Chương 29: Tỷ muội tốt

"Nghe gì chưa?" Một cô cung nữ lặng lẽ ghé tai Linh Lung thì thầm to nhỏ, "Hoàng hậu nương nương rất thích Anh Lạc. Ngày ấy Ngô tổng quản còn cố ý dặn dò Trương ma ma, muốn bà ấy điều Anh Lạc đến Trường Xuân cung!"

Ngón tay run lên, kim đâm rỉ ra một giọt máu, Linh Lung không để lại dấu vết đem máu lau sạch sẽ.

"Có thể hầu hạ Hoàng hậu nương nương đúng là phúc khí của cô ta." Cô cung nữ thở dài, "Linh Lung, thật là tiếc cho cô."

Linh Lung cười đến mây trôi nước chảy: "Ta có gì mà tiếc chứ?"

"Luận tướng mạo, luận thêu công, cô đâu có kém cô ta, nhưng mà Trương ma ma hết lần này tới lần khác đều thiên vị cô ta! Nếu như lần này người đi dâng lễ là cô, bây giờ người đi Trường Xuân cung làm gì tới lượt Ngụy Anh Lạc chứ!" Bắt gặp sắc mặt Linh Lung càng lúc càng khó coi, cô ta vội vàng an ủi, "Thật ra cô ta đi cũng tốt, không còn cô ta thì cô có thể ngẩng đầu rồi!"

Ai mà thèm ngẩng đầu tại phường thêu này chứ!

Linh Lung tuy trên mặt duy trì bình tĩnh, thế nhưng hai tay châm kim thêu thùa càng lúc càng loạn, hình ảnh ngày ấy vô tình bắt gặp không ngừng xuất hiện trước mắt nàng.

"Ma ma, người quá chiếu cố ta rồi."

"Huống hồ người tỷ tỷ ngốc đó của ngươi là đồ đệ ta tâm đắc nhất, cứ coi như niệm tình cô ấy ta sẽ chăm nom cho ngươi nhiều hơn một chút."

Cái này đâu chỉ là một chút!

Tài nguyên tốt nhất, cơ hội tốt nhất, toàn bộ đều dành cho một mình Ngụy Anh Lạc! Những người còn lại một chút cơ hội phô diễn đều không có!

"Nếu như Trương ma ma có thể chiếu cố mình như vậy, mình cũng có thể được Hoàng hậu tán thưởng, được ban hai sấp lụa cùng trâm cài! Ối!" Linh Lung lần nữa ngậm cầm máu ngón tay, nhìn lại giá thêu trước mắt có hoa văn hình thù lộn xộn, trong bụng bùng lên lửa giận lập tức cầm kéo, rặc rặc một tiếng ——

"Linh Lung!"

Tay Linh Lung run lên, cây kéo đang trên giá thêu cắt thành một lỗ hổng thật dài. Nàng am hiểu về phương pháp thêu hình con mèo nhất, nên mèo của nàng luôn luôn xinh đẹp lộng lẫy. Nhưng giờ đây kéo vừa vặn cắt sượt qua cổ con mèo, tựa như chặt đầu của nó, làm bức thêu trở nên đầy máu tanh và không may; hai mắt của nó càng giống như đang trừng trừng nhìn nàng.

Linh Lung để giá thêu lại trên bàn , đứng dậy đón chào: "Ma ma tìm ta có chuyện gì?"

"Không phải ta tìm ngươi." Trương ma ma nói, "Là Ngô tổng quản tìm ngươi."

Trong mắt Linh Lung chợt bật ra hai luồng ánh sáng, thầm nghĩ chẳng lẽ lúc vận chuyển xiêm y, cuối cùng đến phiên nàng được quý nhân thưởng thức rồi hả?

"… Hoàng hậu nương nương đã lệnh cho Ngô tổng quản phải tìm cho ra kẻ trộm chỉ khổng tước." Nào ai đoán được lời nói tiếp theo của Trương ma ma sẽ là, "Bắt đầu từ ngươi, từng người từng người qua đó trả lời, Ngô tổng quản hỏi gì đáp nấy, hiểu chưa?"

