Chương 36: Chủ mưu đằng sau

"Nương nương, nương nương, không xong rồi!" Chi Lan đi rồi quay lại, bẩm báo Tuệ quý phi, "Bên ngoài có rất nhiều người đến đây! Toàn bộ đều đến Vĩnh Hòa cung hết rồi!"

Bọn thái giám xô cửa nghe vậy liền ngừng lại, từng người hướng Tuệ quý phi đợi lệnh.

"Nhìn cái gì?" Tuệ quý phi sao chịu bỏ dở nửa chừng, cắn răng nói, "Người không phải còn chưa tới sao, nhanh phá cửa đi! Bằng không thì các ngươi chết chắc!"

"Vâng!"

Đập phá một hồi lâu, cuối cùng cũng không chống nổi nữa.

Oanh một tiếng, cả cửa lẫn bàn phía sau đều bị văng ra.

Tuệ quý phi quá đỗi vui mừng, dẫn mọi người xông vào đại điện, ánh mắt xoay chuyển rơi vào chậu than đặt bên cửa sổ, chỉ thấy bên trong chẳng những đốt nguyên bảo ngọn nến, còn có màn lụa xé rách, khói đen cuồn cuộn từ trong chậu bay ra cửa sổ, nhuộm đen cả nửa bầu trời.

Ánh mắt chậm rãi di động hướng đến kẻ đầu sỏ bên cạnh chậu than, ban đầu Tuệ quý phi bị bất ngờ đánh ập vào người, ngay sau đó sinh ra cuồng nộ bị người trêu chọc: "Là ngươi!"

Chính là kẻ đần trước kia ở trước mặt nàng ăn bảy bát bột củ sen!

Có thể hạ đo ván thái giám ám sát để cứu Du quý nhân, có thể sử dụng khói lửa thu hút toàn bộ người trong hoàng cung làm cứu binh, người như vậy sao có thể là kẻ đần!

Giờ phút này, Tuệ quý phi ngay cả Du quý nhân cũng không màng đến nữa, đưa tay chỉ thẳng Ngụy Anh Lạc: "Gϊếŧ cô ta!"

Từng viên thái giám một bước tới gần Ngụy Anh Lạc, giống như con nhện đang bò trên tấm lưới, bốn phương tám hướng đều không chỗ thoát thân. Bọn hắn càng tiến sát, bóng đen bao trùm người Ngụy Anh Lạc càng lớn. Bỗng nhiên một đường ánh sáng lóe lên, Ngụy Anh Lạc hai mắt sáng ngời, vận sức hét lớn: "Phú Sát đại nhân, cứu, cứu ta!"

Đạo ánh sáng kia vọt tới trước người nàng.

Đem Ngụy Anh Lạc che chở phía sau, kiếm trong tay giương ra trước mặt bọn thái giám, vẻ mặt Phú Sát Phó Hằng ngưng trọng chất vấn: "Quý phi nương nương, chuyện này là thế nào?"

Cặp môi đỏ mọng Tuệ quý phi khẽ động, mở lời vu cáo hủy hoại người trong sạch: "Hôm nay bản cung đi ngang qua Vĩnh Hòa cung, vốn tiện đường định thăm hỏi Du quý nhân, ngờ đâu trùng hợp phát hiện nha đầu kia muốn mưu hại Du quý nhân, tất nhiên phải bắt giữ cô ta rồi!"

Ngụy Anh Lạc sớm dự liệu được nàng ta sẽ đổ tội cho mình, lập tức thanh minh: "Chân tướng như thế nào, chờ Du quý nhân tỉnh lại sẽ biết ngay thôi."

Mọi người lúc này mới chú ý tới Du quý nhân đang hôn mê bất tỉnh, lập tức tiến lên xem xét, sau đó đi ra ngoài mời thái y đến. Đợi đến khi thái y đang khám bệnh cho Du quý nhân, Phú Sát Phó Hằng kéo Ngụy Anh Lạc sang một bên, thấp giọng hỏi nàng: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau giải thích rõ mọi chuyện cho ta."

"Ta phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến thăm Du quý nhân, tới nơi phát hiện tên thái giám kia đang thắt cổ Du quý nhân." Ngụy Anh Lạc chỉ chỉ hung thủ vừa mới tỉnh lại trên mặt đất, nói tiếp, "Ta đánh ngất hắn, định chạy ra ngoài điện cầu cứu, kết quả liền nhìn thấy Tuệ quý phi. Quý phi vừa nhìn thấy ta, lập tức đã sai người gϊếŧ ta! Vạn bất đắc dĩ ta mới trốn về đại điện, dùng khói dẫn mọi người tới cứu!"

