Màn tranh chấp giữa Hoàng đế và Hoàng hậu tạm thời hạ màn.
Ngụy Anh Lạc vốn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ đến chất vấn nàng một phen, nhưng đợi mấy ngày cũng không thấy nương nương hỏi tới.
Câu "Dùng thì không nghi, nghi thì không dùng" kia đích xác chính là lý do.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Vì được Hoàng hậu coi trọng như thế, Ngụy Anh Lạc sau này càng thêm dụng tâm hầu hạ người.
Hoàng hậu thích nàng tâm tư linh hoạt, thế nên lúc nào cũng mang nàng kè kè bên người. Ngày hôm đó, nương nương mời Du quý nhân cùng đi dạo hoa viên, bên người không mang theo Nhĩ Tình và Minh Ngọc, mà mang theo nàng.
Cảnh sắc trong vườn thanh tú đẹp đẽ, chỉ là trời hơi se lạnh, mỗi vị nương nương đều khoác lên mình một áo choàng dày, trong tay áo bao trùm lư hương, bước đi thong thả qua cầu gỗ uốn lượn, dưới cầu cá chép nhiều đuôi, bơi qua lượn lại như dải lụa màu phấp phới.
"Bình thường đừng ru rú mãi ở Vĩnh Hòa cung, rảnh rỗi cứ đến Trường Xuân cung ngắm nhìn vườn hoa. Nhưng mà muội phải dặn dò thuộc hạ, mỗi thời mỗi khắc đều phải đi theo bên mình không rời." Hoàng hậu ôn nhu nói.
Du quý nhân xanh xao gầy gò, miễn cưỡng cười vui: "Thần thϊếp nhận ân huệ của Hoàng hậu nương nương, cả đời này cũng không thể trả hết."
Hoàng hậu nở nụ cười: "Bản cung là Hoàng hậu, theo lý phải trông nom lục cung, nên không cần muội báo đáp."
Du quý nhân vốn đang cười cười, sau đó lại thở dài: "Nếu như trong cung ai nấy cũng khoan hồng độ lượng như Hoàng hậu nương nương, thì cũng sẽ không có nhiều thị phi như vậy."
Hoàng hậu biết rõ Du quý nhân đang ám chỉ tới ai, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào, lại lo lắng nàng suy nghĩ quá nhiều sẽ gây bất lợi cho việc lâm bồn, tức thì liếc mắt ra hiệu cho Ngụy Anh Lạc, bảo nàng kể chút chuyện vui vẻ để chọc cười Du quý nhân, không để cho Du quý nhân tích tụ uất ức.
Ngụy Anh Lạc nhất thời chưa tìm được chủ đề thú vị nào, ngược lại Du quý nhân nhìn chung quanh một lát, bỗng nhiên dừng bước lại, ai nha một tiếng: "Chó con thật đáng yêu."
Mắt thấy phía trước cách đó không xa, một cục tuyết trắng đang lăn trên đường.
Nhìn kỹ lại, thì ra chó con này có lông trắng như tuyết, không có bất kỳ màu sắc pha lẫn nào khác. Mấy tiểu thái giám đuổi theo phía sau nó, ôm trong ngực một chén đồ ăn hoa văn đa sắc, trong chén đựng đồ ăn nong nóng tinh xảo. Bọn họ vừa chạy vừa hô: "Ôi tiểu chủ tử của tôi ơi, đợi… đợi nô tài với, đợi… đợi nô tài một chút."
Ngụy Anh Lạc nghe xong bật cười, chỉ là một con chó mà cũng đã thành chủ tử rồi.
"Chủ tử, nô tài gì chứ, thật không thể tưởng tượng nổi." Hoàng hậu là người coi trọng quy củ, vẻ mặt không thích lên tiếng quở trách, "Cũng không biết Tần phi cung nào nuôi thế này…"
Chó con giữa đường khụt khịt cái mũi, sau đó chạy đến phương hướng đoàn người Ngụy Anh Lạc đang đứng.
Du quý nhân thích nó nho nhỏ khả ái, trên mặt mỉm cười nhu thuận, hơi hơi khom người như muốn trêu chọc nó, nhưng con chó kia càng chạy lại gần, nụ cười trên mặt nàng càng đông cứng.
Cuối cùng chỉ còn lại hoảng sợ.
"Gâu gâu!" Chó con nhe răng trợn mắt, tựa như nổi điên lao nhanh tới Du quý nhân, giữa một đám cung nhân kêu la sợ hãi, hướng nàng cắn cuồng xé loạn.
"Á, đừng tới đây!" Vốn đại cung nữ Phương Thảo nên canh giữ bên người Du quý nhân, lúc này như bị nó dọa cho hồn lìa khỏi xác, chẳng những không che chở dìu Du quý nhân rời đi, ngược lại còn ở sau lưng nàng thối lui một chút, khiến Du quý nhân cách…chó điên này càng gần.