Trương ma ma càng nói, sắc mặt Linh Lung càng trắng đi vài phần.

Thậm chí ngay cả chân có chút bủn rủn.

Phảng phất như có mèo con bị chặt đầu ôm chân nàng, đôi mắt của nó không rõ từ đâu nhìn chằm chằm vào nàng.

Cũng không phải là tất cả mọi người bị thẩm vấn, chí ít Ngụy Anh Lạc sẽ không.

Nhưng trên thực tế Ngô tổng quản tới đây lại gặp nàng đầu tiên.

"Đôi mắt này của ta chưa bao giờ nhìn lầm người." Hắn hòa nhã nói, "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta biết ngay ngươi tuyệt đối không phải là vật trong ao, sớm muộn cũng sẽ muốn bay ra phường thêu nho nhỏ này."

"Đều nhờ phúc của ngài cả." Bộ dáng Ngụy Anh Lạc vẫn như cũ cung kính như lúc ban đầu gặp hắn, xoay người cúi đầu nói, "Nếu ngày đó không nhờ ngài chủ trì công bằng thì làm sao có ta hôm nay, chỉ sợ sớm đã bị Phương cô cô vu oan giá họa mà bỏ mạng. Ngụy Anh Lạc luôn khắc cốt ghi tâm công ơn của ngài, ngày sau nếu ngài cần gì giúp đỡ kính xin Ngô tổng quản tùy ý phân phó."

"Ha ha, khách khí, khách khí, mọi người cứ giúp đỡ lẫn nhau là được!" Ngô tổng quản cười ha ha.

Trong cung làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đối tốt người khác, hôm nay đối với ngươi tốt, hàm ý chính là ngày sau ngươi phải hồi báo.

Ngô tổng quản vô cùng xem trọng Ngụy Anh Lạc, cũng không tính sử dụng ân huệ quý báu vào lúc này, nhẹ giọng dặn dò nàng vài tiếng, thậm chí quanh co lòng vòng tiết lộ cho nàng một ít sở thích của Hoàng hậu, cuối cùng vỗ vỗ vai Ngụy Anh Lạc nói: "Đã đến hầu hạ Hoàng hậu nương nương thì phải chăm chỉ cần mẫn, đừng thấy nương nương hiền lành mà sinh ra lười biếng. Hoàng hậu nương nương dễ mềm lòng, nhưng không có nghĩa là người bên cạnh nương nương mềm lòng."

Ngụy Anh Lạc trong lòng khẽ động, gật đầu nói: "Anh Lạc đã biết, tạ Ngô tổng quản đã nhắc nhở."

Càng là người quyền cao chức trọng thì càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, trước khi nói ra miệng điều gì cần phải uốn lưỡi bảy lần.

Từng chữ từng chữ đều có hàm ý thật sâu trong đó.

"Được rồi, gặp lại ngài sau nhé." Nhìn sắc trời một chút, Ngụy Anh Lạc cười nói, "Hôm nay còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm."

Trong phòng ăn dành cho cung nữ, một chén mì trường thọ nhẹ nhàng đặt trước mặt Cát Tường.

Sợi mì cuốn lại trắng như tuyết trong nước dùng, nổi bật lên màu hồng của thịt cùng màu xanh của rau thơm được rưới đầy trên mặt mì, hương thơm nức mũi trông ngon miệng lạ thường.

"Biết được thường ngày ngươi thèm ăn, cây bàn đào không kịp tươi sống, nhiều lần duyên có thể buộc lại nhè nhẹ, mỗi năm tin tưởng cùng nguyện vọng, râu rồng mềm mại dài ba nghìn thước, hạc tính hưng thịnh vĩnh viễn tám trăm năm, hương thơm mì thọ có thể cầu may, cùng đoàn viên với gia đình, một chén mì trường thọ, không thành kính ý." (*) Ngụy Anh Lạc nháy nháy mắt với Cát Tường đối diện, "Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, hàng năm bình an."

(*) Đoạn này mình chỉ hiểu sơ sơ nên dịch không trôi chảy, đại khái đang chúc Cát Tường có tuổi thọ kéo dài như sợi mì trường thọ nhé.

