Chương 33: Rửa hận

Bên trong ngục thất của Thận hình ty.

Hai tay bẩn thỉu nắm chặt lấy lan can, cái đầu đáng thương hướng về phía viên cai ngục nói: "Đại ca, có thể, có thể cho ta một chậu nước được không? Cho ta lau người một chút, ta đã… đã bảy ngày không được tắm rồi."

Vài ngày không được vệ sinh sạch sẽ, hơn nữa chỗ này khắp nơi đều có cháy rận gây ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được nữa liền đập chết nó, lòng bàn tay đặc dính thi thể cùng máu có màu đỏ đen lẫn lộn.

Linh Lung thầm nghĩ có khi mình chưa kịp chờ án phạt đưa xuống thì đã phát điên trước rồi.

"Nước, cho ta một ít nước…" Linh Lung gục đầu xuống khóc nức nở.

Từ bên ngoài lan can truyền đến một tiếng vang xột xoạt từ xa vọng lại gần.

Cuối cùng bước chân dừng lại trước lan can, hiện ra một đôi giày trắng như tuyết không nhiễm hạt bụi so với hai tay của nàng còn sạch sẽ hơn. Linh Lung mắt nhìn dọc theo đôi giày chậm rãi ngẩng đầu lên: "… Ngụy Anh Lạc!"

Ngụy Anh Lạc như cười như không thích thú quan sát người bên trong.

"Ngươi còn dám tới đây gặp ta sao? Đồ tiện nhân này!" Hai tay Linh Lung xuyên qua khe hở lan can vồ ra muốn bắt lấy Ngụy Anh Lạc, thật giống như ác quỷ đòi nợ.

Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng linh hoạt lùi ra sau một bước, tránh được đầu ngón tay bẩn thỉu của nàng ta.

"Vì có thể vào đây thăm ngươi mà ta tốn trọn hai lượng bạc đấy." Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng rực nhìn Linh Lung chăm chú khiến nàng ta sởn cả gai ốc, "Ta đương nhiên muốn xem, thích xem, cẩn thận xem…"

Mồ hôi lạnh đổ đầy lưng Linh Lung, nàng ta run rẩy môi hỏi: "Ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn hãm hại ta?"

"Không thù không oán?" Ngụy Anh Lạc bị lời này của nàng ta chọc cho cười lớn, "Ngươi đem Cát Tường đặt ở đâu rồi? Linh Lung ơi là Linh Lung, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão mà thôi. Ta vốn còn đang suy tính khiến ngươi phải mắc câu như thế nào, không ngờ ta còn chưa kịp đề nghị thì ngươi đã nhanh miệng muốn tỷ thí với ta trước, rất tốt, rất rất tốt… Linh Lung, ta rất hiểu tính ngươi, ngươi tâm tư đố kị mạnh mẽ nhưng bất tài. Cuộc so tài này ngươi thừa biết sẽ thua, nhưng lại không thể chịu thua, cuối cùng nhất định sẽ lấy trộm thường phục của ta ————"

Sự việc sau đó không cần nàng nói Linh Lung cũng có thể đoán ra được.

Ngụy Anh Lạc vụиɠ ŧяộʍ giấu một cây kim vào trong cổ áo, bình thường rất khó phát hiện, nhưng chỉ cần Hoàng thượng mặc trên người nhất định sẽ đâm vào da thịt.

Không sớm thì muộn, bị kim đâm tổn thương long thể, Hoàng thượng sẽ tức giận lập tức phái người điều tra.

"… Ta biết ngươi và Cát Tường là tỷ muội tình thâm, nhưng ngươi cũng không thể vì cô ấy mà hãm hại người vô tội là ta!" Linh Lung giả vờ ủy khuất khóc ròng, muốn dùng nước mắt ngắn dài để khiến đối phương thương cảm, "Cô ấy trộm chỉ khổng tước nên bị Ngô tổng quản phụ trách vụ án đánh chết mà, đâu liên quan gì đến ta?"

"Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?" Ngụy Anh Lạc cười nói, "Nếu Cát Tường thực sự là kẻ cắp, vậy tại sao cô ấy lại mang nó trên người ngay thời điểm Ngô tổng quản đang gắt gao muốn bắt tên trộm đây? Tại sao ngươi lại biết rõ chỉ khổng tước được giấu trong người cô ấy? Vừa hay ngày đó… là sinh thần của Cát Tường, ta đoán ngươi nhất định đã lấy lý do chúc mừng để đem tang vật túi thơm làm quà tặng cho cô ấy, đúng chứ?"

Linh Lung hoảng sợ nhìn người đối diện.

Nàng nói đúng, từng chữ từng bước đều nói đúng.

Giống như đã tận mắt chứng kiến cả quá trình vậy.

Linh Lung biết rõ Ngụy Anh Lạc thông minh, nhưng không nghĩ nàng lại thông minh đến vậy. Nàng cũng biết Ngụy Anh Lạc nhất định sẽ trả thù, lại không ngờ được nàng ra tay vừa nhanh vừa hiểm như thế.

"Anh Lạc…" Linh Lung nằm sấp xuống mặt đất, một tay xuyên qua lan can sờ lên đùi Ngụy Anh Lạc, giống như chó vẩy đuôi mừng chủ trở về, lại giống như bộ dáng mèo con xin ăn.

"Tỉnh lại đi, ta quyết không bỏ qua cho ngươi đâu." Ngụy Anh Lạc miệng cười nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí, "Ngươi càng cầu xin, ta càng không tha thứ; ngươi càng khóc, ta lại càng cao hứng. Nợ máu phải trả bằng máu, như vậy linh hồn Cát Tường mới có thể siêu thoát."

Linh Lung cẩn trọng dò xét nàng một lát, sắc mặt điềm đạm đáng yêu dần trở nên điên cuồng vặn vẹo, bỗng nhiên cười to đến mức ngồi bệt xuống đất, một bộ dạng không chút sợ hãi: "Đúng vậy, tất cả đều do ta làm! Là ta đã ăn trộm chỉ khổng tước, là ta đã hại chết Cát Tường đấy! Thế thì sao? Chỉ sơ ý để sót một cây kim thôi mà, cỏn con như vậy cùng lắm cũng chỉ phạt ta hơn mười trượng tội cẩu thả mà thôi."

"Tám mươi trượng, đày đến Ninh Cổ Tháp, vĩnh viễn không được về kinh." Ngụy Anh Lạc ung dung nói.

Lung linh nghe vậy ngẩn người: "Ngươi nói cái gì?"

"Đã có bản án cho ngươi rồi." Ngụy Anh Lạc cười cười lặp lại lần nữa, " Tám mươi trượng, đày đến Ninh Cổ Tháp, vĩnh viễn không được về kinh."

Linh Lung mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch giống như cô hồn dã quỷ.

"Tám mươi trượng, ngươi có thể nỗ lực kiên cường sống qua ngày. Còn Ninh Cổ Tháp là vùng đất lớn dành cho phạm nhân lưu đày, khí hậu cực kỳ dị thường, vừa đến tháng tư gió to sấm giật, tháng năm đến tháng bảy mưa dầm liên tục rét thấu xương, tháng tám tuyết rơi nhiều bay tán loạn, tháng chín sông ngòi đóng băng ngàn dặm, tuyết đọng khắp nơi, không giống nhân gian. Chưa kể đường từ đây đi tới Ninh Cổ Tháp vô cùng xa xôi trắc trở, nếu may mắn sống sót tới nơi thì ngươi cũng sẽ dành cả đời lao dịch ở nơi địa ngục trần gian ấy." Ngụy Anh Lạc chậm rãi đứng dậy xoay người, kéo dài ngữ điệu hướng về người sau lưng, "Sống không được, chết cũng không xong —— đây là báo ứng cho ngươi."