Du quý nhân sợ hãi trắng bệch, vì kinh hoảng quá độ nên quên luôn cả hô cứu, toàn bộ người như khúc gỗ đứng im tại chỗ.
"Ẳng!"
Hét thảm một tiếng.
Một đường vòng cung bay lên không trung rồi rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc vài vòng, da lông cùng tuyết trắng hầu như hòa chung một màu, chó con nức nở nghẹn ngào vài tiếng, cũng không đứng lên, chỉ dám ở xa dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc.
"To gan!!!"
Một bàn tay có sơn móng đỏ chót từ phía sau chó con duỗi ra, đem nó ôm vào trong ngực.
"Tiện tỳ khốn nạn, dám làm tổn thương con chó yêu quý của bản cung!" Tuệ quý phi lạnh lùng ra lệnh, "Bắt cô ta!"
Ngụy Anh Lạc lắp bắp kinh hãi.
Không nghĩ tới, không, nàng sớm nên nghĩ đến, trong cung còn người nào kiêu ngạo và ương ngạnh như vậy, dám đề bạt một con chó thành tiểu chủ, ngoài vị Tuệ quý phi trước mắt này.
"Quý phi nương nương!" Mắt thấy vài tên thái giám phụng mệnh đi tới gần mình, Ngụy Anh Lạc lớn tiếng doạ người, "Nhưng nương nương điều khiển chó con đả thương người, ý đồ mưu hại long thai trong bụng Du quý nhân sao?"
Vu oan hãm hại, há miệng sẽ tới. Tuệ quý phi dù có ý này cũng sẽ khăng khăng không nhận vào lúc này, càng không thể lập tức xử trí Ngụy Anh Lạc, nếu không sẽ bị hiềm nghi gϊếŧ người diệt khẩu.
"Khá lắm tiện tỳ, chẳng những đả thương ái khuyển của bản cung, bây giờ còn dám vu oan bản cung." Tuệ quý phi cười lạnh nói, "Hoàng hậu nương nương, người nói nên xử trí loại nô tỳ này như thế nào?"
"Trước khi xử người thì xử chó của Quý phi trước đã." Hoàng hậu sao chịu để nàng ta leo đầu cưỡi cổ, ngay trước mặt mọi người mà ức hϊếp tâm phúc của mình? Hoàng hậu lúc này thản nhiên nói, "Chó sẽ không hung dữ vô duyên vô cớ, kiểm tra xem trong chén đồ ăn của nó có gì?"
Mọi người lập tức tiến về phía tiểu thái giám đang ôm ấp chén đồ ăn kia, phát hiện đồ ăn bên trong đã không cánh mà bay, vặn hỏi tên đó nhưng hắn lại ấp úng, chỉ nói đã bị chó con tên Tuyết Cẩu kia ăn sạch hết rồi.
Một bên nói bậy nói bạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tra hỏi được gì thêm.
Một cung nhân hiến kế với Hoàng hậu: "Nương nương, thức ăn trong chén đã không còn, nếu nương nương muốn biết chó con hôm nay ăn phải thứ gì, cũng chỉ còn cách xé bụng nó ra…"
"Càn rỡ!" Không đợi hắn nói xong, Tuệ quý phi đã lên giọng sắc bén, "Ai dám động đến nó một sợi lông, bản cung liền xé xác người đó!"
Người hầu hiến kế kia sao dám đắc tội Tuệ quý phi, lập tức câm như hến, thậm chí có chút hối hận bản thân lỡ miệng.
Không có vật chứng, sự việc lâm vào cục diện bế tắc, phạm tội lại là một con chó không biết nói tiếng người, cho nên không thể sai người thẩm vấn nó được.
Cuối cùng đành phải từ bỏ.
Đội ngũ song phương tan rã không vui. Chốc lát sau, Hoàng hậu chợt quay đầu lại nói: "Quý phi, hành động lần này của Anh Lạc coi như là giúp ngươi, nếu chó của ngươi vừa rồi làm hại Du quý nhân, nhất định dư luận huyên náo xôn xao. Theo bản cung thấy, ngươi nên dạy bảo răn đe cho tốt người bên cạnh đi! Lần sau nếu bọn chúng lại vô dụng, ngay cả một con chó cũng không quản nổi, để nó tùy ý gặp rắc rối, bản cung nhất định sẽ không nhân nhượng nữa!"
Bàn tay Tuệ quý phi đang vỗ về chơi đùa Tuyết Cẩu bỗng nhiên siết chặt, nhắm trúng chó con vừa ngóc đầu lên, nó liền ô ô nấc nghẹn, phát ra âm thanh mếu máo đáng thương.