"Anh Lạc tỷ…" Một kinh hỉ lớn như vậy khiến Cát Tường phải mất cả buổi mới hồi phục lại tinh thần, kích động đến mức lắp bắp cà lăm, "Cô, làm sao cô biết, cô biết hôm nay là sinh thần của ta?"

"Ngày nhập cung hôm đó, vào lúc thái giám quản sự soát lại danh sách, ta đã cố ý nhìn qua đấy." Ngụy Anh Lạc cười nói.

"Hắn chỉ nói một lần mà cô lại nhớ kỹ vậy?" Cát Tường sùng bái nhìn nàng, "Cô có trí nhớ thật tốt."

"Đúng vậy, trí nhớ ta tốt lắm." Ngụy Anh Lạc cười nói.

Nàng làm gì có trí nhớ tốt đến vậy, bởi vì gần đây nàng thấy Cát Tường buồn bực không vui, nên đã đặc biệt tìm thái giám quản sự hỏi đấy.

Chén mì trước mắt này cũng không dễ mà có được đâu.

Các chủ tử muốn ăn gì liền có nấy, còn các cung nữ nếu muốn ăn thêm sẽ phải hối lộ chút bạc cho đầu bếp ngự thiện phòng. Ngụy Anh Lạc tiến cung với hai bàn tay trắng, trên người làm gì có tiền, cho nên chỉ có thể vài đêm không ngủ thêu mấy bức cho đầu bếp mới đổi lấy được tô mì này.

"Nhanh ăn đi, không thôi kẻo nguội mất." Ngụy Anh Lạc đem đôi đũa đưa cho đối phương, "Phải ăn hết mới có thể sống lâu trăm tuổi đó nha."

"Ừ!" Cát Tường tiếp nhận đũa, kẹp sợi mì bỏ vào miệng, hút xì xụp, bỗng nhiên rơi lệ.

"Làm sao vậy?" Ngụy Anh Lạc đơ cả người, "Ăn không ngon sao?"

Nàng lấy đũa khác chấm vào nước canh, nếm trong miệng… Mùi vị rất ngon, không phụ lòng nàng đánh đổi mấy tấm thêu phẩm, nhưng sao khiến Cát Tường bật khóc vậy?

"Anh Lạc tỷ, cô đối với ta thật tốt." Cát Tường nức nở nói, "Trong cung chỉ có mình cô thật sự quan tâm ta, ô ô. Sau này cô đến Trường Xuân cung rồi sẽ không còn người nào quan tâm đến ta nữa."

"Ta cũng không phải một đi không trở lại mà." Lòng Ngụy Anh Lạc hóa mềm nhũn, ôm nàng nói, "Coi như nếu ta thật sự không trở lại, chẳng lẽ ngươi không thể sang đó thăm ta sao?"

"Ta… Thật có thể thăm cô sao?" Ánh mắt Cát Tường chờ mong xen lẫn lo lắng nhìn nàng, "Có gây khó khăn cho cô hay không? Ta tuy ngốc, nhưng cũng biết Trường Xuân cung không phải nơi mà ai cũng có thể vào đâu…"

"Không sao đâu." Ngụy Anh Lạc đã sớm chuẩn bị một tấm khăn lụa, hiện giờ lấy ra nhét vào trong tay Cát Tường, "Đây là quà sinh thần ta tặng ngươi, cầm lấy đi. Sau này nếu ngươi muốn gặp ta thì cứ tới Trường Xuân cung, nếu không vào được thì nhờ người đem khăn này đưa cho ta, ta biết ngươi tới thì sẽ lập tức xin phép nghỉ, được không?"

Cát Tường nghe được trong lòng nóng lên, nước mắt mặn chát lại rơi vào trong mì, nhưng nàng ăn vào miệng lại chỉ cảm nhận được toàn mùi vị ngọt ngào.

"Ngụy Anh Lạc, Ngụy Anh Lạc!" Tiếng gọi của một cô cung nữ vang lên ngoài cửa, "Có trong đấy không?"

