynh đệ. Vị huynh đệ này, mau tới đây để ta đút ngươi uống canh nào! A, há mồm!"

Phó Hằng buồn nôn mà đá một cước lênngười Hải Lan Sát, đối phương lập tức kêu gào.