Đêm đã khuya.
Ngọn đèn tỏa ánh sáng rộng khắp bên trong phường thêu.
Ánh sáng dịu dàng hắt lên cửa sổ nhuộm thành màu da cam, từ ngoài nhìn vào xuyên thấu qua lần lượt từng ô cửa sổ. Rõ ràng đã đến thời gian ăn tối, nhưng toàn bộ cung nữ vẫn còn tụ họp ở nơi này, mặc cho bụng đói kêu vang rột rột.
Lại đâm kim trúng tay lần nữa, Cát Tường 'ôi' một tiếng, nhanh chóng bỏ tay vào miệng cầm máu, quay đầu lại mắt nhìn cửa chính, mồm miệng lúng búng nói không rõ lời: "Anh Lạc tỷ tỷ còn chưa về sao?"
Linh Lung ngồi cạnh một bên thêu áo, một bên không ngẩng đầu lên trả lời: "Không phải là không về được chứ…"
"Cô nói bậy gì đó?" Cát Tường cả giận nói, "Phi phi phi, mau 'phi' ba tiếng phủi phủi cái miệng cô cho tôi!"
Linh Lung bĩu môi như có hàm ý 'tôi có điên mới làm động tác thô bỉ đó'. Cát Tường thấy thái độ đối phương như vậy, trong lòng giận quá, đang muốn cùng cô ta sống mái một phen, cô cung nữ ngồi gần cửa nhất bỗng nhiên hô lên: "Về rồi về rồi, có người bên ngoài kìa!"
Cát Tường ngẩn người, lập tức vứt bỏ Linh Lung ra sau đầu, gắng sức chạy ra ngoài.
Bên cạnh thổi qua một làn gió, có người cơ hồ còn chạy nhanh hơn Cát Tường.
"Trương, Trương ma ma?" Cát Tường trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng đối phương.
Giống như một bà lão có duy nhất một người con trai đi xa lên kinh thi thố, Trương ma ma cơ hồ là vừa lăn vừa bò lao ra cửa, sau đó ánh mắt trông mong nhìn vị thái giám đang đứng bên ngoài, hy vọng nghe được tin tốt từ trong miệng hắn, đừng là tin xấu!
"Chúc mừng bà, Trương ma ma." Ngoài viên thái giám còn có ba cô cung nữ đi theo, dẫn đầu là người so với Trương ma ma có địa vị cao hơn chút ít, nhưng giờ phút này lại tươi cười khách khí với ma ma, " Ngụy Anh Lạc của phường thêu các ngươi đại xuất danh tiếng tại buổi thọ yến, những thứ này đều là phần thưởng của Hoàng hậu nương nương cho cô ta."
Nàng vẫy tay một cái, hai cô cung nữ sau lưng liền cầm khay mang tới đây.
Một khay đựng hai sấp tơ lụa, khay còn lại đựng hai cây trâm cài.
Đồ trong cung tất nhiên toàn là loại tốt nhất nhân gian, huống chi này còn là phần thưởng của Hoàng hậu ban cho, cho nên công chế tác và chất liệu tuyệt đối đứng đầu khỏi phải bàn cãi.
Hai cây trâm ngọc này, không biết nên nói đẹp hay xấu, chỉ biết rằng màu sắc đặc biệt đoan chính, mơ hồ bên trên có một tầng mây khói nhàn nhạt bao quanh, như có như không, giống như sương mà như không phải sương, tựa như núi Ngọc mờ sương khói Lam Điền (*).
(*)Tên núi thuộc tỉnh Tiểm Tây, tương truyền nơi đây có nhiều ngọc.
Còn hai sấp tơ lụa lại bất đồng. Với nửa năm kinh nghiệm làm việc tại phường thêu, bất kể ai ở đây chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra chất liệu thuộc loại thượng hạng. Vì thế ai nấy đều tấm tắc khen: "Vải này thật tốt quá đi, mặc trên người tựa như đang mặc một dòng suối, chẳng những bảo dưỡng cho làn da tươi mát mà còn nuôi dưỡng cả người."
"Ngươi thì biết cái gì, đây chính là cống phẩm dệt kim của Giang Nam đấy." Một cô khác hâm mộ thán phục, "Toàn là vải dùng để may xiêm y cho chủ tử mặc đấy, số Anh Lạc thật tốt…"
Trương ma ma kéo cô cung nữ dẫn đầu kia ra nói chuyện riêng, kín đáo lấy ra chút ngân lượng từ trong tay áo đưa cho đối phương, đối phương từ chối cả buổi, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy. Chờ người đó dẫn người đi rồi, Trương ma ma lòng đầy vui mừng quay trở lại bên trong phường thêu, đối với người bên trong đang háo hức nhìn mình tuyên bố: "Không sao, các ngươi có thể ăn cơm rồi."
