Chương 41: Kẻ phản bội

"Sao có thể phản bội được?" Du quý nhân lắp bắp kinh hãi, "Phương Thảo vẫn một mực chăm sóc ta, cả thời gian khổ cực sau này cũng quyết không bỏ đi cơ mà…"

"Đúng, đúng vậy!" Phương Thảo dùng sức kéo tay ra, "Nô tỳ trung thành và tận tâm với Quý nhân như vậy, sao có thể phản bội người được?"

"Phải không?" Ngụy Anh Lạc cưỡng ép lôi tay nàng ta tới trước mặt Du quý nhân, bức bách nàng ta xòe tay ra, nói: "Quý nhân, người xem đi, bột trân châu thượng đẳng có màu trắng thuần túy, còn bột bên trong móng Phương Thảo lại có màu vàng rõ ràng, bột trân châu căn bản không hề có màu này!"

"Bột trân châu có màu này!" Phương Thảo cắn răng phản bác.

Ngụy Anh Lạc lập tức lấy ra bột trân châu mà mình mang đến hôm nay, không cần nhiều lời, hai màu đối lập, thật giả phân biệt, một bên trắng tinh khiết không chút vướng bẩn, như tuyết mịn ban đầu mới vào đông, còn một bên có màu vàng ảm đạm, như tuyết mịn đầy dấu chân bùn đất.

Du quý nhân cũng không phải đuôi mù, so qua liếc lại, sắc mặt lập tức tái mét.

"Quý nhân, lúc trước Phương Thảo làm trân châu viên cho người đâu rồi, người có còn giữ không?" Ngụy Anh Lạc lại hỏi.

"Có." Du quý nhân lục kiếm một hồi bên gối, cuối cùng tìm ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Ngụy Anh Lạc, "Đây, ta đã uống hơn phân nửa, còn thừa lại mấy viên."

Ngụy Anh Lạc vặn mở nắp bình, bên trong chỉ còn lại ba viên thuốc nhỏ, đổ ra lòng bàn tay, đập ngay vào mắt là một màu trắng muốt. Ba viên này giống nhau đều tròn vo trắng như tuyết.

"Cô hiểu lầm ta rồi…" Phương Thảo ở một bên thừa dịp tranh luận.

Ngụy Anh Lạc lườm nàng ta một cái, đem hai viên thả lại trong bình, còn lại một viên vân vê trong tay, dùng sức bóp một phát nghiền nát hoàn toàn, bột phấn rơi lả tả xuống bàn đắp thành núi bột nho nhỏ.

Núi bột ấy, giống như ngôi sao, hơi hơi phát ra ánh sáng.

"Cái này không phải bột trân châu." Ngụy Anh Lạc dùng ngón tay chạm nhẹ bột thuốc một hồi, giơ tay đến trước mắt Du quý nhân, "Cụ thể là thứ gì, nô tỳ tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng các ngự y nhất định sẽ nhìn ra được."

Trong cung chân chính không có hạng người tầm thường, mặc dù trước mắt là một Du quý nhân chịu đủ tủi nhục, nhưng vẫn có chút ít kiến thức trong người. Thấy tay nàng tiếp lấy một chút bột phấn, đưa lên mũi khẽ ngửi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thâm tâm đã rõ ràng mấy phần.

"… Cái này đương nhiên không phải bột trân châu, mà là bột vỏ sò!" Ánh mắt Du quý nhân hằn lên tơ máu nhìn trừng trừng Phương Thảo, "Phương Thảo, vì sao ngươi phải vàng thau lẫn lộn, tráo đổi bột trân châu mà Hoàng hậu nương nương tặng?"