Phú Sát Phó Hằng nhìn người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nghiêm nghị quát: "Nói, ngươi là ai? Ai sai ngươi tới gϊếŧ người?"

So với Ngụy Anh Lạc, tên thái giám xuất hiện ở đây càng thêm kỳ quặc.

Hắn toàn thân dính máu, vả lại vừa hỏi thuộc hạ, hắn căn bản không phải là người của Vĩnh Hòa cung.

Bây giờ bị mọi người vây vào giữa, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt đầy máu lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: "Là Hoàng hậu nương nương phái ta đến."

"Bản cung trở thành chủ mưu gϊếŧ người khi nào vậy?"

Mọi người theo tiếng nhìn lại, gặp Hoàng hậu chẳng biết lúc nào đã đứng trước cửa, khi nghe thấy câu nói của thái giám, khuôn mặt trước giờ điềm tĩnh không tranh giành giờ đây khó nhịn được lộ vẻ tức giận.

Thái giám len lén nhìn lướt qua Tuệ quý phi, nàng ta híp mắt cảnh cáo, hắn lại nặng nề cúi đầu xuống, hướng Hoàng hậu nương nương dập đầu như bằm tỏi: "Hoàng hậu nương nương, nô tài cũng không muốn nói, nhưng bây giờ sự tình bại lộ, thật sự không thể không nói! Người mất đi con trai trưởng, ghen ghét Du quý nhân mang long thai, lợi dụng phủ nội vụ an bài nhân lực, gài nô tài vào Vĩnh Hòa cung, kêu nô tài tìm cơ hội trừ khử Du quý nhân! Hôm nay là lễ Chung thất của Di tần (cúng 49 ngày), trong cung không cho bái tế, Du quý nhân đành phải xua mọi người đi, nô tài vừa rồi tìm được cơ hội —— "

"Nói bậy!" Hoàng hậu tức giận đến mức toàn thân phát run, vốn thân thể đã không khỏe, hiện giờ đôi mắt càng nồng đậm lửa giận, nếu không có Nhĩ Tình bên cạnh vịn đỡ, chỉ sợ đã té xỉu ngay trên đất rồi.

"Hoàng hậu nương nương, chú ý sức khỏe!" Phú Sát Phó Hằng vội vàng trấn an tỷ tỷ, xoay mặt nhìn về phía thái giám, ánh mắt sắc lạnh như dao, chỉ vài bước đã đứng trước mặt tên nọ, một tay níu áo đối phương nhấc lên, "Ai bảo ngươi vu hãm Hoàng hậu? Ngươi nên biết, đó là tội lớn tru di cửu tộc!"

"Nô tài không dám! Nếu nương nương không lời căn dặn, làm sao nô tài có gan tày trời này? Hôm nay nương nương trở mặt không nhận, nô tài không còn lời nào để nói! Chỉ đành dùng đến cái chết, bảo toàn lòng trung thành với nương nương!" Nói xong, tên đó lại nhếch miệng mỉm cười với hắn, một ngụm máu đỏ thẫm thuận theo khóe môi chảy xuống.

Phú Sát Phó Hằng chấn động, vội vàng hô: "Thái y!"

Bên trong thái y đang chẩn bệnh cho Du quý nhân vội vàng chạy ra, đem ngón tay đè lên mạch cổ thái giám, lại căng mắt hắn ra xem rồi nhìn cả sắc môi, lắc lắc đầu, hướng về Phú Sát Phó Hằng bẩm báo: "Răng hắn có giấu độc tố cao, chết ngay lập tức."

Chết không đối chứng —— bốn chữ này nhảy nhót mãnh liệt trong lòng Phú Sát Phó Hằng.

"Hắn nói dối." Ngay lúc Phú Sát Phó Hằng sốt ruột bất an, một thanh âm lành lạnh vang lên chui vào lỗ tai hắn. Hắn nhìn lại hướng tiếng nói ấy, bắt gặp Ngụy Anh Lạc vươn người đứng dậy, mặc dù trâm tóc lộn xộn nhưng lại quả quyết cứng như đá, đối với mọi người lãnh đạm nói, "Nếu Hoàng hậu nương nương muốn gϊếŧ Du quý nhân, vì sao còn kêu nô tỳ đến đây thăm hỏi? Thái y, mời ngài nói xem trên người thái giám có bao nhiêu thương tích?"