Lúc này ai có lòng dạ nào ăn cơm đâu chứ!
Cát Tường nhào đầu về phía trước: "Ma ma, ma ma, người nhanh nói cho ta biết đi, Anh Lạc tỷ đã nói gì ở thọ yến vậy?"
"Đúng đúng, ma ma, người mau nói cho chúng ta biết đi." Linh Lung cũng bước tới, lặng lẽ nói, "Rốt cuộc Anh Lạc đã làm gì mà không những không bị phạt mà còn được Hoàng hậu nương nương thưởng nữa?"
Tâm tình Trương ma ma đang vô cùng tốt nên hướng hai người cười nói: "Việc này ta cũng không rõ, thôi thì chờ Anh Lạc trở lại chính miệng nói với các ngươi đi."
Linh Lung trầm mặc một lát, hỏi lại: "Cô ta đâu, sao còn chưa về?"
"Nhận thưởng xong." Trương ma ma nói, "Đương nhiên phải đi khấu đầu tạ ơn Hoàng hậu nương nương rồi!"
Bên ngoài Trường Xuân cung lúc này.
Trong tay Minh Ngọc đang cầm đèn l*иg lục giác, ngọn lửa màu da cam chiếu sáng thân ảnh đơn bạc đang quỳ rạp trước mắt, đem bóng dáng của nàng kéo dài thật dài.
"Nương nương." Ngụy Anh Lạc cúi trán dán trên mu bàn tay, "Nô tài tới để thỉnh tội."
"A?" Phú Sát hoàng hậu đã thay đi bộ lễ phục nặng nề ban ngày, hiện giờ đã đổi thành xiêm y trắng mộc mạc thường ngày. Dưới ánh trăng đơn thuần, người tựa như Hằng Nga bay lên cung trăng, tư thế nhanh nhẹn, nụ cười tươi đẹp làm sao, "Không phải đến tạ ơn mà là thỉnh tội?"
"Vâng." Ngụy Anh Lạc khẳng định không hề che giấu, "Thực ra vài ngày trước phường thêu bị trộm chỉ khổng tước, nên bất đắc dĩ nô tài mới dùng tơ đuôi hươu thay thế và nói đại một lý do để qua được ải trên đại điện."
"Nếu đã qua được ải rồi, vì sao còn muốn thỉnh tội với bản cung?" Phú Sát hoàng hậu cười hỏi.
Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ: Bởi vì ta không tin.
Sự tình tiến triển quá mức thuận lợi, thuận lợi giống như Phú Sát hoàng hậu cố ý phối hợp với nàng vậy.
Vừa nghĩ đến đó trên lưng Ngụy Anh Lạc liền toát mồ hôi lạnh, cũng không dám tồn tại ý nghĩ ăn may nữa, không nói hai lời liền chạy tới thỉnh tội với Phú Sát hoàng hậu.
"Hoàng hậu nhân từ, thương cảm hạ nhân, không những không vạch trần tại chỗ mà còn ban thưởng cho nô tài. Nô tài sợ hãi, nô tài đã phạm sai lầm như vậy còn mặt mũi nào nhận lấy lễ vật của người." Ngụy Anh Lạc dập đầu nói, "Mong nương nương thu hồi lễ vật, trừng phạt nô tài."
"Phần thưởng đã ban xuống rồi sao có thể thu hồi lại, ngươi muốn khiến bản cung trở thành người thế nào?" Phú Sát hoàng hậu khẽ cười một tiếng, "Hơn nữa chuyện đã qua rồi, hôm nay còn là ngày mừng thọ của bản cung, cho nên ta không muốn chuyện không vui nào phát sinh. Ngươi hiểu chưa?"
Ngụy Anh Lạc lại dập đầu: "Nương nương nhân từ, nô tài ghi nhớ trong lòng."
"Nhưng mà…" Phú Sát hoàng hậu kéo dài ngữ điệu, "Có một việc, bản cung cảm thấy vô cùng kỳ quái…"
"Nương nương cứ nói." Ngụy Anh Lạc vội nói, "Nô tài tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)."
"Minh Ngọc nói lúc ngươi đợi ở ngoài điện cứ luôn kéo dài thời gian, chờ tới cuối cùng mới tiến vào." Phú Sát hoàng hậu hỏi, "Lúc ấy ngươi đang đợi cái gì?"
Tròng mắt Ngụy Anh Lạc xoay tròn, đang vắt óc suy nghĩ để trả lời câu hỏi của Phú Sát hoàng hậu thì người đã nhanh một bước đưa ra đáp án.
"Ngươi đang chờ Hoàng thượng tới." Phú Sát hoàng hậu hỏi, "Đúng không?"
Ngụy Anh Lạc chấn động, vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt cơ trí.
Người có một đôi mắt tinh tường như vậy, sao có thể là đèn đã cạn dầu, sao có thể bị lừa bịp dễ dàng!
