Chương 32: Kim

"Phú Sát đại nhân, hên quá ngài đã tới rồi. Nhanh, mời đi bên này, mời đi bên này, Hoàng thượng chờ ngài lâu lắm rồi!"

Phú Sát Phó Hằng với vẻ mặt nghi hoặc bước vào thư phòng Dưỡng Tâm điện.

"Có chuyện gì xảy ra với Lý Ngọc sao?" Mắt vẫn liếc về cửa lớn sau lưng, Phú Sát Phó Hằng có chút tò mò hỏi, "Ngày thường cũng không thấy hắn nhiệt tình như vậy…"

Thái giám cũng như cả Tử Cấm Thành vàng son lộng lẫy này đều thuộc về Hoàng đế.

Đặc biệt là một đại thái giám đứng đầu như Lý Ngọc. Hắn biết rõ bản thân có được địa vị và vinh quang như ngày hôm nay đều do Hoàng đế ban cho, vì vậy hắn chỉ cần nịnh nọt Hoàng đế là đủ, không cần và cũng đặc biệt kiêng kị nịnh nọt triều thần bên ngoài.

Đột nhiên hôm nay hắn lại nhiệt tình khác thường như vậy khiến cho Phú Sát Phó Hằng cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

"Khanh đã đến rồi à, vậy trẫm cũng không cần đánh đòn hắn nữa." Mắt Hoằng Lịch vẫn dán chặt vào quyển tấu sớ trên tay, đầu cũng không ngẩng lên nói, "Lệnh cho hắn tìm người mà tìm mấy tháng trời vẫn chưa ra, đúng là đồ nô tài vô dụng."

Phú Sát Phó Hằng càng cảm thấy hiếu kỳ.

"Hoàng thượng, người muốn tìm ai?" Phú Sát Phó Hằng tò mò hỏi. Hắn cảm thấy vị bệ hạ trước mắt này có hứng thú khác ngoài tấu chương là chuyện thật sự đáng kinh ngạc, hơn nữa lại còn hứng thú với một người. Không biết là nam nhân hay nữ nhân, trong cung hay ngoài cung nhỉ?



"Được rồi, không nhắc đến cô ta nữa." Hoằng Lịch chợt ném quyển tấu sớ trong tay vào người hắn, "Khanh tự xem đi."

Phú Sát Phó Hằng đưa tay đón lấy, cúi đầu vừa nhìn lông mày lập tức nhăn lại: "Đây là… bức tấu Trọng Vĩnh Đàn vạch tội thống lĩnh bộ binh Ngạc Thiện nhận một vạn lượng tiền hối lộ…"

"Không chỉ có Ngạc Thiện." Hoằng Lịch bắt chéo hai tay trước môi, "Hắn còn tố cáo cả Trương Đình Ngọc! Khanh lại không phát giác được gì sao?"

"Trọng Vĩnh Đàn là môn sinh của Ngạc Nhĩ Thái đại nhân." Phú Sát Phó Hằng vốn thông minh, lúc này phát giác ra được hàm ý của quyển tấu chương này, cười nói, "Cho nên tấu chương vạch tội này chính là Ngạc Nhĩ Thái đang tuyên chiến với Trương Đình Ngọc, bọn họ còn muốn mượn người làm lưỡi đao!"

Hoằng Lịch liên tục cười lạnh.

"Hai người này đều là trọng thần của tiên đế cho nên trẫm mới nhiều lần tha thứ, nhưng bọn hắn thì làm được việc gì chứ?" Hoằng Lịch trầm giọng nói, "Năm xưa Lưu Thống Huân từng vạch tội Trương Đình Ngọc nói hai họ Trương, Diêu của Đồng thành chiếm cứ nửa bộ Tấn Thân Lục. Trẫm còn tưởng là hắn nói quá, nhưng bây giờ xem ra lời này vô cùng xác thực! Còn về Ngạc Nhĩ Thái, con thứ của hắn Ngạc Thực có vợ cả vừa qua đời không lâu đã rước ngay con gái của đại học sĩ Cao Bân, bắt quàng làm họ với Tuệ quý phi. Khanh nói xem hắn định làm gì?"

Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn như là sấm sét rền vang rung trời, lộ vẻ thật sự nổi giận.

Đế Vương giận dữ, máu tươi ngàn dặm.

"Xin Hoàng thượng đừng nóng giận ảnh hưởng đến long thể. Theo như nô tài biết được…" Phú Sát Phó Hằng vội vàng trấn an hắn, "Bây giờ người Hán đều phụ thuộc vào Trương Đình Ngọc, người Mãn lại dựa vào Ngạc Nhĩ Thái. Tạm không nói quan viên lớn trong triều, thậm chí quan lại địa phương cũng đồng loạt hướng về! Nếu muốn động tới Ngạc Nhĩ Thái và Trương Đình Ngọc nhất định phải chờ đợi thời cơ."

"Trẫm đã chờ đợi lâu lắm rồi!" Hoằng Lịch bỗng nhiên đứng lên, động tác quá lớn không cẩn thận lật ngược cạnh bàn, một chén trà bích loa xuân nhất thời nảy lên đổ trên người hắn. Hắn vẫn chưa phát hiện ra mà tiếp tục hướng về Phú Sát Phó Hằng ra chỉ thị, "Muốn bắt vua phải bắt giặc trước. Trẫm muốn triệu tập Di thân vương, Hòa thân vương, đại học sĩ Ngạc Nhĩ Thái, Trương Đình Ngọc, Từ Bản, thượng thư Nột Thanh cùng phân xử chung, cứ lấy cái đầu của Ngạc Thiện trước! Phó Hằng, trẫm giao việc này cho khanh, khanh làm đi!"

Một bên là quân vương, một bên là trọng thần.

Mặc dù muốn khuyên người nên suy nghĩ lại, nhưng quân lệnh như núi, Phú Sát Phó Hằng với tư cách thần tử chỉ có chắp tay nói: "Vâng!"

Sau khi phát tiết cơn giận xong, l*иg ngực Hoằng Lịch phập phồng một lát liền dịu lại. Bỗng nhiên cảm thấy người mình lành lạnh, hắn cúi đầu nhận ra nước trà bị hất lúc nãy đã làm ướt nhẹp thường phục trên người, lập tức nhíu mày hô to: "Lý Ngọc!"

"Có nô tài." Lý Ngọc đẩy cửa vào nhìn thấy quần áo Hoằng Lịch bị ướt mảng lớn, toàn thân chấn động lập tức đầu hướng ra ngoài vẫy tay một cái, mấy tiểu thái giám chạy chậm tới đây, số khác chạy đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền nâng khay trở về, trên khay đựng bộ thường phục màu vàng sáng.

Lý Ngọc tự mình cầm xiêm y thay cho Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch giang rộng hai tay, theo lẽ thường nhắm mắt hưởng thụ kẻ hầu người hạ, bất chợt nhướng mày đưa tay che ở cổ.

Tay từ cổ chậm rãi buông xuống, hắn liền thấy trong lòng bàn tay có một giọt máu.

Lý Ngọc nhìn theo lập tức sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ trên mặt đất: "Hoàng, Hoàng thượng…"

Phú Sát Phó Hằng cũng hoảng sợ theo, vội vàng tiến lên vài bước che chắn Hoằng Lịch sau lưng, ánh mắt cảnh giác dò xét bốn phía tựa hồ như muốn xuyên thấu từng khe hở bàn ghế, vách tường cùng những nơi khác có khả năng núp người để tìm cho ra thích khách can đảm dám âm mưu ám sát Hoàng đế.

"Không phải thích khách." Tiếng nói Hoằng Lịch từ phía sau truyền đến, "Là cái này…"

Phú Sát Phó Hằng xoay người, thấy Hoằng Lịch một tay kéo xuống bộ thường phục mới vừa thay vào, một tay vẫn còn vương hương mực vân vê một cây kim nhỏ dài dính máu. Hắn vừa ngắm nghía nó vừa phát ra thanh âm lạnh lẽo, "Xưởng chế tạo thật to gan!"

