Chương 35: Thăm bệnh

"Uống chén canh gừng này đi."

"Tạ nương nương ban thưởng."

Ngụy Anh Lạc tiếp nhận chén gừng do chính tay đối phương đưa tới, hơi nhấp một ngụm, canh nóng làm cho thân thể lạnh băng run rẩy.

"Nhờ có ngươi mà số hoa trong vườn mới được bảo vệ." Hoàng hậu tò mò nhìn qua nàng, "Nhưng mà sao ngươi biết được trời sẽ mưa?"

"Tối qua trăng quầng, sáng sớm phía đông lại có mây đen, e là hôm nay sẽ có mưa lớn. Nô tỳ sợ hoa trong vườn bị úng nước, cho nên buổi sáng quét dọn nội và ngoại viện xong lập tức lấy vải bố che lại." Ngụy Anh Lạc cung kính trả lời.

Hoàng hậu nghe xong, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Minh Ngọc.

Một người không thể nào quét dọn cả nội lẫn ngoại viện được, cần có ít nhất bảy đến tám cung nữ cùng nhau làm mới xong, hơn nữa theo như lời nàng nói, buổi sáng quét xong toàn bộ hai viện, nghĩa là trời chưa sáng đã phải rời giường —— Minh Ngọc, lời ngươi nói sao ngược lại vậy?

"Nếu biết trước hôm nay trời sẽ mưa, sao không sớm nói với những người khác?" Dù sao cùng sống chung ở Trường Xuân cung lâu như vậy, Nhĩ Tình cố ý thay Minh Ngọc hỏi một câu, thích thú hỏi Ngụy Anh Lạc, "Nếu ngươi sớm thông báo với bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng, thì hoa trong vườn cũng không đến nỗi rụng nhiều vậy rồi."

Sức người có hạn, Ngụy Anh Lạc tuy rằng đã dốc hết toàn lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được tất cả, hoa rơi như mưa, vườn đất giờ đây nhuộm màu hồng cánh hoa.

"Ta có nói rồi nhưng…" Nào ngờ Ngụy Anh Lạc lại trả lời như vậy, ánh mắt sau đó còn hữu ý vô tình liếc về phía Minh Ngọc.

Nàng tuy rằng không chỉ đích danh ai cả, nhưng phàm là người trong cung đều có đôi mắt lão luyện hơn người bên ngoài rất nhiều.

Hoàng hậu lập tức hiểu rõ người Ngụy Anh Lạc muốn nhắc tới là ai, lại liếc qua Nhĩ Tình đang cúi đầu lặng thinh, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, lời lẽ ôn nhu hướng Ngụy Anh Lạc nói: "Được rồi, hôm nay cho ngươi nghỉ cả ngày, uống xong chén canh gừng này rồi trở về tắm nước nóng, sau đó đi ngủ sớm đi, đừng để bị nhiễm phong hàn."

"Tạ nương nương." Ngụy Anh Lạc uống xong chén canh gừng rồi lui ra ngoài, từ đầu đến cuối chưa hề nói xấu về Nhĩ Tình nữa chữ nào.

Nhưng trong mắt Hoàng hậu không nén nỗi thất vọng, muốn giấu cũng giấu không được.

"Nương nương, nô tỳ…" Nhĩ Tình vắt óc suy nghĩ biện giải cho hành vi của mình.

Hoàng hậu nhấc tay ngăn nàng giải thích, hay nói cách khác ngăn nàng tiếp tục xem mình trở thành kẻ đần để lừa gạt.

"Ta có mắt, tự ta có thể nhìn hiểu mọi chuyện." Hoàng hậu nửa là cảnh cáo nửa là khuyên nhủ, nói với nàng, "Nhớ kỹ một câu, nhiều lời tất mất!"

Nhĩ Tình giống như xấu hổ gục đầu, trong nháy mắt lúc Hoàng hậu xoay người sang chỗ khác, nàng nâng lên một đôi mắt tràn ngập oán giận.

Ngày hôm sau, Ngụy Anh Lạc không bị nhiễm phong hàn, ngược lại Hoàng hậu đau đầu nhức óc đứng lên.