"Ta đây, có chuyện gì à?" Ngụy Anh Lạc quay đầu lại đáp.

"Có người từ Trường Xuân cung đến, mau theo ta qua đó." Cô cung nữ nọ trả lời.

"Anh Lạc tỷ, cô mau đi đi." Cát Tường nghe xong, nhất thời còn gấp gáp hơn so với Ngụy Anh Lạc, đẩy đẩy cánh tay của nàng nói, "Ta ở chỗ này ăn nốt mì, đã lâu rồi chưa được ăn mì nào ngon như vậy."

"Ừ, ta đi một chút trở về liền." Ngụy Anh Lạc thật có lỗi nhìn nàng một cái, sau đó liền theo cô cung nữ nọ rời đi.

Nàng đi rồi, Cát Tường lại không vội vã ăn mì, mà là quý trọng nhìn chiếc khăn trong tay.

Trên khăn thêu một chú chó vàng, chính là chú chó từng được nuôi trong nhà Cát Tường. Nàng sống trong cung khó khăn, ở nhà cũng chẳng dễ dàng gì. Cha mẹ trọng nam khinh nữ, đệ đệ ăn cơm, nàng chỉ có thể uống nước canh, đôi khi đến nước canh cũng chẳng có mà uống, đói meo đến mức khóc oa oa làm bà nội nhịn không được phải dắt nàng bỏ đi, từ trong kẽ răng lấy ra chút đồ ăn mớm cho nàng.

Phụng dưỡng hai bà cháu cũng không phải là cha mẹ, mà là lão Hoàng trong nhà. Tuy rằng trông nó xấu xí, nhưng bù lại có bản lĩnh săn thú, thường xuyên từ bên ngoài ngậm về một ít chim sẻ cùng chuột đồng, nếu không hai bà cháu đã sớm chết đói rồi.

Nàng ít khi tâm sự với người khác những chuyện cũ lê thê kiểu này, bởi vì không ai thích nghe cả.

Chỉ riêng Ngụy Anh Lạc chẳng những lắng nghe mà còn ghi nhớ trong lòng.

"Cảm ơn." Cát Tường áp khăn vào lòng ngực nóng hổi, không ngừng nói thầm, "Cảm ơn cô, Anh Lạc tỷ, thật tốt khi có thể tiến cung và được quen biết cô… Cát Tường chỉ cần sống năm mươi tuổi là tốt rồi, còn lại bao nhiêu tuổi đều cho cô hết, mong cô sống lâu trăm tuổi, hàng năm bình an."

"Ai."

Một tiếng than nhẹ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Cát Tường, nàng quay đầu nhìn lại, mặt lập tức xệ xuống.

Chẳng biết Linh Lung đã ngồi cạnh nàng từ lúc nào, cũng không biết đã trải qua chuyện gì mà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giữa lông mày lộ ra thấp thỏm cùng lo âu.

Cát Tường bưng lên chén mì trường thọ muốn rời đi, lại bị Linh Lung thò tay kéo lại.

"Cát Tường, ngươi vì sao lại trở thành người như vậy?" Linh Lung tinh thần chán nản nói, "Khi còn bé ngươi không phải là người như thế."

Hai người là người cùng quê, khi xưa còn là hàng xóm với nhau, nhưng mà gia cảnh của Linh Lung tốt hơn nhiều so với Cát Tường, cho nên thỉnh thoảng sẽ ném điểm tâm không thích ăn cho Cát Tường. Vì ham thích đồ ăn trong tay nàng ta, nên khi còn bé Cát Tường rất nghe lời Linh Lung, bảo nàng đi hướng đông nàng sẽ không dám đi hướng tây, bảo nàng học chó sủa sẽ lập tức học sủa gâu gâu.

"Trước khi nhập cung quan hệ của chúng ta vốn rất tốt mà, vậy mà sau khi nhập cung lại trở nên xa cách như vậy." Linh Lung lại thở dài, "Vì Ngụy Anh Lạc sao?"

"Hừ, ngươi cũng biết à!" Cát Tường nhanh mồm nhanh miệng trả lời, "Cô ấy không trêu chọc gì ngươi, vậy mà ngươi lại nói xấu sau lưng cô ấy!"