"Quay lại đây! Ngụy Anh Lạc, quay lại đây mau! Không cho ngươi đi! Người đâu, nhanh ngăn cô ta lại! Cô ta mới là thủ phạm, còn ta bị oan!" Linh Lung hận không thể xuyên người qua khe hở lan can ra ngoài, cánh tay thẳng tắp vươn ra, cuối cùng vô lực rơi xuống, tóc dài rối tinh rối mù, nước mắt tí tách thi nhau rơi xuống.

Gió to sấm giật, mưa dầm rét thấu xương, tuyết rơi nhiều bay tán loạn, ngàn dặm đóng băng, muốn nàng chịu đựng điều kiện khắc nghiệt thế sao?

Cho dù có vượt qua đi nữa thì sao? Bên cạnh thiên tai, còn có nhân họa.

Khắp nơi đều là tội phạm hung hãn, còn nàng chỉ là thân gái yếu đuối không nơi nương tựa, tới đó liền trở thành miếng mồi ngon của đám người đói khát ấy.

"Ta không đi Ninh Cổ Tháp." Linh Lung phát ra thanh âm mê sảng, "Ta thà chết cũng không đi Ninh Cổ Tháp…"

Trong một khoảnh khắc, một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng.

Hình ảnh vẽ lên một chén mì trường thọ nóng hôi hổi, còn có đôi mắt ngây thơ nho nhỏ của Cát Tường.

"Được, ta ở chỗ này hứa với ngươi." Linh Lung chỉ ba ngón tay hướng lên trời thề, "Nếu ta đối với ngươi và Anh Lạc có nửa điểm xấu xa nào, ông trời phạt ta đυ.ng vách tường mà chết, chết không tử tế!"

Ha ha ha…! Linh Lung suýt nữa cười ra nước mắt, ông trời quả thật có mắt đấy!

Cười điên cuồng một thôi một hồi, Linh Lung bỗng nhiên xoay mặt nhìn vách tường trắng xám bên cạnh, trên mặt nặn ra một nụ cười vặn vẹo quái dị: "Ngụy Anh Lạc, đừng tưởng rằng mọi chuyện đều có thể theo ý muốn của ngươi! Ta không thể lựa chọn cách sống, chẳng lẽ ngay cả cái chết ta cũng không thể quyết định sao?"

Linh Lung đập đầu vào tường tự sát.

Tin tức truyền đến phường thêu vào lúc Ngụy Anh Lạc đang thêu một bộ xiêm y.

Chất liệu vải sa tanh màu xanh ngọc, trên ấy thêu hình con dơi kèm một chữ "Phúc", người trẻ mặc trông hơi lớn tuổi, người già mặc lại toát ra phúc khí.

"Ra ngoài hết đi."

Tiếng bước chân nhao nhao lộn xộn vang lên, đợi bước chân người cuối cùng biến mất sau cánh cửa, trong phường thêu chỉ còn lại Ngụy Anh Lạc và Trương ma ma.

"… Vốn dĩ cô ta không cần đến mức phải chết." Giọng nói Trương ma ma vang lên đều đều trên đỉnh đầu nàng, "Hoàng thượng sau khi qua cơn tức giận cũng biết chỉ là nhất thời sơ sót, tội không đáng chết. Người rõ ràng đã hạ chỉ phạt năm mươi trượng và đày vào tân giả khố, Linh Lung đâu nhất thiết phải tự sát như vậy! Nghe người ta nói, trước khi chết cô ta luôn lẩm bẩm trong miệng 'tuyệt đối không đi Ninh Cổ Tháp'."

"Ma ma, người xem đi." Ngụy Anh Lạc có chút đáp phi sở vấn (*), Trương ma ma chất vấn lý do tự sát của Linh Lung, nàng lại cầm xiêm y trong tay đưa cho bà xem, ánh mắt ôn nhu cười nói, "Năm nay bà nội Cát Tường đã hơn bảy mươi, toàn bộ đều chỉ nhờ đồng lương ít ỏi của cháu gái mà sống qua ngày. Bà ấy vẫn luôn một mực chịu khổ ngóng trông cháu gái tròn tuổi xuất cung, Cát Tường thường nói với ta sau khi về nhà sẽ thêu cho bà ấy một bộ xiêm y, dùng vải sa tanh xanh ngọc, phía trên thêu đầy con dơi, tượng trưng phúc khí…"

(*) Hỏi một đường trả lời một nẻo.

