"Cũng không biết nương nương nhìn trúng ngươi chỗ nào, chỉ là một tiểu cung nữ thêu thùa nho nhỏ, vậy mà một bước lên trời tiến vào cửa lớn Trường Xuân cung!" Minh Ngọc ngắm nghía Ngụy Anh Lạc từ trên xuống dưới, ánh mắt không mang ý chào đón.
Trường Xuân cung phái tới vị này thật đúng là…
Minh Ngọc ngồi trên ghế, tay để trên bàn bên cạnh đang chứa bốn món điểm tâm ngọt, nào là viên gạo nếp, bánh đậu xanh, bánh hoa hồng giòn xốp, kẹo hạt vừng, nhìn qua bốn màu đan xen đã thấy mãn nhãn.
Minh Ngọc chuyên chú thưởng thức điểm tâm, chẳng có vẻ gì là đến thay Hoàng hậu làm việc cả, giống như mượn cơ hội này tới đây tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi.
Nàng ngồi bao lâu, Ngụy Anh Lạc liền đứng bấy lâu, nhớ tới lời khuyên bảo của Ngô tổng quản lúc trước, trong lòng không khỏi thở dài: "Diêm Vương sống dễ chịu, tiểu quỷ khó chơi."
Chỉ sợ không dễ bước vào bậc thềm Trường Xuân cung này rồi.
"Được rồi, có nhiêu ta đã nói hết với ngươi rồi đấy." Rốt cuộc Minh Ngọc cũng chờ chán, đem miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, vỗ vỗ tay nói, "Sớm chấm dứt công việc ở phường thêu này đi, cuối tháng chuyển đến Trường Xuân cung."
"Được. Minh Ngọc tỷ tỷ, để ta tiễn cô." Ngụy Anh Lạc tiễn thẳng Minh Ngọc một đường đến tận cửa lớn Trường Xuân cung. Một đoạn đường ngắn vừa đi vừa trò chuyện chỉ mất gần nửa canh giờ mà so với làm việc ở phường thêu năm sáu canh giờ còn tốn tinh lực nhiều hơn.
Sau cùng thì, việc mệt nhọc và đau khổ nhất trên đời này chính là hầu hạ người khác.
Kéo lê thân thể mỏi mệt không chịu nổi trở về chỗ ở cho cung nữ, Ngụy Anh Lạc không khỏi nhướng mày.
Là lạ ở chỗ nào…
Từ xa còn nghe được tiếng xì xào bàn luận sôi nổi, vậy mà khi nàng xuất hiện ở cửa một cái trong nháy mắt tất cả im bặt.
Các cô ấy bất kể đang ngồi hay đứng, đang xa hay gần, tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến Ngụy Anh Lạc rất không thoải mái, giống như hả hê lại giống như châm biếm, giống như thương hại lại giống như đồng cảm.
Tại sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng?
Ngụy Anh Lạc với một bụng nghi ngờ quay trở về giường mình, hai tấm chăn xếp gọn đặt sát nhau, hai gối đầu kề chung một chỗ.
"Cát Tường đâu?" Ngụy Anh Lạc hỏi, "Còn chưa về sao?"
Ăn một chén mì thôi cũng không đến mức lâu vậy chứ? Nếu tính thời gian thì nàng ấy sớm đã ăn xong và quay về rồi mới phải.
Một người có quan hệ không tệ với Cát Tường thấp giọng trả lời: "Cô ấy bị bắt đi rồi."
Ngụy Anh Lạc nghe vậy sững sờ: "Cái gì?"
"Cô ấy bị bắt." Cô ta lặp lại lần nữa, do dự một chút lại bồi thêm một câu, "Cô ấy giấu đồ trên người…"
"Giấu gì trên người?" Ngụy Anh Lạc trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành.
"… Một túi thơm." Cô ta thở dài nói tiếp, "Bên trong đựng chỉ khổng tước bị mất trộm lúc trước…"
"Không thể nào!" Ngụy Anh Lạc bước tới trước mặt cô ta, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đối phương, "Ngươi nói dối!"
"Ta không nói dối! Là Ngô tổng quản tự mình tìm thấy trên người cô ấy!" Ánh mắt Ngụy Anh Lạc đáng sợ đến mức khiến cô ta kinh hồn bạt vía, tròng mắt trái phải đảo quanh, bỗng nhiên đứng thẳng người chỉ tay về phía một người khác hô lên, "Nghe nói là Linh Lung tố cáo!"
Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu lại: "Linh Lung!"
Linh Lung đang nằm sấp trên giường, nửa gối đều bị nước mắt làm ướt, một đôi mắt sưng đỏ nhìn lại Ngụy Anh Lạc, giống như giải thích với nàng, hoặc như giải thích với những người khác: "Ta lớn lên cùng Cát Tường từ nhỏ. Nhà cô ấy nghèo nên thường xuyên bữa có bữa không, vì thế tay chân có chút không sạch sẽ, hay đi trộm vặt… Ta không ngờ rằng khi đã vào đây có của ăn của mặc rồi mà cô ấy vẫn không chịu bỏ tật xấu này…"
Lời còn chưa dứt, một bàn tay không biết từ đâu nắm cổ áo đem nàng từ trên giường nhấc lên.
"Nói hươu nói vượn!" Gương mặt Ngụy Anh Lạc phẫn nộ gần trong gang tấc.