Một cánh tay duỗi ra từ bên trong màn lụa rủ xuống, Trương Viện Phán đặt ngón tay nhẹ nhàng bắt mạch đối phương, nửa ngày sau mới phán đoán: "Nương nương đau đầu nhức thân, nhất định là nhiễm phải phong hàn, dẫn đến kinh phổi bức bối, không có gì đáng ngại. Lát nữa thần sẽ kê một thang thanh kim ninh thấu ẩm, dùng gừng tươi và lê làm thuốc dẫn, chịu khó tịnh dưỡng nửa tháng thì phượng thể sẽ bình phục."

Hoàng hậu nghiêng người trong trướng, thanh âm phát ra mang theo giọng mũi: "Trương Viện Phán là hạnh lâm thánh thủ (cao tay tài giỏi), bản cung dĩ nhiên yên tâm rồi, nếu không cũng sẽ không giao Du quý nhân cho ngươi. Phải rồi, nhắc đến Du quý nhân, gần đây sức khỏe cô ấy ổn không?"

"Cái này…" Trương Viện Phán do dự một chút, nói, "Hoàng hậu nương nương, Du quý nhân thường xuyên mắc chứng chóng mặt, thần hao tâm tổn trí giúp quý nhân chữa trị, đáng tiếc hiệu quả rất ít. Truy tận gốc rễ, Du quý nhân ưu tư quá độ, cảm xúc thất thường. Cứ thế mãi, thần sợ… sợ…"

"Sợ sẽ ảnh hưởng đến long thai trong bụng, đúng không?" Hoàng hậu thấy hắn không dám nói nên tự mình tiếp lời.

Trương Viện Phán nhẹ nhàng thở ra, trả lời: "Vâng."

Sau khi cho người tiễn Trương Viện Phán, Hoàng hậu cố gắng nâng người muốn từ trên giường đứng lên: "Nhĩ Tình, giúp bản cung thay quần áo, khụ khụ, bản cung muốn đi thăm Du quý nhân, khụ khụ khụ…"

"Không được đâu nương nương, người vừa mới nhiễm phong hàn, phải nên dưỡng bệnh cho tốt, sao lúc này có thể ra gió nữa?" Nhĩ Tình có chút nóng lòng vội vàng vỗ lưng thay nàng.

Trong mắt Hoàng hậu cũng hiện lên chút do dự, không phải nàng quan tâm chút bệnh cỏn con này, chỉ sợ mình qua sẽ lây bệnh cho Du quý nhân, ảnh hưởng đến long thai trong bụng. Nàng xoay chuyển con ngươi, tầm mắt rơi trên người Minh Ngọc đang đứng góc phòng. Hoàng hậu bỗng nhiên nói: "Minh Ngọc, ngươi thay ta đi một chuyến."

"Nô tỳ?" Minh Ngọc nghe vậy sững sờ.

Hoàng hậu gật gật đầu: "Trong kho còn hộp sâm mới vừa tiến cống, ngươi hãy mang đến Vĩnh Hòa cung, nói với Du quý nhân, kêu muội ấy chịu khó dưỡng thai, bản cung sẽ qua thăm muội ấy sớm thôi."

"… Vâng." Minh Ngọc miễn cưỡng đáp lại.

Từ trong kho phòng đi ra, Minh Ngọc đầy một bụng ủy khuất, loại chuyện vặt vãnh chân chạy thế này, lúc trước chỉ cần tùy tiện hô tiểu cung nữ nào đó giao việc là xong rồi…

Bỗng nhiên bước chân ngừng lại, Minh Ngọc hướng người phía trước hô to: "Ngươi tới đây!"

Ngụy Anh Lạc đang quét trong đại điện, nghe vậy ngừng lại cây chổi trong tay, hướng nàng đi đến.

Minh Ngọc đưa tay ném một cái, hộp sâm bay một vòng trên không trung, Ngụy Anh Lạc lanh tay lẹ mắt tiếp được.

"Đến Vĩnh Hòa cung một chuyến, nói với Du quý nhân, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn lo cho người, bảo người cứ an tâm dưỡng thai. Nhớ chưa?" Minh Ngọc phân phó xong lập tức xoay người rời đi, không cho đối phương nửa điểm cơ hội cự tuyệt.