"Anh Lạc!"

"Bây giờ Cát Tường đã không còn, mà bà ấy… ta không biết sau khi nói thật, bà ấy còn có thể sống nổi hay không, một mạng hay hai mạng người." Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên đối phương, "Ma ma, người cảm thấy kẻ đầu sỏ gây ra chuyện đó chỉ nhẹ nhàng nhận năm mươi gậy liền có thể tha thứ sao?"

Trong mắt nàng không oán không hối gì cả.

Tuyệt đối không hối hận!

Trương ma ma đối mặt nhìn nàng một lát, cuối cùng than nhẹ một tiếng: "Anh Lạc, người như ngươi yêu ghét rõ ràng, có thù tất báo, thật sự không thích hợp sống trong cung… Ngươi dù sao cũng chỉ là cung nữ…"

Nếu chủ tử có tính cách có thù tất báo cũng không tính là chuyện xấu, thái độ cường ngạnh một chút ngược lại có thể áp chế được hạ nhân.

Nhưng Ngụy Anh Lạc với bà giống nhau, đều là phận nô tài hầu hạ người khác…

"Sắp chuyển đến Trường Xuân cung rồi." Trương ma ma đem lo lắng nói ra miệng, "Tính ngươi như vậy mà đi tới đó, sớm muộn cũng sẽ gây họa."

"Người đang sợ gì vậy?" Ngụy Anh Lạc ngẫm nghĩ câu nói ấy của bà, biết rõ bà đang lo sợ điều gì. Nàng đưa tay kéo bà ấy ngồi xuống bên cạnh mình, tựa như cháu gái nhỏ đang dựa vào người bà ngoại, đầu khe khẽ tựa lên vai bà, thanh âm ôn nhu tràn ngập an ủi, "Ta tạm thời không có ý định làm gì với Phú Sát Phó Hằng, mặc dù thật sự rất muốn, nhưng trước đó ta cần phải hỏi rõ ràng chân tướng từ ngài ấy…"

Lời này không thể loại bỏ bất an trong lòng Trương ma ma, ngược lại càng làm tăng sức nặng thêm chút ít. Bà chăm chú nhìn Ngụy Anh Lạc nửa ngày, bỗng nhiên hỏi dò: "Nếu như hung thủ thực sự gϊếŧ tỷ tỷ ngươi là ngài ấy thì sao?"

Ngụy Anh Lạc nở một nụ cười.

Nụ cười kia xinh đẹp đến mức khiến người ta phải giật mình, phảng phất như gặp được vị giai nhân cổ đại nào đó.

Lộc đài cùng một chỗ, Đắc Kỷ diệt Thương triều; gió lửa chọc cười, Bao Tự diệt Chu quốc; một con ở hồng trần, Dương Ngọc Hoàn chôn Đường triều.

Hồng nhan họa thủy, nghiêng nước nghiêng thành.

Ban đêm, Ngụy Anh Lạc đã hoàn thành xong bộ xiêm y cuối cùng ở phường thêu.

Một bộ xiêm y xanh ngọc phúc khí.

Đem xiêm y này trước tiên gửi gắm cho Trương ma ma, sau đó nhờ bà ấy sáng mai sai người gửi xiêm y này và di vật của Cát Tường trở về quê nhà. Ngụy Anh Lạc suy tư một lát, sau đó đeo miếng ngọc bội tỷ tỷ để lại lên thắt lưng, ngón tay vuốt ve chữ khắc trên miếng ngọc ấy, hạ giọng thì thầm: "Trường Xuân cung, Phú Sát Phó Hằng, ta đến đây."