Chuyện đã đến nước này, Phương Thảo thấy không thể giấu được nữa, lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục, khóc lóc nức nở nói: "Nô tài có tội! Ngạch nương của nô tỳ bị bệnh, không có tiền chữa trị, thật sự không còn cách nào, biết được bột vỏ sò giá rẻ, bột trân châu đắt tiền, mới lén đổi bột trân châu của Hoàng hậu, để mang đi bán kiếm chút ngân lượng! Cầu xin Quý nhân nể mặt nô tỳ trước giờ tận tâm hầu hạ mà tha cho nô tỳ!"

Thấy bộ dạng nàng ta đáng thương, đồng thời niệm tình xưa cũ, Du quý nhân hơi có chút đau lòng nói: "Phương Thảo, ngạch nương của ngươi sinh bệnh, ngươi đều có thể nói ta một tiếng, chẳng lẽ ta sẽ mặc kệ sao? Ngươi lại làm ra loại chuyện này, thật sự khiến ta rất thất vọng!"

Nghe ra được Du quý nhân có ý bỏ qua cho mình, Phương Thảo vô cùng vui mừng: "Nô tỳ nhất thời hồ đồ…"

"Nhất thời hồ đồ?" Ngụy Anh Lạc nở nụ cười, "Không, ngược lại ngươi rất khôn khéo đấy chứ."

Du quý nhân và Phương Thảo đồng loạt sững sờ.

"Quý nhân, người xem này." Ngụy Anh Lạc trút hai viên thuốc còn lại trong bình ra để trên bàn, "Dùng bột vỏ sò giá rẻ đổi với bột trân châu, ngoài mặt thì là lấy trộm. Nhưng xin nương nương hãy nhìn kỹ một chút, bột vỏ sò ố vàng thì bề ngoài vỏ sò viên nhất định có tạp sắc, nhưng vỏ sò viên này của Phương Thảo lại có màu trắng tinh, chỉ có bên trong có bột phát sáng, nếu không đập nát ra thì căn bản không thể phân biệt được…"

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Phương Thảo, nói tiếp: "Mục đích của cô ta vốn dĩ không phải vì tiền, mà là —— khiến Quý nhân không đem lòng sinh nghi uống hết sạch những viên thuốc giả này."

Du quý nhân nhịn không được giơ tay nắm chặt cổ họng mình.

Giống như muốn những viên thuốc trân châu đã uống vài ngày trước đó, đem chúng trào lên lại cuống họng, tróc từng mảng ra ngoài xiêm y trắng, nhổ ra nước dịch độc.

Nàng muốn ói.

"Nói!" Ngụy Anh Lạc lạnh lùng nghiêm nghị hét với Phương Thảo, "Hôm nay sự việc bị bại lộ, chủ tử sai khiến ngươi sau lưng không thể ra mặt bảo vệ ngươi rồi. Con đường sống duy nhất của ngươi, chính là khai ra hết toàn bộ sự thật, để xem Quý nhân có chịu tha thứ cho ngươi không, vì ngươi mà ở trước mặt Hoàng hậu nương nương thuyết phục một chút!"

Nếu mọi chuyện thật sự náo to đến trước mặt Hoàng hậu, nàng còn đường sống sao?

Phương Thảo sợ hãi thật sự, cũng không dám giấu giếm gì nữa, há miệng hô to: "Gia tần, là Gia tần nương nương phân phó nô tài làm như thế!"

Vốn tưởng rằng từ trong miệng nàng ta sẽ phun ra cái tên Tuệ quý phi, nào có đoán được bỗng nhiên lại nhảy ra một người khác, Du quý nhân cả kinh hỏi lại: "Gia tần?"

"Vâng." Vì muốn lưu lại cái mạng nhỏ, Phương Thảo khai sạch không còn một mống, "Vài ngày trước Gia tần nương nương tìm được nô tỳ, nói với nô tỳ là, Di tần đã đi, Vĩnh Hòa cung chỉ còn lại một chủ tử là người. Nhưng người vẫn luôn trốn tránh ở đây không chịu đi đâu, cả ngày nơm nớp lo sợ, cho dù có sinh ra một a ca, cũng nhất định sẽ không được sủng ái. Vĩnh Hòa cung chúng ta đã định trước là một hầm băng cả đời!"