Mà Ngụy Anh Lạc cũng không muốn cự tuyệt.

Đã lâu không gặp, không biết vị Du quý nhân đáng thương kia dạo này sao rồi.

Ôm hộp sâm đi ra Trường Xuân cung, Ngụy Anh Lạc xuyên qua lối nhỏ trong rừng đến Vĩnh Hòa cung, cánh cửa màu đỏ đóng chặt, nàng đưa tay gõ: "Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ qua thăm Du quý nhân, xin hãy mở cửa."

Đợi cả buổi không thấy bóng người quản cửa đâu cả.

"Du quý nhân, Du quý nhân?" Ngụy Anh Lạc lại gõ gõ cửa, "Có ai không?"

Vẫn như cũ không người nào lên tiếng.

Ngụy Anh Lạc trong lòng trào lên cảm giác quái dị, trong cung không thể so với bên ngoài, nếu chủ tử không có mặt ở nhà, ít nhất sẽ có một hai thái giám và cung nữ ở lại trông coi nội cung.

Lưỡng lự trước cửa một lát, đang phân vân không biết nên đi hay chờ, bỗng nhiên nghe thấy bên trong cửa loảng xoảng một tiếng thật lớn.

Một cỗ cảm giác không ổn tập kích chạy lên não, Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên cắn răng một cái, gầm nhẹ một tiếng: "Du quý nhân, đắc tội!"

Ngụy Anh Lạc lui về sau một bước, tiếp đó cúi thấp người, dùng hết khí lực toàn thân đẩy bản thân lên cửa, oanh được một tiếng, hai bên cánh cửa rộng mở, nàng lảo đảo vài bước, sau đó trợn mắt há mồm chứng kiến hình ảnh trước mắt.

Chỉ thấy nội cung được bố trí giống như một gian linh đường.

Hương nến, cống phẩm, vải trắng, đầy đủ mọi thứ, trên mặt đất còn đặt một chậu than bằng đồng, trong chậu tàn lửa chưa tắt, từng ngọn từng ngọn đốt cháy tiền giấy nguyên bảo.

Trên mặt đất chổng chơ một bên bài vị, cũng không biết là bị người đυ.ng hay từ trên bàn rơi xuống, nhưng âm thanh nó chạm đất chính là lý do khiến Ngụy Anh Lạc vọt vào, sau đó mới nhìn thấy ——

Du quý nhân nằm rạp trên mặt đất, cổ ngẩng lên thật cao, trên đầu quấn quanh một đoạn khăn trắng.

Một gã thái giám cưỡi nàng từ phía sau, hai tay dùng sức quấn khăn quanh cổ siết chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh dữ tợn.

"Ngươi làm gì đó!" Ngụy Anh Lạc nghiêm nghị quát.

Lúc này thái giám mới phát hiện trong điện xuất hiện thêm một người, trong mắt hiện lên một tia hung quang, hắn vứt bỏ Du quý nhân nhào ngay đến Ngụy Anh Lạc, hai tay gắt gao bóp cổ nàng, âm mưu gϊếŧ người diệt khẩu!

"A! ! !"

Một tiếng hét thảm —— từ trong miệng thái giám phát ra.

Hắn lui về sau, tay phải gắt gao bụm một bên cổ —— chỗ đó có một cây trâm đâm vào.

Ngụy Anh Lạc cho tới bây giờ không phải là người chịu thua thiệt, vừa thấy đối phương hướng bản thân vọt tới, nàng không nói hai lời liền nhổ cây trâm xuống chọc vào, nếu không phải đối phương kịp thời tránh được, cây trâm này có thể đã đâm thủng mắt hắn rồi.

Thái giám nhổ xuống cây trâm, nắm chặt trong tay.

Ngụy Anh Lạc chậm rãi lui về sau —— trên đầu nàng không còn cây trâm nào nữa.

Thình lình quay người bỏ chạy, Ngụy Anh Lạc vừa chạy vừa hô to: "Có ai không, có ai không! Có thích khách!"