Ánh lửa bập bùng bên trong đèn, Ngụy Anh Lạc đã đưa ra quyết định.
"Vâng!" Ngụy Anh Lạc cắn răng thành khẩn khai báo, "Hoàng hậu nương nương được nhiều long ân, nô tài đoán rằng Hoàng thượng hôm nay sẽ tặng lễ vật tới, cho nên nô tài muốn mượn gió đông của Hoàng thượng để nương nương cao hứng. Như vậy, khi nô tài vào điện bẩm báo thì nương nương sẽ không nổi trận lôi đình."
Sắc mặt Phú Sát hoàng hậu bỗng nhiên trầm xuống: "Ngươi thật to gan! Ngay cả Hoàng thượng mà cũng dám lợi dụng!"
"Xin Hoàng hậu nương nương tha tội!" Ngụy Anh Lạc liên tục dập đầu, bộ dáng cam chịu số phận nguyện giao phó hoàn toàn tính mạng của mình vào tay đối phương, "Nếu nương nương muốn giáng tội xin hãy trách tội một mình nô tài, đừng liên lụy những người vô tội ở phường thêu!"
"Bản cung đương nhiên phải phạt rồi, phạt ngươi…" Phú Sát hoàng hậu lại trầm mặc.
Chờ đến khi Ngụy Anh Lạc hít thở dần dần nặng nề, nàng mới cười khúc khích: "Phạt ngươi lập tức làm thêm một bộ thường phục cho bản cung, đổi thành nhung đuôi lộc, nhớ kỹ chưa?"
Ngụy Anh Lạc đột nhiên ngẩng đầu, giống như phạm nhân được đặc xá tử hình, ngu ngơ hồi lâu mới lộ vẻ cuồng hỉ, dập trán đông đông đông xuống đất ba lần: "Vâng! Tạ nương nương!"
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi mau trở về đi." Phú Sát hoàng hậu ôn nhu nhìn nàng, "Sau khi thêu xong thường phục, ngươi tự mình đưa tới Trường Xuân cung đi, còn có…"
Nàng xoay mặt nhìn Minh Ngọc vẫn đang đứng cạnh nói: "Trong cung vô duyên vô cớ xuất hiện trộm cướp, Ngô Thư Lai không thể đổ trách nhiệm lên người khác, gọi hắn tra rõ việc này!"
Minh Ngọc vội vàng nhận lệnh.
"Được rồi, bản cung mệt rồi." Phú Sát hoàng hậu gật gật đầu, "Ngươi tiễn cô ta đi đi."
Đèn lục giác cung đình ở phía trước dẫn đường, chiếu sáng con đường đi ra Trường Xuân cung.
"Minh Ngọc tỷ tỷ, đến đây được rồi." Ngụy Anh Lạc cũng không dám để Minh Ngọc đi theo mình một chuyến từ Trường Xuân cung về phường thêu, đi đi lại lại, dù có đi nhanh đi nữa cũng tốn gần nửa canh giờ, "Quãng đường còn lại để tự ta đi được rồi."
Minh Ngọc cũng không muốn lãng phí thời gian trên người cô cung nữ này nữa, liền nói ngay: "Được, vậy ta về trước đây."
Nói xong lập tức quay đầu hướng trở về Trường Xuân cung.
Ngụy Anh Lạc ở sau lưng đưa mắt nhìn nàng chằm chằm, nói là nhìn nàng còn không bằng nói nhìn Trường Xuân cung xa xăm.
Bóng đêm càng tối đen, Trường Xuân cung ngược lại càng sáng như ban ngày. Trường Xuân cung sáng rực được như vậy là vì các cung nữ chọn treo đèn cung đình dọc theo vách tường, hoặc vì hải thị dâng lễ dạ minh châu (*), hoặc cũng là vì đỉnh cây san hô vào ngày thọ yến hôm nay?
(*) Theo truyền thuyết cổ đại trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm.
Đó là tẩm cung của Phú Sát hoàng hậu, là nơi ở của nữ nhân tôn quý nhất hậu cung.
Lúc trước nàng chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nó không còn xa tầm tay không thể với tới nữa.
"Phú Sát Phó Hằng…" Ngụy Anh Lạc dùng thanh âm chỉ có chính mình nghe thấy được thì thào, "Đợi ta, ta chuẩn bị tới tìm ngươi rồi…"
Trường Xuân cung xa xa sáng nổi bật, đối lập hoàn toàn với Ngụy Anh Lạc một thân bao quanh đen kịt.
Đêm tối như muốn nuốt sống cơ thể nàng, nuốt sống nét mặt của nàng, đem nàng nhuộm thành một màu đen, so với Trường Xuân cung xa xa đèn đuốc sáng trưng kia, thật không hợp nhau…