"Ta không có nói bậy! Ta cũng không tin cô ấy là người như vậy… Chỉ là, chỉ là Ngô tổng quản đề cập việc này." Linh Lung sụt sịt mũi ủy khuất nói, "Về sau ta mới biết được, Hoàng hậu nương nương chỉ cho Ngô tổng quản thời hạn hai ngày, chỉ sợ là ngài ấy gấp gáp muốn bắt kẻ trộm cho nên mới hạ lệnh soát người, ai ngờ lại thật sự tìm ra được…"
"Haaa…!" Ngụy Anh Lạc cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin?"
Linh Lung kinh ngạc nhìn nàng.
"Chỉ khổng tước bị mất trộm đã lâu, vậy mà hôm nay Ngô tổng quản vừa đến tra xét một lần liền lập tức tìm ra ngay." Ngụy Anh Lạc kéo Linh Lung đến trước mặt mình, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, như hai thanh kiếm giao thoa cùng một chỗ, đυ.ng nhau không chết người thì cũng phóng ra tia lửa, "Linh Lung, ngươi cảm thấy ta và Ngô tổng quản sẽ tin? Ngô tổng quản… Ngài ấy chỉ vì nhanh chóng muốn kết án mà thôi."
Một tay đẩy Linh Lung ngã trên mặt đất, Ngụy Anh Lạc lao ra ngoài cửa, đầu cũng không hề ngoảnh lại một lần.
Cây cối hai bên đường dần lùi về phía sau nàng.
Có một người từ đâu bỗng nhiên lao tới ngăn cản bước chân nàng đang chạy như điên.
"… Ma ma." Ngụy Anh Lạc thấy rõ ràng người trước mắt, sau đó thở gấp nói dồn, "Ta muốn đi tìm Ngô tổng quản, chậm thêm chút nữa sợ không kịp mất…"
Chậm thêm chút nữa, sợ tính mạng Cát Tường giữ không kịp.
Dù lần trước đã dùng hết chút nhân tình thật vất vả mới tích lũy được, dù biết sẽ nợ Ngô tổng quản một đại ân huệ, nàng cũng không hề nuối tiếc.
Chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng của đứa bé kia…
"Đừng đi." Trương ma ma hai tay như gọng kìm gắt gao ôm chặt Ngụy Anh Lạc.
"Ma ma, xin người tránh ra!" Ngụy Anh Lạc ra sức giằng co.
Giãy dụa đến giữa chừng, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.
"Đừng nhìn!" Trương ma ma vội vàng lấy tay che mắt của nàng lại, nhưng bị nàng dùng sức né đi.
Phía trước là con đường dẫn đến Thận hình ty.
Đó là nơi tiếp nhận và trực tiếp thực thi án phạt với cung nữ và thái giám. Một nơi lành lặn đi vào, khổ cực đi ra.
Cửa hình ty mở rộng, từ bên trong một mùi tanh khó chịu bay ra, giống như lệ lâu năm, lại giống như máu tươi.
Hai thái giám từ sau cửa bước ra, một trước một sau, khiêng ra một cáng cứu thương.
Trên cáng cứu thương, một miếng vải trắng đắp kín một người từ đầu đến chân, mặt vải lồi lõm, mơ hồ là một gương mặt nữ nhân. Lúc đi ngang qua Ngụy Anh Lạc, cáng cứu thương không cẩn thận lắc lư chốc lát khiến một cánh tay trắng xanh vô lực rủ xuống.
Một chiếc khăn thêu theo đầu ngón tay nàng rơi xuống.
Ngụy Anh Lạc cúi người nhặt lên chiếc khăn kia, hai mắt lập tức bắt đầu nóng lên.
Trên chiếc khăn thêu hiện ra một chú chó vàng trung thành thơ ngây. Nghe nói lão Hoàng ở nhà Cát Tường cực kỳ thông thái, còn biết ra ngoài săn bắt chim sẻ và chuột đồng rồi mang về nhà nuôi nấng một già một trẻ.
Đây là quà sinh thần nàng tặng cho Cát Tường.
"Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, hàng năm bình an." Ngụy Anh Lạc cầm khăn thêu lên, thì thào thì thầm, "Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, hàng năm… bình an."
Thì thào đến chữ cuối cùng hóa nghẹn ngào, Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên quay người hướng Thận hình ty phóng đi, lại bị Trương ma ma cường ngạnh kéo lại.
"Thả ta ra!" Ngụy Anh Lạc cả giận nói, "Ta muốn đi tìm Ngô tổng quản để hỏi cho rõ tại sao phải làm như vậy! Ngài ấy biết rõ chuyện này có ẩn tình bên trong, vì sao không thể giống như chuyện của ta lúc trước xử theo lẽ công bằng?"
"Đứa nhỏ ngốc, ngài ấy cũng có cái khó xử mà." Trương ma ma thở dài, "Nếu như Hoàng hậu nương nương không hạn định thời gian, ngài ấy chắc chắn sẽ công bằng chậm rãi tìm ra thủ phạm. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại chỉ cho hắn có hai ngày, hắn chỉ có thể gấp rút xử ép người khác."
Đạo lý này Ngụy Anh Lạc đều hiểu nhưng vẫn không cam lòng: "Cho dù có không tra được đi nữa, ngài ấy nhiều lắm chỉ cần trừng phạt là được, nhưng hiện tại lại khiến Cát Tường bỏ mạng như vậy…"
"Không ai vô cớ trở thành phạm nhân." Trương ma ma che kín nếp nhăn nơi khoé mắt chảy ròng ướt cả khuôn mặt, thanh sắc khàn khàn nói, "Không ai… lại vô cớ khóc với người dưng."
Trong khoảng khắc, Ngụy Anh Lạc nước mắt tràn đầy.