Thái y mặc dù không hiểu ý nàng lắm, nhưng được Phú Sát Phó Hằng đánh mắt bảo làm, liền thành thành thật thật trả lời: "Trên người hắn có tổng cộng ba vết thương lớn nhỏ, trên cổ có một vết máu do đầu trâm gây ra, chỗ trán còn bị vật nặng đập vào nên sưng húp."

"Đều do nô tỳ làm đấy." Ngụy Anh Lạc nhanh chóng thừa nhận, thuận tiện vén một bên tay áo lên, lộ ra một mảng tím xanh cùng vết máu ứ đọng, "Trên người nô tỳ cũng có nhiều vết thương như vậy, đều do liều mạng cùng đánh nhau với hắn. Thử hỏi nếu Hoàng hậu nương nương thật muốn lấy mạng Du quý nhân, vì sao còn đích thân sai nô tỳ đến đây ngăn cản hắn? Đó chẳng phải tự mình mâu thuẫn sao?"

Thấy mọi người lâm vào trầm tư, Tuệ quý phi híp híp mắt, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Có lẽ… Hoàng hậu kêu ngươi đến gϊếŧ người diệt khẩu?"

"Bằng một bộ dáng chật vật thế này sao?" Ngụy Anh Lạc đi vài bước trước mặt mọi người, đem miệng vết thương cùng tóc tai bù xù phơi bày ra ngoài, sau đó cười hỏi, "Nếu là gϊếŧ người diệt khẩu, vì sao nô tỳ lại đến với hai bàn tay trống trơn? Đừng nói là dao găm, đến gậy gộc cũng đều không có!"

Không phải sao?

Thể chất nam nữ vốn khác biệt, ngay cả vũ khí cầm tay đều không có, đừng nói là gϊếŧ người diệt khẩu, nếu làm không tốt còn có thể bị đối phương gϊếŧ lại đấy.

"Ngược lại là Quý phi." Ngụy Anh Lạc chợt đem ánh mắt hướng về người đang đứng sau đám cung nhân kia, nhẹ nhàng hỏi, "Hôm nay vì sao nương nương đến Vĩnh Hòa cung? Nói là đến thăm hỏi, nhưng hai tay lại trống trơn, chỉ dẫn theo một đám thái giám sát khí bức người…"

Mọi người nhìn Tuệ quý phi bằng ánh mắt ngờ vực.

"To gan!" Tuệ quý phi cả giận nói, "Ngươi dám hoài nghi bản cung?"

Đám cung nhân phía sau nhìn nàng ta chằm chằm, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn hắn sẽ nhào tới bắt giữ Ngụy Anh Lạc ngay lập tức.

"Bản cung cho rằng mỗi lời Anh Lạc nói đều có đạo lý!"

Nơi đây còn có một người khác thân phận tôn quý, chỉ cần nàng nói một câu, bất luận kẻ nào cũng không dám động thủ với Ngụy Anh Lạc.

Nghỉ ngơi một lát, Hoàng hậu đã hồi phục lại chút ít. Nàng được Nhĩ Tình dìu đỡ đi đến trước mặt Tuệ quý phi, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng thản nhiên nói: "Anh Lạc đã nói rõ ràng rồi, còn ngươi thì sao? Tuệ quý phi, ngươi giải thích như thế nào về hành vi của mình đây?"

Ngụy Anh Lạc diễn giải hợp lý, đồng thời giải vây cho nàng.

Chết không đối chứng —— không chỉ bất lợi đối với Hoàng hậu, mà ngay cả Tuệ quý phi cũng thế.

Luận lời nói và động cơ, cả hai đều kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thoát khỏi tình nghi, nhưng hiềm nghi đối với Tuệ quý phi lại nặng hơn một chút.

Nếu như xảy ra trước mặt Hoàng thượng, thử hỏi hắn sẽ giúp ai? Sẽ tin ai?

Nhiều tai mắt vây xem như vậy, Tuệ quý phi chỉ có thể hít sâu một hơi, nghiến răng nuốt cục tức vào bụng: "… Là thần thϊếp sai, mê muội tin lời của một tên thái giám quèn mà hiểu lầm người, suy nghĩ kỹ lại hắn vì muốn giấu giếm chủ mưu phía sau nên cố ý vu hãm Hoàng hậu nương nương rồi."

"Đúng vậy, sao có thể mê muội tin lời hung thủ chứ." Hoàng hậu nửa là khuyên nhủ, nửa là cảnh cáo nói, "Ngươi thân là Quý phi, từng câu từng chữ đều làm gương cho mọi người, phải biết thận trọng từ lời nói đến việc làm. Được rồi, trở về Trữ Tú cung mà suy nghĩ sám hối đi!"