Nàng xông thẳng một đường ra nội viện, phía trước truyền đến tiếng bước chân nhao nhao loạn xạ, sắc mặt vui mừng vừa mới nổi lên đã lập tức đông cứng.

Chỉ thấy một đoàn cung nữ thái giám, vây quanh một cung phi Mẫu Đơn đẹp rực rỡ, khí thế hung hăng hướng bên này đi tới.

"Tuệ quý phi." Ngụy Anh Lạc cuồng loạn trong lòng, "Người sao lại đến đây?"

Không đúng, cực kỳ không đúng.

Vĩnh Hòa cung tuy rằng vắng vẻ, nhưng Du quý nhân dù sao cũng là chủ tử, còn là một chủ tử đang mang long thai, bên cạnh không đến nỗi ngay cả một người hầu hạ cũng không có.

Những người đó đi đâu hết rồi, bị ai điều đi hay đã bị diệt khẩu?

Còn có đoàn người không mời mà đến trước mắt này…

Bọn họ tiến đến gần cũng nhìn thấy Ngụy Anh Lạc. Bắt gặp Tuệ quý phi nhíu mày, Chi Lan lập tức chỉ tay vào nàng: "Bắt lấy cô ta!"

Chạy!

Ngụy Anh Lạc quay người nhào về lại đại điện, nhanh chóng đóng cửa khóa chốt, sau đó đẩy bàn đến ngăn ở cửa.

"Người đâu! Phá cửa!"

"Vâng!"

Một hồi âm thanh xô đẩy phá cửa liên tiếp vang, giống như sóng biển càng lúc càng nhanh nuốt dần bãi cát.

Tình huống trong phòng cũng không khá hơn là bao. Thấy Ngụy Anh Lạc đi rồi quay lại, thái giám nhe răng cười nhào lên người nàng đánh, hai người vật nhau loạn xạ, may mà cổ của hắn liên tục chảy máu, Ngụy Anh Lạc nhắm chuẩn điểm ấy, ngón tay hướng vết thương bấu véo không ngừng.

Cuối cùng thái giám nhịn không được nữa, hai mắt nhắm nghiền ngã xuống đất.

"Hộc, hộc…" Ngụy Anh Lạc cũng không ổn hơn tí nào, quần áo tóc tai đều lộn xộn một mảng, trên người còn bị đối phương dùng cây trâm đâm mấy lỗ, mỗi một bước đi, quần áo lại bị máu nhuộm đỏ một ít. Nàng chịu đựng đau chập choạng đi đến bên cạnh Du quý nhân, nâng người nàng dậy hối thúc, "Quý nhân, tỉnh lại, người mau tỉnh lại đi."

Du quý nhân vẫn một mực chưa tỉnh.

"Làm sao đây?" Ngụy Anh Lạc lẩm bẩm nói, ánh mắt băn khoăn lướt qua một vòng, cuối cùng rơi vào tiền đang đốt cháy trong chậu than trước mặt, thoáng do dự một chút, cắn răng nói, "Hết cách rồi, đành nhờ người bên ngoài vậy…"

Trôi qua thời gian nửa chén trà nhỏ, toàn bộ Tử Cấm Thành một mảnh đại loạn.

"Nhanh, bên này, bên này!"

"Lấy cái đó sao đựng nước đủ, đổi lại thùng lớn hơn đi."

"Đến rồi đến rồi!"

Đang định đi thăm bệnh tỷ tỷ, Phú Sát Phó Hằng dừng lại bước chân, giữ chặt một tiểu thái giám đang gấp gáp chuẩn bị chạy, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu thái giám trong tay mang theo thùng gỗ đầy nước, không kịp thở nhìn về phía sau hắn: "Bên kia… Vĩnh Hòa cung bên kia đang cháy."

Phú Sát Phó Hằng nghe vậy sững sờ, hắn quay đầu lại, chỉ thấy một luồng khói cuồn cuộn từ Vĩnh Hòa cung bay thẳng lên trời.

P.s: xin lỗi mọi người, hôm qua gặp chút chuyện nên chỉ đăng được một chương :((( giờ mình bù đây.