Du quý nhân tức giận đến toàn thân phát run: "Cho nên ngươi phản bội ta?"

"Trách không được, trách không được." Ngụy Anh Lạc lập tức nghĩ thông suốt sự việc, "Lần trước ở Ngự hoa viên, Du quý nhân bị Tuyết Cầu tập kích, ngươi chẳng những không che chở Du quý nhân rời đi, ngược lại còn trốn sau lưng để Quý nhân gặp nguy hiểm. Chắc hẳn khi đó Gia tần đã dặn ngươi phải làm như vậy đúng không?"

Phương Thảo khóc thút thít không dám đáp lời, chỉ hy vọng nước mắt của mình có thể đả động Du quý nhân một chút.

"Phương Thảo, ta lại hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã thêm cái gì vào bột vỏ sò?" Du quý nhân lạnh lùng hỏi.

Phương Thảo muốn nói lại thôi, sau nửa ngày mới lí nhí thưa: "Muốn thay đổi màu sắc của bột vỏ sò, phải dùng thuốc nhuộm để tẩy đi…"

"Khốn nạn!" Du quý nhân rút cuộc kìm nén không được nữa, mãnh liệt kêu một tiếng, "Đồ lòng lang dạ sói!"

Nàng đang mang thai, thành phần của thuốc nhuộm chứa độc, sử dụng thường xuyên còn có thể sinh hạ hài tử khỏe mạnh sao?

Dù tình cảm cũ có nhiều hơn đi nữa cũng bị đủ loại thủ đoạn ác độc của Phương Thảo ăn mòn hết sạch. Du quý nhân hung hăng lệch đầu sang một bên, liếc nhìn nàng ta một cách chán ghét: "Anh Lạc, mang cô ta đi gặp Hoàng hậu!"

"Không, không!" Phương Thảo nhào đầu về phía trước, khóc ròng nói, "Nô tỳ đã nói hết rồi, cầu người đừng mang nô tỳ đi gặp Hoàng hậu!"

Du quý nhân nhắm mắt lại, nhẫn tâm không nhìn nàng. Ngụy Anh Lạc đứng cạnh cân nhắc một lát, chợt mở miệng nói: "Phương Thảo, khi Gia tần đưa đồ cho ngươi, có nhân chứng nào khác không?"

Phương Thảo lắc đầu.

Ra là vậy. Ngụy Anh Lạc nói với Du quý nhân: "Đối phương rất thủ đoạn, không ai chứng nhận, vật chứng cũng thiếu thốn, nếu đường đột tố cáo, chỉ sợ còn có thể bị đối phương cắn ngược lại, trả đũa nói Vĩnh Hòa cung cố ý vu oan hãm hại."

Du quý nhân thất thần: "Cái này…"

"Nếu hiện giờ chúng ta xử trí kẻ bội tín này, làm cho đối phương cài thêm người khác tiếp tục hại người, không bằng tạm thời giữ lại cô ta." Ngụy Anh Lạc lạnh lùng liếc nhìn Phương Thảo, "Như vậy để Gia tần cho rằng người vẫn đang dùng bột vỏ sò có độc…"

Du quý nhân cân nhắc một lát, phát hiện đây đúng là cách hữu hiệu nhất, ít nhất cũng không khiến địch trong tối ta ngoài sáng, lúc nào cũng cảnh giác có con dao đâm sau lưng mình.

"Cứ theo ý ngươi mà làm." Du quý nhân nặng nề gật đầu, "Phương Thảo, nếu Gia tần bên kia sai người tới hỏi, ngươi cứ nói số bột vỏ sò mà cô ta đưa tới, ta đã dùng hết rồi…"

"Quy định một ngày nào đó đi." Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, "Nửa tháng sau, ngươi hãy thông báo với Gia tần là bột vỏ sò đã dùng hết rồi, để Gia tần mang đồ mới tới! Nghe hiểu chưa?"