Hoàng hậu nương nương trong lòng sáng tỏ như sao. Cả sự tình, nguyên nhân và kết quả, nàng đã đoán được bảy tám phần.

Trên đường trở về Trường Xuân cung, nàng vẫy tay gọi Ngụy Anh Lạc đến bên cạnh, cầm tay nàng bỏ vào tay mình, vừa đi vừa nói: "Tuệ quý phi bị thiệt thòi như vậy, chắc chắn sẽ hận ngươi thấu xương, ngươi có sợ không?"

"Nô tỳ sợ." Ngụy Anh Lạc bộ dạng phục tùng nói, "Nhưng vì Hoàng hậu nương nương, vì Du quý nhân, nô tỳ không thể không nói."

Hoàng hậu hài lòng nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập trìu mến nhìn nàng: "Hôm nay nếu như không nhờ ngươi, chậu nước bẩn này bản cung cũng không rửa sạch được. Hài tử ngoan, ngươi yên tâm đi, bản cung sẽ không để Tuệ quý phi động tới một sợi tóc của ngươi đâu."

Nàng nói gần nói xa, ý tứ muốn nuôi dưỡng Ngụy Anh Lạc trở thành tâm phúc của mình.

Đã là tâm phúc, tự nhiên không thể so sánh với các cung nữ và thái giám, không thể để mặc người khác tùy ý xử trí, đương nhiên là muốn như cánh chim tỉ mỉ che chở nàng.

"Tạ nương nương." Sau đó Ngụy Anh Lạc chợt hỏi nàng thăm dò, "Còn chúng ta… thế này là xong rồi sao?"

"Thái giám gϊếŧ người đã chết, không có nhân chứng, coi như bẩm báo với Hoàng thượng đi nữa, người biết xử trí thế nào đây?" Am tường cách làm việc trong cung cũng như có ý định bồi dưỡng lâu dài, Hoàng hậu phân tích nguyên do cho Ngụy Anh Lạc hiểu, "Quan trọng nhất là, Du quý nhân cũng đã phạm phải tội lớn…"

"Người là nói…" Ngụy Anh Lạc nhăn đầu lông mày.

"Bản cung biết rõ Du quý nhân và Di tần tình như tỷ muội. Di tần vì mình mà chết, nên vào thất cuối cùng của Di tần, cô ấy đuổi hết những người bên mình đi, một thân một mình thiết lập linh đường để tế bái cố nhân." Hoàng hậu nheo mắt nói, "Nhưng ngươi phải biết rằng, chỉ có chủ tử trong Tử Cấm Thành mới được nhận lễ tế bái. Du quý nhân làm như vậy, nhẹ thì nói vi phạm cung quy, nặng thì nói công khai trù ếm Hoàng thượng và Thái hậu. Vì vậy, cho dù là muốn bảo vệ hai mẹ con họ cũng không thể làm lớn chuyện này, không thể bẩm báo với Hoàng thượng được!"

"Nô tỳ đã hiểu…" Ngụy Anh Lạc ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng nổi lên cảm giác thương cảm.

Đáng thương Di tần.

Cũng bị hàm oan giống như tỷ tỷ mình, sau khi chết đến cả bài vị cũng không có, khắp thiên hạ chỉ có một người nhớ nàng, vụиɠ ŧяộʍ bái tế nàng.

Tâm tình xuống thấp nặng nề, vết thương trên người cũng đau theo, lại không thể ngay trước mặt Hoàng hậu nhe răng trợn mắt, Ngụy Anh Lạc một đường đỡ Hoàng hậu quay về Trường Xuân cung, chờ người uống thuốc nằm ngủ mới im lặng lui ra ngoài, khập khiễng bước về gian phòng của mình.

Trên đường không một bóng người, Ngụy Anh Lạc vén lên một bên tay áo, nhìn cánh tay trắng bóc đầy rẫy vết thương, nhíu mày thầm nghĩ: Có lẽ mình nên xin thái y một lọ thuốc thôi.

"Cầm lấy đi."

Thanh âm của một nam nhân bỗng nhiên truyền đến đối diện nàng.

Ngụy Anh Lạc bước chân ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu.

Trước mắt là một chai thuốc màu trắng.

Ánh mắt thuận theo đầu chai thuốc trượt lên bàn tay đang cầm, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, cuối cùng trông thấy khuôn mặt của hắn, Ngụy Anh Lạc có chút kinh ngạc thốt lên: "Thiếu gia?"