Sắc mặt Linh Lung hóa lạnh lẽo. Để che giấu hàn ý trên mặt, nàng nâng một bên tay áo giả vờ như gạt lệ nói: "Ngươi luôn trách ta vì đối đầu với Anh Lạc, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho ta chứ. Ta cố gắng như vậy, đã thế thêu thùa cũng chẳng kém cô ta, nhưng Trương ma ma vẫn cứ thích mỗi cô ta, sao mà trong lòng ta không khó chịu cho được?"

"Kém rất nhiều đấy, ngươi chỉ thêu giỏi có mỗi mèo, những thứ khác đều không được. Đâu giống như Anh Lạc tỷ, hoa văn gì cũng thêu giỏi, châm pháp gì cũng biết hết." Cát Tường kỳ quái liếc nhìn nàng ta một cái, nói vẻ hiển nhiên, "Nếu muốn Trương ma ma coi trọng thì ngươi phải nỗ lực hơn nữa, đừng thêu mỗi mèo, hãy tập thêu những thứ khác ấy… Cơ mà, ngươi sẽ không phải vì mặt nào cũng không sánh được với Anh Lạc tỷ nên mới một mực thêu mèo đi?"

Động tác gạt lệ chợt dừng lại, một cỗ hàn ý từ người Linh Lung phát ra mạnh mẽ.

"… Được." Qua hồi lâu, nàng mới chậm rãi buông tay áo, điềm đạm đáng yêu nói với Cát Tường, "Về sau ta sẽ tập thêu nhiều hơn."

Cát Tường không phải là người thù dai, lại thấy Linh Lung đáng thương như vậy, lòng cảm thấy mềm nhũn, ngoài miệng cũng buông lỏng theo: "Được rồi được rồi, chỉ cần ngươi về sau không nhằm vào Anh Lạc tỷ, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt."

"Được, ta ở chỗ này hứa với ngươi." Linh Lung chỉ ba ngón tay hướng lên trời thề, "Nếu ta đối với ngươi và Anh Lạc có nửa điểm xấu xa nào, ông trời phạt ta đυ.ng vách tường mà chết, chết không tử tế!"

Cát Tường lập tức đè ba ngón tay chỉ thiên xuống, thấp giọng oán giận nói: "Đừng nói nữa, phui phủi cái miệng!"

"Vậy chúng ta làm hòa rồi nha?" Ánh mắt Linh Lung chờ mong nhìn nàng.

Nàng ta cũng đã xuống nước vậy rồi, Cát Tường còn có thể làm gì, rầm rì cả buổi, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu.

"Tốt quá Cát Tường!" Linh Lung ôm chặt lấy Cát Tường, đầu nàng ta tựa trên vai đối phương, ánh mắt lộ ra một cỗ sát ý, trong miệng ngược lại ngọt ngào cười nói, "Đúng rồi, hôm nay là sinh thần của ngươi, ta có một món quà tặng cho ngươi đây…"

P.s: Có vài lời tâm sự và thông báo cho các bạn. Cảm ơn các bạn đã đón đọc bản dịch của mình nhiệt tình. Mình là tay ngang không hề có kinh nghiệm edit truyện Trung nên khi dịch thường rất lâu, phải ngồi suy nghĩ dịch cho mượt văn, cộng với thời gian mình rảnh không nhiều nên thường một ngày chỉ dịch được 2 chương, hiếm lắm thì 3 chương. Nên các bạn đừng hối mình, sức mình có hạn thôi hiuhiu, mong các bạn thông cảm.

Có nhiều bạn hỏi vẫn tiếp tục dịch không, mình thông báo là dù có sách xuất bản hay không mình vẫn dịch nhé, không drop đâu dù truyện nó dài bà cố :v Vì mình biết không phải bạn nào cũng có điều kiện mua được sách để đọc (nếu có sách) nên mình vẫn dịch nhé, các bạn đừng lo. Sau cùng, cảm ơn các bạn lần nữa và chúc ngủ ngon 🙂