Không chỉ riêng Tuệ quý phi, Ngụy Anh Lạc trên đường trở về cũng đang nghiền ngẫm câu nói của Hoàng hậu.
"Sao vậy?" Hoàng hậu cười hỏi, "Nhìn ra chỗ nào kỳ quặc rồi hả?"
"… Có phải có người xem Tuệ quý phi là công cụ để lợi dụng không?" Ngụy Anh Lạc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hoàng hậu chậm rãi gật gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng phân tích: "Nếu lần này thực sự xảy ra chuyện, cũng không thể lấy chó trút giận, chỉ còn cách xử trí chủ nhân của nó. Tuệ quý phi tuy rằng ngang ngược làm càn, nhưng sẽ chẳng bao giờ làm ra chuyện lợi bất cập hại này, không chừng còn có người khác sau lưng…"
Tạm thời không tài nào biết được người này là ai.
Nhưng có thể khẳng định một việc.
Việc ấy chính là… Có người muốn hạ thủ với Du quý nhân.
Ngụy Anh Lạc cẩn thận hồi tưởng lại tình huống khi nãy, trong thâm tâm dần dần trồi lên một thân ảnh, lạnh lùng cười nói với Hoàng hậu: "Nương nương, cầu người cho phép nô tỳ làm một chuyện…"
Nàng xin Hoàng hậu cho mình đi một chuyến đến Vĩnh Hòa cung để thăm bệnh.
Chẳng những thăm bệnh, nàng còn muốn mang theo bột trân châu.
Sau vụ ấy, thần kinh Du quý nhân luôn không ổn định, ngày ngày gặp ác mộng, cần uống áp kinh hoàn mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng dùng thứ này nhiều không tốt cho thai nhi. Nếu muốn dùng, phải chờ người đi tìm bột trân châu thượng đẳng, mặc dù thứ ấy không hiếm lạ gì, nhưng cũng không phải là thứ để cho một phi tần thất sủng có thể ngày đêm hưởng dụng. Thế nên Hoàng hậu sau khi nghe xong, đặc biệt sai người vào trong kho lấy ra một ít để qua đưa cho nàng dùng.
Việc này rườm rà, Du quý nhân cũng không phải là người tai to mặt lớn, nên không ai muốn làm việc này. Ngụy Anh Lạc chịu tiếp nhận, những người khác ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay nàng vẫn như cũ mang theo bột trân châu tới thăm, bởi vì thời gian qua lại nhiều lần, cung nhân ở Vĩnh Hòa cung đều đã biết mặt, vì thế nàng dễ dàng tiến vào tẩm cung, bắt gặp Du quý nhân đang nằm co ro trên giường, rõ ràng là đang mang thai nhưng dáng người lại gầy trơ xương, một chút thịt thừa đều không có. Du quý nhân thấy nàng liền cười lớn: "Anh Lạc, ngươi đến rồi."
Ngụy Anh Lạc ngắm nhìn bốn phía, cười hỏi: "Phương Thảo đi đâu rồi?"
"Nó đang điều phối trân châu hoàn cho ta rồi." Du quý nhân thở dài, "Số bột trân châu đợt trước còn chưa dùng hết đâu, ngươi không cần vội vã đem qua như vậy. Khụ khụ, ngồi đi, bản cung sẽ kêu nó bưng trà cho ngươi. Phương Thảo, Phương Thảo!"
"Có nô tỳ, có nô tỳ." Đại cung nữ hầu cận Du quý nhân đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tách trà ngon dâng lên cho Ngụy Anh Lạc, kết quả vừa mới để tách trà xuống, bàn tay chưa kịp thu lại đã bị Ngụy Anh Lạc bất ngờ chộp lấy.
"Phương Thảo." Ngụy Anh Lạc cười cười với nàng ta, "Tay của ngươi bị sao vậy?"
Bởi vì bị gọi quá mức bất ngờ, Phương Thảo hấp tấp vội vàng rửa tay, thế nên bàn tay vẫn chưa được rửa sạch, trong khe móng tay còn sót lại một ít bột trân châu có màu vàng sáng.
"Lúc nãy nô tỳ làm trân châu hoàn nên tay vẫn còn dính chút bột. Nô tỳ lập tức đi rửa ngay đây." Phương Thảo nói xong muốn rút tay về, phát hiện ngón tay Ngụy Anh Lạc giống như kìm sắt, gắt gao nắm chặt tay mình không buông, khiến nàng ta không khỏi biến sắc.
Du quý nhân hết nhìn nàng ta rồi lại nhìn Ngụy Anh Lạc, nghi ngờ hỏi: "Anh Lạc, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Quý nhân." Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu nhìn lại, "Thuộc hạ bên cạnh người, là kẻ phản bội."