Ai cũng đều có thể nhận ra sát khí qua lời nói ấy của hắn.

Phú Sát Phó Hằng cảm thấy không đành lòng nên khuyên nhủ: "Có thể là xưởng chế tạo nhất thời sơ ý chứ không phải cố tình mưu hại…"

Không đợi hắn nói xong, Lý Ngọc đã quỳ bên chân Hoằng Lịch dập đầu như giã tỏi: "Xin Hoàng thượng thứ tội, xin Hoàng thượng thứ tội! Đám nô tài của xưởng chế tạo ai nấy cũng là phế vật, xảy ra sơ suất khó tin thế này có thể thấy làm ăn cẩu thả thế nào, đáng hận nhất chính là còn làm tổn hại long thể, tội đáng muôn chết, xin bệ hạ ra chỉ lệnh nô tài điều tra chuyện này, những kẻ có liên quan nô tài nhất định nghiêm trị không tha!"

Rầm!

Cửa lớn phường thêu bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Ngoài cửa xuất hiện một đám người dũng mãnh do Ngô Thư Lai dẫn đầu, khuôn mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí.

"Là ai?" Ngô Thư Lai lia ánh mắt lãnh khốc liếc nhìn bốn phía, giống như đồ tể đang chọn lựa đợi làm thịt cừu non.

Lai giả bất thiện (*). Người trong phường thêu đều ngừng việc trong tay lại, ánh mắt bất an lo sợ lén nhìn Ngô Thư Lai. Mỗi khi tầm mắt của hắn dừng lại trên mặt ai lâu một chút, người nọ lập tức biến sắc giống như bị bóp cổ, hô hấp trở nên dần khó khăn.

(*) Người đến không có ý tốt.

"… Là cô ta." Trương ma ma không biết làm sao đành vươn một đầu ngón tay ra.

Mọi người thuận theo đầu ngón tay nhìn lại…

Đập vào mắt là gương mặt tái mét của Linh Lung.

"Bắt lại!" Ngô Thư Lai vung tay lên, phía sau hai tiểu thái giám lập tức nhào tới.

"Không, không, thả ta ra!" Biết mình nếu bị bọn hắn bắt đi chỉ sợ một đi không trở lại, Linh Lung lập tức né tránh đứng lên, thân thể vặn vẹo như rắn bỏ chạy, trên đường va chạm không biết bao nhiêu bàn ghế và giá thêu, vừa khóc vừa thét lớn, "Ta đã làm gì sai? Tại sao muốn bắt ta? Ngô tổng quản, ngài không thể vô duyên vô cớ bắt ta vậy được, ít nhất cũng phải cho ta lý do hợp lý đã chứ?"

"Lý do?" Ngô Thư Lai tức giận nở nụ cười, "Kêu ngươi làm thường phục cho Hoàng thượng mà ngươi dám sơ suất bỏ sót một cái kim trong cổ áo! Có biết đó gọi là gì không? Lơ là một cái là thành trọng tội mưu phản, tất cả chúng ta đều phải rơi đầu cùng!"

"Kim? Ta không biết cây kim nào cả! Chờ… chờ một chút…" Ánh mắt Linh Lung mê mang, rồi lại bỗng nhiên như nghĩ thông điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm phía sau đám người.

Giữa đám người đang lo sợ bất an, chỉ có duy nhất một người lại trấn định tự nhiên.

Phảng phất như đã sớm dự liệu tình huống này từ trước, bộ dạng người đó luôn nở nụ cười chờ xem kịch hay.

"Là ngươi!" Linh Lung vừa tức vừa sợ, "Chính là ngươi, Ngụy Anh Lạc!"

Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy mình như một con côn trùng đáng thương sa chân rơi vào mạng nhện đã được thiết kế tỉ mỉ, càng giãy dụa lại càng bị siết chặt.

"Ngô tổng quản, bộ đồ đó là Ngụy Anh Lạc làm, không phải ta!" Sự tình đã phát triển đến nước này, Linh Lung đâu còn dám tiếp tục giấu giếm, một mực hướng Ngô Thư Lai gào lên, "Là cô ta sơ ý, không, nhất định là cô ta cố tình để lại cây kim trong cổ áo để hãm hại ta!"