Phương Thảo đâu còn lựa chọn thứ hai, chỉ có thể trở thành gián điệp hai mang, quỳ cúi nói: "Vâng!"

Như thế cũng tốt.

Ngụy Anh Lạc nhìn xuống nàng ta, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Hành động lần này của nàng, không những cứu được Du quý nhân, mà còn bảo vệ tấm lòng hết sức chân thành của Hoàng hậu với chính mình.

Một khi Du quý nhân xảy ra chuyện không may, người phía dưới sẽ rất nhanh tra ra được bột trân châu có nguồn gốc từ Trường Xuân cung. Không chỉ bột trân châu, còn có nhân sâm hoặc các loại thuốc bổ khác, chỉ cần có tên phản chủ Phương Thảo này ở đây, tất cả đều có thể lợi dụng để ra tay.

Điểm này, Ngụy Anh Lạc sớm đã dự liệu được.

"Chủ mưu phía sau thích vu oan giá họa, chúng ta đưa bột trân châu trong cung, nàng ta tám phần là muốn hạ thủ từ phía trên." Ngụy Anh Lạc nghĩ thầm, "Tương kế tựu kế, quả nhiên bắt được chủ mưu, chỉ là không biết khi Tuệ quý phi biết được bên người mình có một kẻ phản bội tận tâm và trung thành như vậy, sẽ cảm thấy như thế nào…"

Một hàng dài người trùng trùng điệp điệp đi thẳng lối trên hành lang đại nội.

Cứ hai thái giám lại khiêng một thùng gỗ, thùng gỗ được che lại kín kẽ bằng lụa đỏ, chợt liếc nhìn lại, phảng phất như khăn che tân nương màu đỏ xuất giá, chân không chạm đất khiến cho người ta phải nâng lên.

"Trong đó đựng cái gì vậy? Thần thần bí bí." Tuệ quý phi ngồi ở trong đình, chỉ tay vào đội ngũ đằng trước ở phía xa.

"Tuần phủ Phúc Kiến vừa dâng cống một lô vải tươi." Gia tần nắm tin tức vẫn luôn thần thông quảng đại, vừa hỏi liền có đáp án, "Tổng cộng một trăm thùng, ngoài ban thưởng cho vương công và đại thần ra, còn lại đều được đưa đến Trường Xuân cung."

Trong mắt Tuệ quý phi hiện lên ghen tỵ: "Một trái ta đây còn chưa thấy, nhưng đến cả cây cũng mang qua cho nàng ta."

Cách trăm sông ngàn núi, vận chuyển từ Phúc Kiến tới đây, cả một đống cây nhưng vì không hợp khí hậu nên đã rụng hơn phân nửa số quả, số còn lại phân chia cho Thái hậu, Hoàng hậu và các phi tần, còn cả một số tông thân, đại thần được ân sủng, mỗi người có thể nếm được một viên đã là phúc khí to lớn, bởi vậy có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng Hoàng hậu đến dường nào.

"Nhưng cũng chỉ là mấy cái cây thôi." Gia tần trấn an nói.

"Đúng vậy, cũng chỉ là mấy cái cây thôi." Tuệ quý phi vuốt ve Tuyết Cầu trong ngực, "Hoàng thượng đối đãi với Hoàng hậu thật sự không tệ. Bản cung đối xử với ngươi… cũng coi là tốt chứ?"

Gia tần ngẩn người, cảm thấy lời nàng có hàm ý, vội vàng cẩn trọng trả lời: "Đó là điều đương nhiên, thần thϊếp có được như ngày hôm nay đều nhờ Quý phi chiếu cố."

Tuệ quý phi mỉm cười, ánh mắt xinh đẹp mà độc ác nhìn chòng chọc Gia tần: "Vậy vì sao ngươi lại phản bội ta?"