Ngô Thư Lai nhíu mày nhìn lại Ngụy Anh Lạc.

So với các cung nữ bên cạnh đang run như cầy sấy, nàng đích xác lộ ra bình tĩnh tự nhiên hơn hẳn.

"Không được nói bậy!" Trương ma ma đang đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên quát lớn một tiếng, "Chính tay ngươi đã giao bộ thường phục đó cho ta, chính miệng ngươi đã nói là do ngươi làm, bây giờ sao lại biến thành Anh Lạc? Ngươi cũng đừng muốn trốn tội mà tùy tiện vu oán giá họa người khác!"

"Trương ma ma, người…" Hai mắt Linh Lung như muốn rơi ra ngoài.

Nàng cuối cùng cũng hiểu thì ra bản thân đã bị sập bẫy.

Tạm không nói người khác, nhưng tại sao lại là Trương ma ma?

Mỗi người sẽ có một nét chữ khác nhau, thêu pháp cũng vậy. Bà ấy chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được chủ nhân của nét thêu đó là ai.

Bà ấy đã sớm biết bộ thường phục đó do Ngụy Anh Lạc làm nhưng không hề hé miệng nói một lời nào, ngược lại vẫn nhận quần áo do Linh Lung dâng lên.

"Hai người bọn họ cùng một giuộc với nhau đấy!" Linh Lung la hét cuồng loạn, thậm chí suýt nữa đã thoát khỏi vòng vây bổ nhào lên người Ngụy Anh Lạc.

Thái giám sao có thể tự làm mất mặt ngay trước mắt Ngô Thư Lai, ngay lập tức tăng thêm lực ấn mạnh người nàng ta xuống đất. Nửa bên mặt dán trên mặt đất, nửa bên còn lại hướng về đám người nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc bằng đôi mắt hằn tơ máu.

"Nhìn kìa, cô ta lại bắt đầu rồi." Ngụy Anh Lạc từ trên cao ngó xuống nàng ta, thanh âm vô cùng bình tĩnh giống như sớm đã chuẩn bị lí do thoái thác này, "Lúc nãy vì muốn thoát tội nên đổ oan cho ta, hiện giờ lại vu khống Trương ma ma, không chừng chờ đến ngự tiền phòng cô ta lại kiếm cớ đổ lỗi cho Ngô tổng quản, nói ngài quản không tốt tay sai của mình nên tắc trách trong việc kiểm tra thường phục, kéo luôn ngài ấy xuống nước!"

Linh Lung nghe xong hai mắt long lên suýt nữa muốn hộc máu.

Lúc trước nàng còn hy vọng có cơ may sống sót, nhưng bây giờ Ngụy Anh Lạc đổ dầu vào lửa như thế nàng chỉ còn một con đường chết.

Ngô Thư Lai quả nhiên hoài nghi nhìn nàng không chớp mắt, lạnh lùng nói: "Đúng là một cẩu nô tài nham hiểm, thật sự không thể chần chờ thêm nữa, mau giải xuống!"

Linh Lung không ngừng quờ quạo xung quanh, nắm được vật nào thì nắm, cột nhà, chân ghế, thậm chí đùi người nhưng nàng lập tức bị người đó đá một cước văng ra xa, những cung nữ còn lại hiện giờ cũng xem nàng như dịch bệnh mà né tránh lùi lại càng xa càng tốt.

"Cứu mạng! Cứu cứu ta!" Linh Lung nước mắt giàn giụa, tiếng hét lảnh lót như chim đỗ quyên, "Ta oan uổng thật mà!"

Phía sau, Ngụy Anh Lạc cười cười đưa mắt nhìn nàng ta bị bắt đi, sau đó mới chậm rãi siết chặt chiếc khăn trong tay.

Có một góc khăn còn lưu lại vết ố nhàn nhạt.

Vết ố có màu nâu hồng giống như một vệt máu khô.

Đó là… quà sinh thần của Cát Tường.